Lưu ý đến ánh mắt Tư Dạ Hàn nhìn tới, Giang Ly Hận không được tự nhiên mà hừ một tiếng, "Đừng cảm ơn tôi, mấy cái quy củ dỏm này, lão tử cũng đã sớm không ưa rồi!"
Giang Ly Hận vốn chính là loại tính tình e sợ thiên hạ không loạn. Tính khí này của Nhi*p Vô Danh, ngược lại là ngoài ý muốn hợp khẩu vị của hắn.
Diệp Oản Oản kinh ngạc nhìn về phía đám người Giang Ly Hận, ngay sau đó ánh mắt muốn nói rồi lại thôi mà rơi vào trên người Tư Dạ Hàn, "A Cửu..."
Tư Dạ Hàn vuốt ve mái tóc của cô gái, cho Diệp Oản Oản một ánh mắt trấn an: "Không có việc gì."
Chuyện lớn như vậy, còn nói không có việc gì?
Giang Ly Hận ở bên cạnh tỏ vẻ “ngọt-ê-răng”, lườm hai người một cái, hừ hừ nói, "Coi như nha đầu này muốn chọc thủng trời, sợ là cậu cũng sẽ ở phía dưới chuyền cho cô ta một cây gậy!"
"Ai dám động đến con gái chúng ta!"
Nơi này, sau một hồi yên lặng, bỗng nhiên, Nhi*p gia chủ và chủ mẫu đồng thời lên tiếng, chợt nhanh chân đi tới bên cạnh Nhi*p Vô Danh.
Nghe được âm thanh của cha mẹ, con ngươi của Nhi*p Vô Danh chợt co rút lại một cái.
"Vô Danh..." Nhi*p gia chủ nhìn về phía Nhi*p Vô Danh, thở dài: "Cha lúc đầu đúng là từng phản đối con và Lăng Miểu. Chuyện này cũng không trách con... Là cha ích kỷ, chỉ lo nghĩ vì Nhi*p gia... Cha có lỗi với con!"
Nhi*p gia chủ vừa dứt tiếng, Nhi*p Vô Danh hơi có chút lộ ra vẻ xúc động.
Năm đó, Nhi*p gia chủ bởi vì danh vọng của Nhi*p gia, kiên quyết không cho anh và Lăng Miểu khi đó đã trở thành thủ lĩnh Tử Vong Hoa Hồng qua lại, cuối cùng tạo thành sự tiếc nuối cả đời của Nhi*p Vô Danh.
"Con trai... Cũng do mẹ không tốt..." Nhi*p chủ mẫu nhìn Nhi*p Vô Danh, mặt đầy áy náy.
Tuy nói, Bà Hai là bà con xa của gia chủ Lăng gia, nhưng đó cũng là chuyện lúc trước tổ tiên mấy đời rồi, đều đã sớm không còn liên hệ máu mủ gì. Hơn nữa, tuổi tác Lăng Miểu, còn không lớn bằng Nhi*p Vô Danh...
Nhưng ban đầu Nhi*p chủ mẫu, lại bởi vì Nhi*p Vô Danh gọi Lăng Miểu một tiếng “cô họ” mà kiên quyết ngăn chặn hai người phát triển, thậm chí không cho Lăng Miểu bước vào cửa chính Nhi*p gia nửa bước...
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, ban đầu bọn họ, thật sự đã sai lầm rồi...
Nếu như, bọn họ biết lý lẽ một chút, có lẽ, Nhi*p Vô Danh sẽ không tiếc nuối cả đời, lún sâu vào trong cừu hận!
Nhi*p Vô Danh nhìn Nhi*p chủ mẫu và gia chủ, miệng hé mở, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng ngay cả một câu cũng không thể nói ra.
"Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ai dám ᴆụng cháu trai và cháu gái ta!"
Giờ phút này, gia chủ Lăng gia vốn vẫn luôn trầm mặc, lại bỗng nhiên đứng dậy.
"Cha..."
Nhi*p gia chủ nhìn về phía gia chủ Lăng gia, bật thốt lên theo bản năng.
"Ai là cha ngươi, Nhi*p gia chủ họ Nhi*p, lão phu họ Lăng, vẫn là chớ nên nhận bậy thì hơn! Ta chỉ là vì cháu gái và cháu trai ta." Lăng gia chủ lườm Nhi*p gia chủ một cái, lạnh lùng nói.
"Chúng ta ủng hộ Nhi*p gia."
Lập tức, toàn bộ mọi người Kỷ gia cũng đi ra.
"Con bà nó, ta đại biểu Thẩm gia chúng ta, ủng hộ Nhi*p Vô Ưu, ủng hộ nữ thần của ta! Nữ thần anh yêu em!"
Thẩm đại công tử giống như chó hoang vui mừng quẫy đuôi lia lịa, làm bộ như muốn chạy về phía Diệp Oản Oản.
Nhưng mà, lại bị một ánh mắt lạnh giá thấu xương hù dọa cho lui lại mấy bước.
"Đừng có mà ở nơi này càn rỡ!"
Thẩm gia chủ hung ác trợn mắt lườm Thẩm Thiên Trần một cái, chợt hướng về mọi người cười nói: "Ha ha... Tứ đại thế gia vốn luôn gắn bó với nhau... Nhi*p gia lại là người đứng đầu tứ đại thế gia, Thẩm gia chúng ta chắc chắn sẽ không đối nghịch cùng ba nhà khác... Tương tự, dòng thứ các vị, Thẩm gia chúng ta chẳng qua chỉ là người làm ăn, các vị có nhu cầu có thể nói một tiếng, có thể giúp, chúng ta khẳng định sẽ giúp... Nhưng xuất nhân lực mà nói, chúng ta có khả năng không có người nào."
Nhưng mà, trước mắt cũng không có ai phản ứng lại Thẩm gia nửa câu.
Tất cả thế lực đều đang bận nhìn về phía Nhi*p Vô Danh và đám người Diệp Oản Oản.
Vào giờ phút này, tại chỗ cực xa, Tư Hạ cầm lấy ống nhòm, quan sát nhất cử nhất động của nơi này, mặt đầy nụ cười tà mị: "Thật thú vị... Bất quá, chuyện càng thú vị, còn ở phía sau... Chúng ta, đợi một hồi sẽ thấy."
Bây giờ, mặc dù có Nhi*p, Kỷ, Thẩm, Lăng, tứ đại thế lực hạch tâm Tội Ngục, cộng thêm một cái thế lực sơn trại Tử Vong Hoa Hồng...
Nhưng, nếu muốn là địch với toàn bộ Độc Lập Châu, có lẽ căn bản là không đáng chú ý.
"Đội trưởng!!"
Bỗng nhiên, có vài âm thanh từ phía sau truyền ra.
Diệp Oản Oản định thần nhìn lại, đúng là đám người Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa, ngay tiếp đó là mấy chục tiểu đội lính đánh thuê của Nhi*p Vô Danh nối đuôi theo sau.
"Đội trưởng, anh giả ૮ɦếƭ hả, làm sao anh lại không ૮ɦếƭ thật vậy?" Nhất Chi Hoa kích động đến mức nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau.
Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhi*p Vô Danh, kinh ngạc nói: "Bọn họ... không biết kế hoạch của anh?"
Nghe tiếng, Nhi*p Vô Danh lắc đầu một cái: "Chuyện cá nhân này, tại sao phải kéo bọn họ xuống nước?"
"Vậy anh thật đúng là một người đội trưởng tốt..." Diệp Oản Oản nói.
"Chuyện chúng tôi đều đã nghe kể rồi, đội trưởng, mọi người chúng tôi đều ủng hộ anh. Hôm nay, ai dám ᴆụng tới một sợi tóc của anh, chúng tôi liền khiến hắn có táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi!" Ngoại Quốc Dời Gạch quát một tiếng chói tai.
"Đội trưởng, anh giấu diếm rất sâu nha! Mấy năm nay, ở bên cạnh anh, hoàn toàn không nhìn ra anh có bất cứ dị thường nào." Phong Huyền Diệc đi tới bên cạnh Nhi*p Vô Danh, châm một điếu thuốc lá, nuốt mây nhả khói.
Ban đầu, Lăng gia cho là Nhi*p Vô Danh bị kích thích, mỗi ngày vô tri vô giác, tính cách càng khác một trời một vực so với ngày trước, lúc này mới sai Phong Huyền Diệc đến bên cạnh của Nhi*p Vô Danh.
Cho nên, ban đầu căn bản Phong Huyền Diệc không nghĩ quá nhiều.
"Đội trưởng, làm sao anh lại muốn phá hủy Độc Lập Châu chứ?" Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Nhi*p Vô Danh, mặt đầy cổ quái và khó hiểu.
Còn không đợi Nhi*p Vô Danh lên tiếng, ở một bên Phong Huyền Diệc lắc đầu nói: "Đạo sĩ thối, cậu sai lầm rồi, Nhi*p Vô Danh không phải là muốn phá hủy Độc Lập Châu, mà chỉ là muốn khiến cho những thế lực lớn nhỏ năm đó tham dự bao vây tiễu trừ kia trả giá thật lớn. Và cả điểm trọng yếu nhất, anh ấy mong muốn Độc Lập Châu cải cách, phá vỡ quy củ từ xưa truyền lại."
"Quy củ?" Nghe tiếng, Thần Hư Đạo Nhân hơi sững sờ.
"A..." Phong Huyền Diệc khẽ mỉm cười: "Thủ lĩnh mỗi một đời của Tử Vong Hoa Hồng, đều vì muốn lật đổ quy tắc chế độ Độc Lập Châu mà tồn tại. Nếu Lăng Miểu là thủ lĩnh đời trước của Tử Vong Hoa Hồng, vậy thì tôi cho rằng, Nhi*p Vô Danh nhất định là vô cùng hy vọng có thể hoàn thành nguyện vọng khi còn sống của cô ấy. Đương nhiên, không chỉ là vì Lăng Miểu. Bởi vì, Lăng Miểu cũng không phải là người của Độc Lập Châu, chẳng qua là tổ tiên và Lăng gia có chút nguồn gốc mà thôi. Coi như Lăng Miểu không ૮ɦếƭ, có quy củ như vậy của Độc Lập Châu tồn tại, Nhi*p Vô Danh và Lăng Miểu, cũng tuyệt đối không có biện pháp nào ở chung một chỗ."
Nghe Phong Huyền Diệc nói vậy, Thần Hư Đạo Nhân gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy... Tôi hiểu rồi, còn có một câu hỏi cuối cùng... Lăng Miểu là ai vậy?"
Đám người Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa, cũng không nắm được lịch sử tình cảm của Nhi*p Vô Danh, cho nên càng không biết Lăng Miểu có tồn tại.
Phong Huyền Diệc liếc nhìn Thần Hư Đạo Nhân một cái, cũng lười tiếp tục tiếp lời.
"Nhi*p Vô Danh, không ngờ tới lòng dạ của anh sâu như thế, càng làm cho tôi không ngờ tới chính là, anh lại muốn cải cách chế độ của Độc Lập Châu." Phong Huyền Diệc nhìn Nhi*p Vô Danh chằm chằm, nói.
Vào giờ phút này, ánh mắt Nhất Chi Hoa rơi vào trên người Phong Huyền Diệc, tinh thần và trách nhiệm chính nghĩa, ở trong số bọn họ, Phong Huyền Diệc có thể coi là người đem lại cảm giác đó nhiều nhất.
Hơn nữa, cách làm của đội trưởng, trước mắt đã trở mặt, thành địch của toàn bộ Độc Lập Châu. Nhìn thái độ Phong Huyền Diệc, tựa hồ cũng không đồng ý đối với đội trưởng.
"Phong Huyền Diệc, cậu rắm lời nhiều như thế làm cái gì? Nếu sợ rồi, thì cút ngay!" Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Phong Huyền Diệc, mặt đầy tức giận không thôi, mở miệng nói: "Thường ngày đội trưởng móc hết ruột gan đối xử với chúng ta thế nào, thời khắc mấu chốt cậu lại muốn làm phản, cái tên phản đồ này!"