Tư Dạ Hàn nói xong, ngay sau đó liền để cho cô gái choàng qua bả vai của mình, giúp nàng cởi giày cỏ rách rưới xuống, tự mình thay đôi giày mới cho nàng.
Sau khi đổi giày xong, trên chân lập tức vừa mềm lại thoải mái, Diệp Oản Oản sững sờ mở miệng, "A... Làm sao anh lại còn mang theo cái này vậy..."
Lâm Khuyết ở phía sau yếu ớt chen vào, "Không chỉ vậy đâu, còn có quần áo sạch, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, khoai tây chiên, snack cay, kẹo que..."
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm quần áo và đồ dùng trong một cái túi khác, quả thật là cảm động đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Tư Dạ Hàn: "Tới vội vàng, chỉ có thể tùy tiện mang theo một bộ, có khả năng không phải là thứ em yêu thích, nếu như là em không muốn mặc..."
Diệp Oản Oản lập tức nói: "Làm sao có thể! Chỉ cần là anh chuẩn bị em đều thích! Em mặc em mặc!"
Trải qua những ngày lừa gạt vừa qua, Diệp Oản Oản thắng được một gian phòng đơn một người, vội vã dẫn theo Tư Dạ Hàn vào trong phòng riêng của mình.
Cuối cùng, chỉ còn lại Lâm Khuyết ở lại bên ngoài, nghe những đại lão kia lải nhải không ngừng nói ra chuyện ác nữ ma đầu nào đó làm những ngày qua...
"Nữ ma đầu kia thật không phải là người tốt, ngươi đúng là nên đến khuyên chủ thượng nhà các ngươi một chút đi!"
"Không sai không sai! Nữ ma đầu này am hiểu nhất chính là lừa gạt!"
"Đúng đúng đúng! Không tin ngươi hỏi một chút chúng ta những người xung quanh này, những ngày qua đều bị ả ta bẫy ૮ɦếƭ rồi!"
Lâm Khuyết: "..."
Trời má, lần này hắn gấp muốn ૮ɦếƭ, hồng hộc phụng bồi chạy tới, còn lo lắng nàng xảy ra chuyện, sợ đến hồn phi phách tán, rốt cuộc là vì cái gì...
...
Bên kia, hai người mới vừa vào trong nhà, không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, đã bị anh dùng sức ấn vào trong иgự¢.
Cái ôm ấp này truyền đến rõ ràng sự đè nén bất an và kinh hoàng của chủ nhân nó.
Diệp Oản Oản vội vàng dùng tay nhỏ vuốt ve sau lưng của chàng trai, "Thật có lỗi, hẳn là em nên sớm gửi tín hiệu cho anh một chút! Nhưng mà em mới tới trên đảo không lâu, trước khi dò la nghe rõ tình huống, lại không dám tùy tiện thông báo cho anh qua đây mạo hiểm..."
Tư Dạ Hàn: "Em không có việc gì là tốt rồi."
"Không có việc gì, anh nhìn em đi, không phải sao?" Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ nói, "Làm sao anh lại chạy tới vậy, cũng quá mạo hiểm, vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao?"
Tư Dạ Hàn: "Không có vạn nhất." Cho dù là giả thiết, anh cũng không cho phép.
Huống chi nếu như có nguy hiểm, hẳn là anh mới càng nên có mặt!
"Được được được, không có vạn nhất!" Diệp Oản Oản hôn một cái lên gò má của chàng trai trấn an, ngay sau đó đơn giản kể lại cho Tư Dạ Hàn nghe tình hình trên đảo.
"Từ thông tin em dò hỏi mấy ngày nay mà xem, hòn đảo này đúng là nơi bỏ tù các đại lão, cái chỗ ૮ɦếƭ tiệt này ở giữa biển, trên đảo lại hoàn toàn không có tín hiệu, bởi vì địa thế nguy hiểm xung quanh, cũng không nằm trong tuyến đường hàng hải, hoàn toàn sẽ không có thuyền bè đi qua, không cách nào bị phát hiện.
Người bị ném đến chỗ quỷ quái này, cũng đồng nghĩa với bị ném vào một Ⱡồ₦g giam trên biển. Coi như là có bản lãnh thông thiên, cũng không thể chạy thoát."
Diệp Oản Oản thở dài, "Hơn nữa em tìm hiểu được, những đại lão này bị sau khi bị ném qua đây để cho tại trên đảo này tự sinh tự diệt, ngay cả một cái quỷ ảnh đều không thấy được, chứ đừng nói chi là người phía sau màn.
Thật là không nghĩ ra, người phía sau màn kia đem nhiều đại lão trọng yếu Độc Lập Châu như thế tất cả đều bắt tới, không đánh, mặc kệ, lại không thẩm vấn, cứ như vậy giam lỏng, rốt cuộc là muốn làm gì..."
Ánh mắt Tư Dạ Hàn lóe lên, mở miệng hỏi, "Em không hề thấy được người giật dây?"
Diệp Oản Oản gật đầu, "Đúng vậy, trên đảo này đều không có người canh gác, sao vậy?"
Cũng không biết Tư Dạ Hàn nghĩ tới điều gì, bất quá cuối cùng vẫn chọn không nói ra, "Không có gì."
Diệp Oản Oản kéo lấy Tư Dạ Hàn ngồi xuống một chiếc giường sắt nhỏ hẹp, "Bảo Bảo, mau tới đây, anh ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi, căn phòng đơn này vẫn là do em hố tới..."
"Híc, à nhầm, là một vị đại lão có thiện tâm nhường cho em đấy!" Diệp Oản Oản cười híp mắt nói.
Tư Dạ Hàn đảo mắt nhìn một vòng, thuận miệng hỏi một câu, "Ở trên đảo... Em nhìn thấy ‘hắn’ rồi sao?"
Diệp Oản Oản vừa thay y phục lấy từ trong túi vừa hỏi, "Hả? Ai vậy?"
Tư Dạ Hàn dừng một chút, ngay sau đó đáp, "Kỷ Hoàng."
Diệp Oản Oản sặc một cái, gãi đầu đáp, "Không có đâu, không có gặp anh ấy, ngược lại là gặp được một bằng hữu của em, lão đại Thiên Kiêu, Hải Đường. Cô ấy nói với em Kỷ Hoàng không biết là nghĩ được biện pháp gì, đã sớm ra biển rồi, trước khi đi còn để lại một phong thư rất kỳ quái cho em. Em phá giải nửa ngày, cũng không biết rốt cuộc là anh ấy có ý gì..."
Tư Dạ Hàn khẽ nhíu mày: "Kỷ Hoàng không có ở trên đảo?"
Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Không biết Tư Dạ Hàn nghĩ đến cái gì, sắc mặt dường như hơi trầm xuống chút ít.
Hòn đảo này, muốn bằng sức một mình rời đi, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Chỉ riêng tìm đến tọa độ của hòn đảo này, anh đã phải hao tốn vô số tinh lực, huống chi địa hình chung quanh hòn đảo này cực kỳ phức tạp, dòng nước ngầm và đá ngầm nhiều vô cùng. Anh có thể thành công đi thuyền đến được là nhờ mời một đội tàu có mấy chục năm kinh nghiệm hàng hải kín đáo thực hiện kế hoạch. Dù cho là như vậy, hải trình cũng có nguy hiểm cực lớn.
Bất quá, nếu Kỷ Tu Nhiễm dám ra biển, với cá tính của hắn, chắc hẳn có thể vạn phần nắm chắc.
Diệp Oản Oản thấy Tư Dạ Hàn dường như trầm tư gì đó, rất sợ anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vội vàng nói sang chuyện khác, "A đúng rồi, Bảo Bảo, anh biết em gặp ai ở trên đảo rồi sao? Anh tuyệt đối không nghĩ tới!"
Biết Diệp Oản Oản đang ૮ưỡɳɠ éρ nói lảng sang chuyện khác, Tư Dạ Hàn cũng không hề vạch trần, "Ai?"
"Cháu họ của anh, Tư Xuân... A nhầm, em đều bị những người đó làm lệch rồi, là Tư Hạ, Tư Hạ!"
Tư Dạ Hàn nghe vậy, quả thật có chút kinh ngạc, "Tư Hạ?"
"Đúng vậy, em gặp được hắn sợ hết hồn. Khi đó thấy hắn cầm lấy cái cuốc liền chạy về phía em, em còn tưởng rằng hắn muốn thay cha báo thù nữa đấy! Bất quá cũng còn may tiểu tử kia cũng biết cha hắn là tự làm tự chịu, không hề gây khó dễ em. Nếu không em sẽ để cho hắn biết tay! Dầu gì theo bối phận mà nói, em cũng là thím Cửu của hắn đó nha..."
Tư Dạ Hàn nghe vậy mặt không cảm xúc mà nói: "Không cần nhường."
Diệp Oản Oản: "..." Là chú ruột đây sao?
"Tiểu tử kia, vào lúc này phỏng chừng lại đi đào hố, khi nào rảnh em lại dẫn anh đi tìm hắn. Em tắm rửa thay quần áo trước!" Diệp Oản Oản bận rộn lấy hết những món đồ trong túi ra.
Tư Dạ Hàn thật sự là quá thân mật, một bộ quần áo sạch sẽ từ trên xuống dưới, ngay cả đồ lót đều chuẩn bị rồi.
Mặc dù chỗ này có thể tìm được chút nước tắm rửa, nhưng mà tài nguyên khan hiếm, căn bản không thể giặt sạch và thay quần áo.
"Tới đây một chút đi, trước bồi em đi tắm!"
"Trước em tắm ở đâu?" Tư Dạ Hàn hỏi một câu.
Diệp Oản Oản: "Trong đảo có một cái hồ nhỏ."
Chân mày Tư Dạ Hàn hơi hơi nhíu lại, "Ngoài trời?"
"A, không có cách nào! Cái chỗ ૮ɦếƭ tiệt này, có thể có chỗ tắm rửa cũng là không tệ rồi. Yên tâm đi, không có tên nào dám liều mạng nhìn lén... Khục, ý tứ của em đó là, hơn nữa em và Hải Đường đều tắm cùng nhau, thay phiên tuần tra canh gác cho nhau, rất an toàn."
Tư Dạ Hàn nghe vậy, lúc này mới không nói gì.
Hai người rất nhanh tới chỗ tắm, lần này người làm nhiệm vụ tuần tra từ Hải Đường đổi thành Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản ૮ởเ φµầɳ áo ra, đem thân thể nhúng vào trong nước, rồi lại nằm ở trên hòn đá bên bờ, ngay sau đó liền nhìn thấy Tư Dạ Hàn giúp nàng cầm lấy quần áo, đứng ở địa phương không gần không xa, mắt nhìn thẳng cho canh chừng giúp nàng.
Diệp Oản Oản nằm ở chỗ này chậc chậc chắt lưỡi. Hic, là mị lực của nàng không đủ rồi sao?
Thế này mà lại có thể tập trung canh gác, nhìn thẳng không chớp mắt...
Dầu gì cũng nên len lén liếc mắt nhìn trộm đi chứ...