Nơi cửa, Lâm Khuyết đem Đường Đường đưa tới, đảo mắt thấy được bầu không khí ngưng trọng trong phòng này, liền đại khái hiểu được là có chuyện gì.
Khó trách lại nhắn cho hắn ngay lập tức mang Đường Đường tới đây, thì ra là dùng con trai dập lửa của lão nhân gia.
Lâm Khuyết len lén ra dấu “OK” cho Tư Dạ Hàn, sau đó liền lặng lẽ lủi ra ngoài.
Diệp Oản Oản vừa nhìn thấy bảo bối nhà mình, vội vàng tỏ vẻ đầy đáng thương, dùng khẩu hình miệng nhờ giúp đỡ: Bảo bối, cứu mạng!
Đường Đường lập tức nhào vào trong иgự¢ của Diệp Oản Oản, đầy thân thiết mà dùng bàn tay nhỏ vỗ sau lưng của mẹ một cái.
Sau đó, cậu nhóc liền chớp chớp đôi mắt to nhìn về phía ông lão trên giường bệnh, "Mẹ... Người này chính là ông ngoại của mẹ sao?"
Diệp Oản Oản vội vàng gật đầu liên tục, "Đúng vậy! Bảo bối tới đây, mau chào ông ngoại!"
Đường Đường ngay lập tức khéo léo cất lời: "Cháu chào ông cố ngoại ạ!"
Đứa bé phía trước, một đôi mắt tròn xoe trong veo đen lay láy, dáng dấp như được vẽ nên bởi một danh họa tài ba nhất, khỏi phải nói đáng yêu biết dường nào.
Trên giường bệnh, ông lão đột nhiên nhìn thấy cậu nhóc, dường như còn có chút chưa tỉnh hồn lại, ngơ ngác nhìn chăm chú đứa nhỏ đẹp như phấn điêu ngọc trác ở trước mắt, "Đây... Đây chính là đứa bé kia? Tên gọi là gì?"
Một bên, Diệp Oản Oản vội vàng trả lời, "Cháu nó gọi là Nhi*p Đường Tiêu, chữ Đường trong dáng vẻ đường hoàng đĩnh đạc, chữ Tiêu trong từ tiêu sái hào hoa!"
Ở bên cạnh, Đường Đường bảo bối mấp máy môi, biểu cảm tựa hồ có chút không mấy tình nguyện, "Mẹ, không phải là xương sườn non dấm đường sốt tiêu sao?"
Nhóc cũng thích xương sườn non dấm đường đó nha...
Thần sắc ông lão đầy hoài nghi: "Cái gì mà xương sườn non dấm đường?"
Diệp Oản Oản nào dám để cho ông ngoại biết chính mình đặt tên cho con tùy ý như vậy, vội vàng cười ha hả, "Không có gì, không có gì, bảo bối hỏi ngoại có thích ăn xương sườn non dấm đường không đấy, buổi tối để con làm cho ngoại!"
Cũng còn may ông lão cũng không nghĩ nhiều, hướng về cậu bé ngoắc ngoắc tay, "Đường Đường đúng không? Qua đây, đến chỗ ông cố bên này này."
Cậu bé đi tới trước mặt ông ngoại, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như thấy được thần tượng, "Ngài thật sự là ông cố ngoại sao?"
"Đương nhiên rồi!" Ông lão không chút do dự đáp.
"Mẹ con nói, ông cố phi thường lợi hại, sau này con có thể theo ông cố học võ sao?"
"Ông cố nhất định sẽ đích thân dạy con."
...
Một già một trẻ rất nhanh liền ông một lời, cháu một lời mà bắt đầu trò chuyện, đại khái thật sự là vô cùng hòa hợp. Ông ngoại ở trước mặt Đường Đường hiền hòa nhẫn nại dị thường, bầu không khí cuối cùng cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
Một hồi lâu sau, ông lão thở dài, bất đắc dĩ hướng về phía Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn đang khẩn trương chờ ở một bên nhìn một cái, mở miệng nói, "Được rồi hai người các con chớ khẩn trương! Ta đã nói rồi, chuyện của những người tuổi trẻ các con, ta đã không muốn quản nữa. Các con như vậy là tốt rồi! Huống chi con trai cũng đều đã lớn như vậy."
Nói xong, ánh mắt ông lão đầy sắc bén nhìn về phía hai người, "Đường Đường đều đã lớn như vậy, hai người các con còn định cứ như vậy sống qua ngày? Không tính kết hôn?"
Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản bị ông ngoại hỏi đến bối rối, "Hả? Kết hôn?"
Ông lão nghe được mấy từ này của Diệp Oản Oản, nhất thời sắc mặt tối sầm lại, "Làm sao? Chẳng lẽ con không muốn kết hôn? Ngày trước con ngày ngày ở bên ngoài lêu lổng không làm chuyện gì đàng hoàng thì coi như xong đi, hiện tại coi như là vì Đường Đường, cũng không thể cứ chơi tiếp như vậy! Huống chi ta thấy đứa nhỏ A Cửu này quả thật cũng không tệ, chẳng lẽ con không muốn chịu trách nhiệm?"
Vừa dứt lời, ánh mắt Tư Dạ Hàn cũng lặng yên nhìn về phía Diệp Oản Oản đầy chờ mong.
Diệp Oản Oản bị ông ngoại đùng đùng nói cho một trận, quả thật là hai mắt đều trợn tròn, "Này này... Ông ngoại, ngoại nói lời này, cái gì gọi là con không muốn chịu trách nhiệm chứ hả? Lời thoại này của ngoại, có phải là có chỗ nào đó không đúng hay không?"
Ông lão hừ một tiếng, "Không đúng chỗ nào? Ông ngoại còn có thể không biết tính tình của con như thế nào sao?"
"Vốn là không đúng! Dưới tình huống bình thường, những câu mới vừa rồi, hẳn là ngoại nên đi nói với gã đàn ông đã ‘bắt cóc’ cháu gái của ngoại mới đúng chứ..." Diệp Oản Oản không phục thấp giọng thầm thì.
Ông lão: "Con cũng biết, đó là dưới-tình-huống-bình-thường?"
"..." Cái gì Diệp Oản Oản cũng không muốn nói nữa rồi.
Sau khi nhận mệnh mà thở dài một tiếng, Diệp Oản Oản ôm lấy cánh tay của Tư Dạ Hàn, cười híp mắt mở miệng nói, "Chịu trách nhiệm, đương nhiên là chịu trách nhiệm rồi! Làm sao có thể không chịu trách nhiệm cơ chứ! Nhất định phải kết hôn!! Khoảng thời gian này không phải là có nhiều chuyện xảy ra lắm rồi sao? Hết chuyện này tới chuyện kia, nếu không con đã sớm dụ anh ấy đi cử hành hôn lễ!"
Nghe thấy lời của cô gái, trái tim Tư Dạ Hàn bỗng nhiên nhảy lên một cái, giống như bị điện giật vậy.
Ông ngoại nghe được lời của Diệp Oản Oản, lúc này sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại, ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì, tựa hồ có chút hoảng hốt.
Nếu không phải là năm đó ông quá cố chấp, cố ý muốn ngăn cản hôn sự của con gái, cuối cùng còn bỏ nhà ra đi, có lẽ cũng sẽ không tới mức ra nông nỗi như hiện tại...
Bây giờ, đối với ông mà nói, không có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc gia đình.
"Nhưng mà, ông ngoại à, bây giờ còn có một vấn đề lớn! Cha mẹ con bên kia, có chút ý kiến nho nhỏ đối với A Cửu, một mực không đồng ý cho bọn con ở chung một chỗ.
Ngoại cũng biết, A Cửu là thủ lĩnh của A Tu La, lại còn là một trong những lãnh đạo của tổ chức Tội Ngục, cho nên cha mẹ con cảm thấy thanh danh của anh ấy không tốt lắm, luôn cảm thấy anh không phải là người tốt, cảm thấy anh ấy sẽ khi dễ con. Thật ra thì, sự thật không phải như vậy, những thứ bên ngoài kia toàn là đồn bậy đồn bạ mà thôi...
Cho nên, đến lúc đó có khả năng còn cần ông ngoại giúp con khuyên nhủ cha mẹ!" Diệp Oản Oản thừa cơ thỏ thẻ thỉnh cầu.
Hiện tại, chuyện của mẹ A Cửu bên kia lại đột nhiên nhô ra, nàng sợ cha mẹ sẽ càng thêm không đồng ý rồi!
Ông lão nhìn cháu gái nhà mình một cái, lãnh đạm nói tỉnh queo, "Nói ra nghe cứ như thể danh tiếng của mình tốt lắm ấy! Chút danh tiếng này của con, còn không bằng A Cửu! Bọn họ dựa vào cái gì mà ghét bỏ người ta?"
Diệp Oản Oản: "..."
Ha ha, thật sự là ông ngoại ruột sao...
Một bên, Tư Dạ Hàn vuốt ve mái đầu ủ rũ của thiếu nữ: "Ông ngoại, Vô Ưu rất tốt, là con không xứng với cô ấy, con có thể hiểu được sự lo lắng của hai người bọn họ."
Diệp Oản Oản không nhịn được lại nhìn Tư Dạ Hàn nhiều thêm một cái, cùng với sự cảm động là sự giật mình thảng thốt. Trình độ nói chuyện của Tư Dạ Hàn đã dần dần tiến bộ từ lúc nào rồi vậy hả!?
Ông lão rõ ràng cũng rất hài lòng đối với Tư Dạ Hàn, sau đó, đại khái là cuối cùng cũng ý thức được cháu gái nhà mình đã lớn, đã là một cô gái rồi, mới ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Tư Dạ Hàn nói, "A Cửu, ta cũng phải nhắc nhở cậu một câu! Cháu gái của ta, nếu ta giao cho cậu, liền không thể để cho con bé chịu bất kỳ ủy khuất gì. Vô luận là bởi vì bất kỳ người nào, chuyện gì! Cậu có hiểu ý của ta không?"
Tư Dạ Hàn hiểu rất rõ ông ngoại đang lo lắng điều gì, "Vâng, con hiểu rồi, con sẽ xử lý tốt hết thảy."
Sau khi trò chuyện xong, Đường Đường bảo bối vô cùng thân thiết chủ động yêu cầu lưu lại chơi cùng ông ngoại.
Đi ra khỏi phòng.
Diệp Oản Oản lập tức không nhịn được nhìn Tư Dạ Hàn chằm chằm, chất vấn, "Thật không vậy! Tư! Dạ! Hàn! Anh rốt cuộc đã làm gì, ông ngoại em làm sao lại thích anh như vậy? Còn cháu gái ngoại ruột như em đây lại bị giáo huấn một trận!"
Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc: "Có không?"
Diệp Oản Oản giận: "Đương nhiên là có!! Anh phải biết ông ngoại em ôm thái độ gì đối với cha em! Thái độ đó khi đem đi so sánh với anh, anh sẽ biết ngay cái gì gọi là không có so sánh liền không bị tổn thương!
Nếu như cha em biết ông ngoại đối tốt với anh như vậy, phỏng chừng sẽ bị tức ૮ɦếƭ! Quả thật là kỳ quái! Tại sao ông ngoại em lại nhìn anh thuận mắt như vậy?"
Tư Dạ Hàn: "Đại khái là... phụ bằng tử quý *."
Diệp Oản Oản thấy Tư Dạ Hàn nghiêm trang nói ra bốn chữ "Phụ-bằng-tử-quý", thiếu chút nữa trực tiếp phun ra.
Trời má, thật con mịa nó sao? Phụ!! Bằng!! Tử!! Quý!! Thần thánh!
* Phụ bằng tử quý: cha được hưởng ké phúc của con. Nguyên gốc là “Mẫu bằng tử quý” – mẹ phú quý nhờ vào con trai. Ý chỉ trong xã hội phong kiến xưa, vốn trọng nam khinh nữ, thì người phụ nữ nào sinh được con trai thường sẽ được coi trọng và có đãi ngộ tốt hơn.