Kế hoạch của Nhi*p Vô Danh, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng cũng ác độc vạn phần.
Trong ngày thường, Nhi*p Vô Danh một mực luôn ngụy trang thành bộ dáng tham tiền. Mà trên thực tế, lớp ngụy trang này, đem đến hiệu quả cực kỳ vi diệu. Toàn bộ Độc Lập Châu, không một ai sẽ đem ánh mắt đặt ở trên người một vị con ông cháu cha như vậy. Cho dù anh đã từng nắm giữ qua vị trí huy hoàng đỉnh phong một thời, nhưng mọi người chỉ sống ở hiện tại.
Thậm chí, cuối cùng Nhi*p Vô Danh dùng chiêu giả ૮ɦếƭ, man thiên quá hải *. Không một ai sẽ ngờ tới, trận đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ này, tất cả đều là kế hoạch do Nhi*p Vô Danh một tay bày ra.
* Man thiên quá hải (瞞天過海): một trong 36 kế - giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.
"Nhi*p Linh Lung biết thân phận của anh sao...?" Một lát sau, Diệp Oản Oản hỏi.
Nhi*p Vô Danh khẽ xì một tiếng, lắc đầu một cái: "Ả ta như thế nào mà biết được? Nhi*p Linh Lung... bất quá chẳng qua là một con cờ trong tay anh mà thôi. Thật ra thì... anh vốn là muốn trước tiên để cho cô ta khống chế Nhi*p gia, sau đó cùng hợp tác với Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lật đổ toàn bộ tứ đại thế gia, để cho tứ đại thế gia cuối cùng trở thành con át chủ bài trong tay anh, để cho anh tùy nghi sử dụng. Đáng tiếc, Nhi*p Linh Lung, quá mức ngu xuẩn!"
"Cho nên... Anh không thể lấy được tứ đại thế gia, cuối cùng chỉ có thể dùng phương thức giả ૮ɦếƭ để man thiên quá hải, ý đồ tránh được sự điều tra của Trọng Tài Hội..." Diệp Oản Oản tiếp tục suy luận.
Nghe tiếng, Nhi*p Vô Danh cười nói: "Không sai... Việc anh giả ૮ɦếƭ đích xác là muốn lừa gạt Trọng Tài Hội, nhưng cũng không phải là sợ Trọng Tài Hội điều tra, mà là có liên quan đến kế hoạch sau đó của anh. Nếu như kế hoạch lần này thành công, anh sẽ đối phó Trọng Tài Hội. Bọn họ nhất định không đoán được, một người ૮ɦếƭ... sẽ ở sau lưng, cùng bọn họ đánh cờ đi!"
Diệp Oản Oản nhìn Nhi*p Vô Danh, hơi nhíu mày. Bởi vì quan hệ của mình, từ đó phá đi thân phận của Nhi*p Vô Danh...
Nếu như, lại cho nàng một cơ hội, nàng sẽ không như thế!
Đối với việc Nhi*p Vô Danh sẽ bố trí một bố cục lớn như vậy, Diệp Oản Oản cũng sẽ không quá mức giật mình hay phản cảm. Tình cảm giữa Nhi*p Vô Danh và Lăng Miểu, trong lòng nàng hiểu rõ.
Ban đầu, sau khi bị Kỷ Tu Nhiễm thôi miên, Nhi*p Vô Danh không biết lai lịch chiếc nhẫn kia của anh, cảm thấy không vừa mắt, cho nên nhét vào Nhi*p gia.
Dưới cơ duyên xảo hợp, Diệp Oản Oản dẫn Không Sợ Minh, lẻn vào Nhi*p gia trộm một vòng. Càng trùng hợp chính là, chiếc nhẫn Nhi*p Vô Danh nhét vào Nhi*p gia, cũng bị Diệp Oản Oản trộm đi.
Cho nên, mấy năm nay, Nhi*p Vô Danh không đơn thuần là đang tìm kiếm nàng, mà phần nhiều là đang đi tìm kiếm chiếc nhẫn tình nhân, tượng trưng cho tình cảm giữa anh và Lăng Miểu...
"Ca ca... Em hỏi anh lại một lần nữa... Ông ngoại là... anh Gi*t à?"
Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh Nhi*p Vô Danh, thấp giọng hỏi. Đây là đối thoại riêng giữa nàng và Nhi*p Vô Danh, không một ai có thể nghe thấy.
"Có phải hay là không, hiện nay mà nói, có quan trọng không?" Nhi*p Vô Danh cho ra một câu trả lời lập lờ nước đôi.
"Được, anh không cần phải nói." Diệp Oản Oản nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, tộc trưởng cổ tộc dòng thứ nào đó tức giận quát lên: "Khương tộc trưởng, chuyện giữa dòng chính và dòng thứ chúng ta, tạm thời để ở một bên. Hôm nay, trước đem tên tiểu súc sinh này trừ đi, căn bản là hắn muốn kéo toàn bộ thế lực lớn nhỏ Độc Lập Châu lấy mạng đổi mạng, chính mình ngồi làm ngư ông thủ lợi!"
Theo vị tộc trưởng dòng thứ nọ dứt tiếng, tộc trưởng dòng chính híp cặp mắt lại, cười lạnh: "Được, ta chính đang có ý đó, bất kể như thế nào, dòng chính và dòng thứ vốn là cùng một nguồn cội, coi như là muốn phân thắng bại, cũng không thể chịu đựng việc bị người bên cạnh lợi dụng!"
Rất nhanh, các thế lực lớn nhỏ ủng hộ dòng thứ và dòng chính, đồng loạt đưa cặp mắt lạnh nhìn về phía Nhi*p Vô Danh, trong mắt tỏa ra sát ý kinh người.
"Ha... Chỉ bằng đám phế vật tầm thường này, các ngươi cũng muốn lấy mạng của Nhi*p mỗ ta sao?" Khóe miệng Nhi*p Vô Danh khẽ nhếch lên, quét mắt qua toàn trường một cái. Dù là bây giờ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Độc Lập Châu, lại vẫn không hề có bất kỳ sợ hãi!
Giờ phút này, Nhi*p Vô Danh giống như từ trong vực sâu bò ra ngoài, một đôi mắt tràn đầy cừu hận, hóa thành một ánh nhìn xuyên thấu trời cao, dò xét toàn bộ Độc Lập Châu.
Bọn chúng sẽ phải... trả giá bằng máu... cho sự kiện năm đó!
"Quy củ của Độc Lập Châu, là hẳn phải sửa lại một chút." Nhi*p Vô Danh mặt không chút thay đổi nói: "Cái gì mà cấm lấy người bên ngoài, quả thực là buồn cười đến cực hạn! Tình yêu nam nữ, sự việc tự nhiên, há là đám ngu xuẩn tầm thường các ngươi này lại có thể dùng sức ngăn trở..."
"Chê cười!" Lúc này, một vị trưởng lão cổ tộc cười lạnh không thôi: "Độc Lập Châu từ khi khai sáng tới nay, quy củ đã sớm lập xuống, há cho ngươi càn rỡ!"
"Không sai, chúng ta, đại biểu cho quyền lực tối cao Độc Lập Châu nơi này. Chúng ta chính là sứ giả của Thượng Đế, quy củ lại càng là như vậy!" Tộc trưởng dòng chính Khương Anh lạnh nhạt nói.
Nghe tiếng, Nhi*p Vô Danh chìm vào trong yên lặng.
Hồi lâu sau, Nhi*p Vô Danh chậm rãi ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn dòng chính và dòng thứ một vòng, "Các ngươi là Thượng Đế..."
Trong lúc nói chuyện, khóe miệng Nhi*p Vô Danh khẽ nhếch lên: "Vậy ta chính là... kẻ ngăn trở Thượng Đế."
"Đừng nói nhảm với hắn, Gi*t hắn!"
Giờ phút này, thế lực lớn nhỏ của Độc Lập Châu đồng thanh tức giận quát lên.
"Tới, chúng ta thử nhìn một chút." Nhi*p Vô Danh đứng tại chỗ, lạnh giọng nói.
"Ca ca..." Một bên, truyền tới âm thanh của Diệp Oản Oản.
Nhi*p Vô Danh nghe vậy, sống lưng hơi cứng lại, không hề nhìn cha mẹ và em gái, dường như anh không muốn thấy được ánh mắt thất vọng đến cùng cực của bọn họ.
Yên lặng một lúc lâu, Nhi*p Vô Danh sắc mặt lãnh đạm nói với Diệp Oản Oản, "Trở về đi, coi như anh đã ૮ɦếƭ rồi."
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhi*p Vô Danh, quan sát mấy giây, bỗng nhiên trong lúc đó, một cánh tay khoác lên vai trái Nhi*p Vô Danh: "Lần này... Đến lượt em làm siêu cấp anh hùng của anh."
Còn không đợi Nhi*p Vô Danh phục hồi lại tinh thần, Diệp Oản Oản đột nhiên hướng về phía đám người quát lên: "Người của Không Sợ Minh và Tử Vong Hoa Hồng ở chỗ nào!"
"Ở đây!"
Theo Diệp Oản Oản dứt tiếng, tiếng hô vang đinh tai nhức óc truyền ra.
"Tốt." Diệp Oản Oản gật đầu: "Hiện tại, ta đại biểu cho Không Sợ Minh và Tử Vong Hoa Hồng tuyên bố, rời khỏi thế lực dòng thứ và dòng chính. Hôm nay... vô điều kiện ủng hộ Nhi*p Vô Danh, ai dám động đến một sợi tóc anh ấy, ta sẽ tiễn hắn một đoạn trên đường đi xuống suối vàng!"
Trong phút chốc, toàn bộ các trưởng lão, cao tầng Không Sợ Minh, tất cả đều rối rít đi ra, Bắc Đẩu và Thất Tinh cũng lập tức vội vã chạy tới bên người Diệp Oản Oản.
Một bên khác, người của Tử Vong Hoa Hồng cũng triển khai toàn bộ, đồng loạt đi tới và đứng ở chung quanh Diệp Oản Oản.
"Các ngươi! Các ngươi đây là đang tự tìm đường ૮ɦếƭ..."
Tộc trưởng dòng chính mặt đầy tức giận, lạnh giọng quát lên.
"Phải không, có thể thử xem!"
Bỗng nhiên, âm thanh lạnh giá thấu xương của một người đàn ông truyền khắp toàn trường.
Chẳng biết từ lúc nào, người đàn ông nhìn như tảng băng vạn năm không tan kia, đã lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, trong mắt lãnh đạm, không hề tỏ ra có chút rung động nào.
"Tu La Chủ..."
Thấy vậy, đám người dòng chính trố mắt nhìn nhau, khẽ nhíu mày.
"Tư Dạ Hàn, ngươi làm cái gì!"
Thấy vậy, tộc trưởng Cổ tộc Tư thị, lập tức hướng về Tư Dạ Hàn quát lên.
"Tôi làm chuyện gì, còn cần phải thỉnh giáo ông sao?" Tư Dạ Hàn lãnh đạm thờ ơ cất tiếng.
"Ngươi..." Đáy mắt tộc trưởng xẹt qua một thoáng sợ hãi, cuối cùng cũng không dám nhiều lời nữa.
"Tôi nhổ vào, A Cửu... Điên rồi điên rồi, điên thật rồi...!!" Giang Ly Hận mặt đầy kinh ngạc.
"Thế lực Tội Ngục, từ trước đến giờ cùng một trận doanh. Là địch của toàn bộ Độc Lập Châu, cái này căn bản chính là giấc mộng của tôi." Tạ Thiên Xuyên cười lớn một tiếng, suất lĩnh đám người Đồ Môn đi ra.
Giang Ly Hận không nói gì mà dòm lấy hai người này nổi điên, ngay sau đó lười biếng bước ra, ánh mắt sắc bén đảo một vòng, "Muốn chơi, cũng được... Các ngươi cứ dọn đường sẵn đi, Tội Ngục chúng ta, phụng bồi tới cùng!"