Thấy Tư Dạ Hàn bị nữ thổ phỉ Diệp Oản Oản này mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, Giang Ly Hận suýt chút nữa nghiến nát cả răng của mình.
"Đệt! Rốt cuộc cô là ai! Cô không phải là tiểu nha đầu ở cấm địa A Tu La kia sao?" Giang Ly Hận đột nhiên hồi tưởng lại năm đó.
Diệp Oản Oản nhìn trời giả bộ ngu, "Hả? Cấm địa A Tu La? Cấm địa gì cơ?"
Giang Ly Hận trừng nàng: "Bớt cùng tôi giả vờ giả tỏi, coi như là cô có hóa thành tro tôi cũng nhớ ra cô!"
Diệp Oản Oản không nói gì mà lườm hắn một cái. Bất quá coi như năm đó nàng nói một câu: "A Cửu, làm sao anh lại sẽ có bằng hữu xấu như vậy", cái tên này lại có thể nhớ đến bây giờ, cũng đã đủ kỳ lạ rồi.
Thù mới hận cũ vào chung một chỗ, Giang Ly Hận nhất thời nhìn nàng càng thêm không thuận mắt, lúc này chạy đến bên cạnh của Tư Dạ Hàn, sắc mặt đầy nghiêm túc mở miệng nói với Tư Dạ Hàn, "A Cửu, không phải là cậu nói nha đầu này là một người lương thiện vào nhầm cấm địa sao, không phải cậu nói cô ta đặc biệt đơn thuần không rành thế sự sao? Làm sao lại thành nữ ma đầu?
Nha đầu này! Một hồi là tiểu lâu la Không Sợ Minh, một hồi là Minh chủ Không Sợ Minh Tóc Húi Cua ca, một hồi là Nhị tiểu thư Nhi*p gia, một hồi lại là huấn luyện viên ma quỷ của học viện lính đánh thuê Xích Diễm! Quả thật là com lê đi khắp nơi, quan hệ rộng khắp thiên hạ! Tuyệt đối không đáng tin cậy! A Cửu, làm sao cậu lại tin tưởng cô ta như vậy rồi hả?"
Diệp Oản Oản giận đến không thôi. Mẹ kiếp, cái gì lại gọi là com lê đi khắp nơi, quan hệ tốt khắp thiên hạ!
Hắn có thể nói như vậy sao?
Tư Dạ Hàn nghe vậy, cảnh cáo lườm Giang Ly Hận đang lải nhải một cái, "Im miệng."
Giang Ly Hận không cam lòng tiếp tục mở miệng nói, "A Cửu chớ bị nhan sắc của nữ nhân này làm mê hoặc, cậu quên chuyện nữ nhân này cắm sừng cho cậu rồi hả?
Cậu còn thật đi tin tưởng một tờ giấy rách, tin tưởng cái giám định người thân gì gì đó, cảm thấy thằng nhóc con đã lớn đến 5 tuổi kia là con cậu sao? Vạn nhất là con người khác thì sao, há chẳng phải là cậu nuôi con trai cho người khác!"
"Giang Ly Hận!!!"
Diệp Oản Oản vén tay áo lên, đang muốn đi đánh cái tên khích bác ly gián Giang Ly Hận này, lúc này, nơi cánh cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh nhõng nhẽo —— "Mẹ!"
Đường Đường bảo bối!?
Giờ phút này, Đường Đường dường như mới vừa tỉnh ngủ, đầy đáng yêu dụi dụi mắt đứng ở cửa.
Nghe được âm thanh của Đường Đường bảo bối, sự tức giận trên mặt Diệp Oản Oản nhất thời biến mất hầu như không còn, cười tươi như hoa mà chạy tới ôm cậu bé.
"Bảo bối, sao con lại tới đây, có phải là đói rồi hay không? Xin lỗi xin lỗi, mẹ có chuyện làm trễ nãi rồi, lập tức sẽ bồi con đi ăn cơm!" Diệp Oản Oản nói xong, hôn chụt một cái ở trên mặt cậu bé.
Sau đó, Diệp Oản Oản hướng về Tư Dạ Hàn nhìn một cái, ngay sau đó nháy mắt cho Đường Đường, "Bảo bối, cha con đến rồi nha!"
Cậu bé nghe vậy, lúc này mới nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, nhõng nhẽo mà kêu một tiếng, "Cha."
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Nhìn hai cha con, Diệp Oản Oản vui vẻ yên tâm không thôi gật đầu, "Bảo bối ngoan ngoãn, đi thôi, để cho cha ôm con."
Cậu nhóc bình thường vốn cao ngạo lạnh lùng trước mặt Tư Dạ Hàn, nghe được lời của mẹ, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, bạch bạch bạch đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, mở rộng hai cánh tay ngắn ngủn, giơ lên, "Cha...ôm ôm ~ "
Tư Dạ Hàn nhìn con trai ở trước mặt Diệp Oản Oản hoàn toàn tưởng như hai người, vừa nhu thuận vừa ôn hòa vừa đáng yêu lại biết nghe lời, trầm mặc.
Chẳng lẽ là phương thức anh sống chung cùng con trai có vấn đề?
Một lát sau, chàng trai ngồi xổm người xuống, cực kỳ ôn nhu bế cậu nhóc lên.
Giờ phút này, một bên, Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên: "..."
Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm hai cha con, toàn bộ đều ngẩn ra.
Tạ Thiên Xuyên kinh ngạc không thôi mà nhìn chằm chằm đứa bé với thần thái cực kỳ giống Tư Dạ Hàn kia, phảng phất như Tư Dạ Hàn phiên bản thu nhỏ, "Đây... Đây chính là con trai cậu?"
Giang Ly Hận: "Chuyện này là không thể nào!"
Diệp Oản Oản nhìn lướt qua Giang Ly Hận đang còn ngơ ngác, dù tức nhưng vẫn ung dung mà giơ lên hai cánh tay vòng quanh иgự¢, mặt không cảm xúc mở miệng nói, "Tới đây! Đến đây! Họ Giang, anh nhìn chằm chằm mặt bảo bối nhà tôi, lặp lại lần nữa, cha ruột bảo bối nhà tôi là ai!"
Giang Ly Hận nhìn “đứa nhỏ” trong иgự¢ Tư Dạ Hàn một chút, lại nhìn “đứa lớn” Tư Dạ Hàn một chút, thật sự là không cách nào nói ra lời. Hai người một lớn một nhỏ này làm sao lại không phải là cha con ruột thịt cho được! Mặt hắn đầy biểu tình không cách nào tin, "Tôi nhổ vào! A Cửu! Đứa bé này... quả... quả thật đúng là con của cậu!"
Bọn họ vẫn cho rằng Tư Dạ Hàn là không gần nữ sắc nhất trong số bọn họ, nhưng vạn vạn không ngờ tới, người ta ngay cả con trai cũng đều đã lớn như vậy!
Không biết Giang Ly Hận nghĩ tới điều gì, đột nhiên bày ra vẻ tỉnh ngộ, "Tôi nói cậu làm sao lại quyết tâm ở lại chỗ này, vô luận như thế nào cũng không thèm quay về! Nguyên lai chính là vì nữ nhân này! Ngay cả con trai đều có, sẽ không phải là cậu chuẩn bị kết hôn cùng nữ nhân này đấy chứ?"
Nghe được lời này của Giang Ly Hận, trong lòng Diệp Oản Oản thực sự cảm thấy không thoải mái, "Đó là đương nhiên! Chúng tôi nhất định là sẽ sắp kết hôn đấy! Anh có ý kiến gì sao?"
Nghe được lời của Diệp Oản Oản, ánh mắt của Tư Dạ Hàn chợt sáng lên một cái rất khó có thể nhận ra được.
Giang Ly Hận nghe vậy có chút kinh ngạc, nhìn về phía Tư Dạ Hàn nói, "A Cửu, cậu chơi thật lớn? Vạn nhất bị mẹ cậu..."
Tư Dạ Hàn: "Giang Ly Hận!"
Bởi vì bị Tư Dạ Hàn cắt ngang, Giang Ly Hận chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Tạ Thiên Xuyên ho nhẹ một tiếng, nhắc Giang Ly Hận một câu, "Cậu được lắm, tự vạch áo cho người xem lưng."
"Tôi từng nói, tôi và bà ta không có quan hệ." Sắc mặt của Tư Dạ Hàn, là vẻ lạnh giá xưa nay chưa từng có.
Diệp Oản Oản không khỏi nắm chặt bàn tay thoáng lạnh đi của chàng trai.
Mặc dù Tư Dạ Hàn ẩn giấu rất tốt, Diệp Oản Oản vẫn cảm thấy tâm tình của anh có cái gì đó không đúng.
Trên thế giới này, chuyện có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của Tư Dạ Hàn cực ít.
Tư Dạ Hàn dường như là vô cùng kiêng kỵ nhắc đến mẹ của anh. Thật ra thì từ kinh lịch của Tư Dạ Hàn liền có thể suy đoán ra, quan hệ của anh và mẹ sợ là không tốt.
Lo lắng động đến chuyện thương tâm của anh, cho nên nàng cũng không hỏi anh nhiều về chuyện của mẹ, chỉ biết Tư Dạ Hàn đã đoạn tuyệt quan hệ cùng mẹ mình.
Từ cách nói của Giang Ly Hận mà xem, mẹ của Tư Dạ Hàn, tựa hồ là... không quá tán thành Tư Dạ Hàn đi cùng với nàng thì phải?
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, trước đó không tán thành đại khái là bởi vì thân phận không xứng, nhưng bây giờ nàng đã khôi phục lại thân phận Nhị tiểu thư Nhi*p gia, dù thế nào cũng coi như xứng với Cổ tộc Tư thị đi?
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản thu hồi lại dòng suy nghĩ lung ta lung tung.
Ngược lại, Tư Dạ Hàn đều đã nói rằng anh đã đoạn tuyệt quan hệ cùng mẹ, mặc kệ như thế nào cũng đều không có quan hệ gì với bọn họ.
Đường Đường tựa vào bả vai của Tư Dạ Hàn, mê man chớp chớp hai mắt thật to, "Mẹ của cha?"
Diệp Oản Oản xoa xoa đầu cậu bé, nói sang chuyện khác, "Đi, cha mẹ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon nhé!"
Tròng mắt cậu bé lập tức phát sáng, nhanh chóng gật đầu một cái, "Vâng!"
Thấy cả nhà bọn họ ba người, ván đã đóng thuyền, Giang Ly Hận một bộ biểu tình cực kỳ đau đớn cứ như thể cải trắng nhà mình bị heo ăn vậy, "Nữ nhân này, hừ, thật là thủ đoạn!"
Diệp Oản Oản buông tay, "Ngài thật đúng là quá khen rồi, nếu như bánh nướng, bánh bao, kẹo Popping Candy cũng thật được coi như là thủ đoạn mà nói, vậy được rồi, tôi đây quả thật là thủ đoạn tốt vô cùng! Có nguyệt lão làm chứng, thật sự là tôi không hề dùng bất cứ thủ đoạn nào có được không?"
Giang Ly Hận liên tục cười lạnh, "Diễn, tiếp tục diễn! Cô không dùng thủ đoạn, vậy còn có thể là A Cửu chủ động dính lấy cô không buông sao?"
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, một bên đã truyền tới âm thanh trầm thấp của Tư Dạ Hàn: "Cậu có ý kiến?"
Giang Ly Hận: "..."