Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1102

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Bảo Bảo à, anh có cảm nhận được hay không, cả hòn đảo này, nếu như không có những người khác, quả thực là tốt vô cùng..."
Diệp Oản Oản nằm bên bờ hồ, lộ ra vẻ hoài niệm, "Anh còn nhớ không? Năm đó chúng ta một mực đều muốn tìm một chỗ không có người thể tìm ra được mình, tìm một chỗ chỉ có đôi ta cùng nhau sống chung..."
Tư Dạ Hàn: "Còn nhớ."
Làm sao anh sẽ không nhớ chứ?
Diệp Oản Oản than thở, "Chỉ tiếc là, hiện tại em đã không còn muốn như vậy, em không thể cùng anh hai người chung sống ở nơi này."
Bóng lưng của Tư Dạ Hàn bỗng nhiên cứng đờ: "Tại sao?"
Diệp Oản Oản lập tức đáp: "Bởi vì chúng ta đã có Đường Đường bảo bối nữa á! Hẳn là ba người mới đúng chứ!"
Sợ bóng sợ gió một trận, Tư Dạ Hàn: "... Ừ."
Diệp Oản Oản nhìn thấy Tư Dạ Hàn ngay tại trong phạm vi tầm mắt của mình, cả người đều thả lỏng xuống.
Những ngày qua nàng nhìn như là đang nháo đến gà bay chó sủa, trên thực tế chẳng qua là không để cho mình buông lỏng chút nào. Chỉ cần dừng lại một cái, liền sẽ nghĩ tới những sự việc đè nặng ở trong lòng kia.
Anh trai ૮ɦếƭ, cha mẹ đến nay không rõ tung tích, người sau lưng Nhi*p Linh Lung, và cả hòn hải đảo giam lỏng mọi người này...
Nàng phải nhanh một chút, mau chóng điều tra rõ hết thảy những thứ này.
"A Cửu, lúc nào chúng ta có thể rời đi?" Diệp Oản Oản hỏi.
Tư Dạ Hàn: "Căn cứ theo hướng gió, ba ngày sau là thích hợp nhất."
Diệp Oản Oản: "Được."
...
Sau khi tắm xong, Diệp Oản Oản thay chiếc váy Tư Dạ Hàn mang tới cho nàng.
Tư Dạ Hàn chuẩn bị cho nàng một chiếc váy dài màu hồng cánh sen vô cùng thục nữ, qua làn gió nhẹ đung đưa, quả thật là trong nháy mắt biến nàng từ nữ ma đầu thành tiểu tiên nữ.
Sau khi thay quần áo xong, Diệp Oản Oản liền cùng Tư Dạ Hàn quay trở về lại phòng giam.
Trong phòng giam vốn là đang ngập tràn vô số những âm thanh huyên náo, trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản xuất hiện tại nơi cửa, đột nhiên an tĩnh lại, tĩnh mịch một mảnh.
Mọi người cùng rẹt rẹt rẹt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô gái đứng ở cửa, một làn da mềm mịn trắng như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, một bộ váy dài, duyên dáng yêu kiều như phù dung nổi trên mặt nước cứ như vậy đứng ở nơi cửa.
Chuyện này... Gương mặt này...
Đây không phải là nữ ma đầu sao?
"Con... Mịa nó!!!"
Phòng giam không biết tĩnh mịch bao lâu, một gã đại lão nào đó phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, ngay sau đó lảo đảo ngồi không vững ngã sấp mặt ra khỏi chiếc ghế đẩu.
Cùng lúc đó, gã huynh đệ bên cạnh hắn bị ᴆụng trúng, một nửa số đồ trong chiếc rổ trong tay rơi xuống đất. Bên kia, cũng không biết ai đó ᴆụng vào giá để đồ, khiến nó ngã cái rầm, làm tro bụi bốc lên khắp nơi...
Trong phòng giam toàn bộ loạn cào cào, liên tiếp có âm thanh hít khí lạnh vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn cô gái trước mặt như nhìn thấy quỷ...
Thời điểm bị Diệp Oản Oản hố hàng đến chỉ còn lại chiếc quần đùi cũng không kinh sợ đến mức như vậy.
"Trời má! Đây... Đây là Bạch Phong?"
"Có phải là ta gặp ảo giác rồi hay không, nhưng đây là mặt của Bạch Phong, không sai mà..."
"Có cái gì đáng ngạc nhiên, không phải chỉ là thay một bộ đồ thôi sao?"
"Cái này... con mịa nó, không phải là vấn đề ngạc nhiên, chủ yếu là, bộ quần áo mới này của cô ta là lấy được từ nơi nào?"
"Đúng vậy, ta chưa từng bao giờ thấy được loại y phục này trong kho tài nguyên."
"Chẳng lẽ là từ bên ngoài mang vào..."
Vào giờ phút này, mọi người nhìn Diệp Oản Oản, mồm năm miệng mười bàn tán ầm ĩ.
"Bạch minh chủ, chuyện thuyền này... tiền bạc chúng tôi đã giao cả rồi đấy!"
Một vị đại lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, vội vàng mở miệng nói.
"Bạch Phong, tiền ngươi đã thu rồi, đến lúc đó nếu như là không có thuyền, không mang được chúng ta ra, ngươi phải bồi thường gấp trăm lần."
Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái.
Diệp Oản Oản: "..."
"Khục khục, đều gấp làm gì chứ, ai mà còn gây thêm sức ép, hủy bỏ tư cách!" Diệp Oản Oản lạnh giọng hừ một tiếng.
Dứt lời, Diệp Oản Oản nhìn chàng trai ở bên cạnh: "A Cửu... Anh nhìn đi, bọn họ liên thủ lại khi dễ em..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, mọi người tại đây mặt đầy mộng bức.
Bọn họ không nghe lầm chứ, liên hợp lại khi dễ cô ta? Khi dễ??
Rốt cuộc là ai con mịa nó khi dễ ai vậy!? Mua một tấm vé lên thuyền đều thiếu điều muốn bán nhà bán con bán luôn thằng cháu trai! Rốt cuộc ai là khách hàng, ai là người bán...
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hai ngày nay, các ngươi cố gắng chuẩn bị một chút, chờ chỉ thị của ta mà hành động. Còn nữa, nếu như ai tiết lộ tin tức của ta... đến lúc đó không đi được, vậy hắn sẽ là địch nhân của tất cả mọi người, hậu quả tự mình gánh chịu... Còn nữa, các ngươi chú ý canh chừng lẫn nhau, đảm bảo không có một tí sơ hở nào cho ta..."
...
Sau khi xử lý xong chuyện vé thuyền, Diệp Oản Oản lại dẫn theo Tư Dạ Hàn rời đi, tìm được đám người Hải Đường và Ôn Tử Nhiên, bàn bạc chi tiết phương án và kế hoạch ba ngày sau rời đi.
Khuya hôm đó...
Trong căn phòng nhỏ đơn sơ trên hòn đảo nhỏ.
Tư Hạ ôm một cục đá, khò khò ngủ say, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một tiếng ngáy.
Vào giờ phút này, có người dễ như trở bàn tay đem cửa phòng mở ra, lẻn vào trong.
Nhìn thấy Tư Hạ đang say giấc nồng, trong mắt người nọ lóe lên hàn quang, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nở một nụ cười lạnh giá mang ý vị đầy sâu xa.
Trong tay của người nọ, đang cầm theo một sợi dây to, chậm rãi đi về phía Tư Hạ. Sau khi tới bên người cậu ta, hắn cầm lấy sợi dây khoa tay múa chân hồi lâu trên cổ Tư Hạ, cứ như thể là định siết ૮ɦếƭ chàng trai trẻ.
Nhưng mà, sau khi người nọ nhìn thấy chiếc cuốc ở bên cạnh, dường như lập tức thay đổi chủ ý, hắn ném sợi dây sang một bên, nhẹ nhàng cầm chiếc cuốc lên.
"Hô hô... Tiểu tử, chuyện này không thể oán ta được, muốn oán muốn trách, thì trách số mệnh ngươi không tốt..."
Trong lúc nói chuyện, người nọ nắm lấy chiếc cuốc, nhắm ngay đầu của Tư Hạ, không có bất kỳ do dự nào, trong nháy mắt hung hăng bổ thẳng xuống.
Đòn đánh này lực đạo không hề nhẹ, chớ nói chi là đầu, coi như là một tảng đá lớn, chỉ sợ cũng sẽ bị gõ bể.
Vào giờ phút này, Tư Hạ lại bỗng nhiên trở mình, khiến chiếc cuốc không thể đập trúng cậu ta.
"Mẹ kiếp! Tiểu tử... vận khí không tệ nha! Bất quá... sống lâu thêm mấy chục giây mà thôi, có ý nghĩa gì chứ!"
Người nọ hừ lạnh một tiếng, thế công không dừng, một lần nữa nhắm thẳng vào đầu Tư Hạ mà đập.
Khiến cho hắn ta có chút buồn bực chính là, liên tục công kích trí mạng hai lần, vậy mà tên nhãi ranh này đều có thể tránh khỏi.
"Hừ!"
Lúc này, hắn lại hừ lạnh một tiếng, thả chiếc cuốc trở lại chỗ cũ, lại lần nữa nhặt lên sợi dây thừng lớn bị chính mình ném ở một bên.
Một giây kế tiếp, người này ngồi ở trên người của Tư Hạ, gắt gao khống chế, khiến cho cậu ta không cách nào hành động. Chợt, lại dùng dây thừng lớn trong tay, tròng vào trên cổ của Tư Hạ.
"Ha ha ha, tiểu tử, ta xem lần này vận khí ngươi có còn tốt như vậy hay không? Ngươi lại chuyển mình cho ta xem, ngươi con mịa nó chuyển đi!"
Người nọ mặc quần áo đen, trên mặt che một lớp ngụy trang tự chế bằng hoa cỏ trên đảo, tiếng cười cực kỳ khoa trương và càn rỡ.
"Xem lão tử ngày hôm nay không siết ૮ɦếƭ ngươi cái thằng nhóc con ૮ɦếƭ tiệt!"
Người nọ cười lạnh một tiếng, một giây kế tiếp, lòng bàn tay phát lực, gắt gao ghìm chặt cổ của Tư Hạ.
Cơ hồ trong nháy mắt này, hai con ngươi đóng chặt của Tư Hạ, ngay lập tức mở ra.
"Ta... đệt... ngươi là ai vậy!?"
Tư Hạ nhìn chằm chằm người mặc áo đen ngồi xổm ở trên người mình, mặt đầy ngơ ngác.
"Hô hô, tiểu bảo bối, ta là Hắc Bạch Vô Thường... Tới lấy mạng ngươi!" Người nọ cười nói.
"Hắc Bạch Vô Thường? Áo đen đây rồi, còn Bạch Vô Thường mặc áo trắng đâu?"
Tư Hạ dường như còn chưa tỉnh táo lại, há mồm cố gắng nói chuyện.
"Bạch Vô Thường gia gia ngươi đang chờ ngươi ở dưới suối vàng đấy!" Người nọ nghiêm nghị quát lên.
"Đại ca... Đại ca... Đại ca đừng Gi*t tôi!" Bỗng nhiên, Tư Hạ hô: "Tôi có đôi lời muốn nói!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc