Không biết qua bao lâu, phảng phất như trong nháy mắt, đã trải qua một khoảng thời gian rất xa xưa tựa như cả một thế kỷ.
Trong lúc Diệp Oản Oản hôn mê, nàng mơ một giấc mơ.
Trong mơ, chính mình và Nhi*p Vô Danh đều là những đứa bé, rượt đuổi chơi đùa cùng nhau. Lúc mình gây họa, luôn có đứa bé trai kia đứng ra, ra mặt giúp nàng.
Có lúc, đem người khác đánh bể đầu chảy máu.
Cũng có lúc, bị người khác đánh chạy trối ૮ɦếƭ.
"Nhi*p Vô Danh, anh không cần phải để ý đến em, ai cho anh mỗi lần đều cậy mạnh làm anh hùng."
Bé gái nhìn đứa bé trai mặc chiếc áo thun bên cạnh có chút chật vật, lạnh giọng hừ một tiếng.
Đứa bé trai khẽ mỉm cười, "Thân thủ của em so với anh kém xa! Nếu anh không giúp em mà nói, ai sẽ giúp em hả? Em nghĩ rằng anh muốn ra mặt thay em, hứ! Ai bảo em là em gái anh cơ chứ!"
...
"Ca ca!"
Bỗng nhiên trong lúc đó, Diệp Oản Oản mở hai mắt ra, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
Tư Dạ Hàn túc trực ở bên cạnh Diệp Oản Oản, nhìn thấy nàng tỉnh lại, thần sắc hơi có chút phức tạp.
Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân quan sát Diệp Oản Oản, dường như muốn mở miệng nói gì, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra.
"A Cửu... Anh trai em đâu?"
Lúc này, Diệp Oản Oản bấu víu lấy bàn tay ấm áp của chàng trai, mặt đầy bất lực.
"Oản Oản..."
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, không biết nên mở lời như thế nào.
Sự bất lực và hốt hoảng Diệp Oản Oản, giống như một cây kim đâm thẳng vào đáy lòng của anh.
"Mẹ..."
Bỗng nhiên, trong góc, Đường Đường nhanh chóng chạy lên trước, ôm chầm Diệp Oản Oản.
"Đường Đường... Bảo Bảo, nói cho mẹ... Cậu con đâu?" Diệp Oản Oản ôm chặt Đường Đường, nước mắt đã sớm tràn ra.
"Mẹ... Cậu... cậu nhận một đơn làm ăn lớn, đi xa rồi..."
Âm thanh Đường Đường hơi có chút run rẩy.
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản và con trai Đường Đường, nơi đáy mắt hiện ra một nét băng lẵng.
"Tra ra kẻ chủ mưu sau màn cho ta, không tiếc bất cứ giá nào!"
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn nhắn tin cho một trong Tứ Đại Tu La của A Tu La, Thiên Tu La.
...
"A Cửu... Dẫn em đi trụ sở chính."
Hồi lâu sau, nước mắt của Diệp Oản Oản ngừng rơi, thần sắc bình tĩnh đến dọa người.
"Được."
Sau hồi lâu trầm tư, cuối cùng Tư Dạ Hàn cũng gật đầu một cái.
...
Ở trên đường đi tới trụ sở chính A Tu La, Diệp Oản Oản mãi luôn im lặng không nói gì, ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.
Tư Dạ Hàn và Đường Đường vẫn luôn một mực túc trực ở bên cạnh Diệp Oản Oản. Hai cha con cũng không nói gì thêm.
Mãi cho đến buổi chiều, mấy người đi tới trụ sở chính A Tu La.
"Dẫn em đi gặp Nhi*p Linh Lung."
Diệp Oản Oản nói.
Tư Dạ Hàn thấy trạng thái Diệp Oản Oản có chút không đúng, vốn muốn theo nàng cùng đi nhau thẩm vấn, nhưng lại bị Diệp Oản Oản cự tuyệt.
Cuối cùng, Tư Dạ Hàn chỉ có thể canh chừng ở gần khu vực giam giữ. Nếu như xuất hiện bất kỳ chuyện gì, anh có thể chạy tới ngay lập tức, bảo đảm sẽ không phát sinh bất kỳ thứ gì ngoài ý muốn.
Lúc này, trong nhà lao.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, Nhi*p Linh Lung với vết thương khắp người cười lạnh không dứt: "Sao rồi, ngay cả A Tu La đều không cạy miệng ta được, chỉ bằng ngươi?"
"Ngươi cho là, ta tới để khách sáo với ngươi sao?" Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Diệp Oản Oản, rơi vào trên người Nhi*p Linh Lung.
"A... Ta bỗng nhiên nhớ ra, tên đại ca phế vật kia của ngươi, hẳn là không chịu nổi loại độc khô điệp này rồi đi... Thế nào, ૮ɦếƭ chưa?" Nhi*p Linh Lung tựa như cười mà không phải cười nhìn Diệp Oản Oản.
Mà theo lời của Nhi*p Linh Lung vừa dứt tiếng, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời biến đổi.
Không có bất kỳ lời nói nhảm dư thừa nào, Diệp Oản Oản một bước vọt tới bên người Nhi*p Linh Lung. "Ầm!!", một tiếng vang thật lớn, một quyền hung hăng rơi vào trên mặt Nhi*p Linh Lung, khiến cho khuôn mặt ả ta có chút vặn vẹo.
"Ha ha... Xem ra là ta đoán trúng, tên ca ca phế vật kia của ngươi, đúng là đã ૮ɦếƭ rồi... Thế nào, tận mắt nhìn thấy anh ruột ૮ɦếƭ ở trước mắt mình, có tư vị gì... Có muốn cùng ta chia sẻ một chút hay không?" Nhi*p Linh Lung lạnh giọng hô to gọi nhỏ.
"Ta biết ngươi là người của dòng chính! Câu hỏi, ta chỉ hỏi một lần." Diệp Oản Oản mặt không cảm xúc nhìn lấy Nhi*p Linh Lung: "Người bí ẩn lần trước ngươi gặp là ai? Còn nữa, mục đích của dòng chính là cái gì?"
"Muốn biết sao? Tự mình đi thăm dò không được sao?" Nhi*p Linh Lung cười nói.
"Một câu hỏi cuối cùng, cha mẹ ta ở đâu, có phải là các ngươi làm hay không? Ta chỉ cho ngươi một cơ hội." Diệp Oản Oản lạnh nhạt nói.
"Ngươi nói hai ông bà già đáng ૮ɦếƭ kia sao... Dĩ nhiên là ta làm! Ta có thể nói cho ngươi biết, bọn họ còn sống... mà nói không chừng cũng sắp ૮ɦếƭ rồi. Muốn biết bọn họ ở đâu sao? Quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ, ta sẽ rủ lòng thương nói cho ngươi biết đấy!" Nhi*p Linh Lung nói.
"Rất tốt!" Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Ta đã cho ngươi cơ hội... Là chính ngươi... Không biết quý trọng. Bắt đầu từ thời khắc này, cơ hội kết thúc!"
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản cầm lấy một con dao găm ở bên cạnh.
"Nực cười, ngươi dám động đến ta?" Nhi*p Linh Lung không sợ chút nào: "Ta ૮ɦếƭ, ngươi vĩnh viễn đều không biết tin tức của Nhi*p chủ mẫu và gia chủ. Hơn nữa, dòng chính rất nhanh sẽ phát động chiến tranh đối với Độc Lập Châu. Ngươi, dám không?"
Cho dù bị bắt thì như thế nào, Nhi*p Linh Lung tuyệt đối không tin, có người dám đòi mạng của mình. Mình là một người quá quan trọng!
"Phập"!!
Nhi*p Linh Lung vừa mới dứt lời, hàn mang của con dao găm trong tay Diệp Oản Oản hiện lên, trong nháy mắt đâm vào trong cánh tay trái của ả ta.
Tiếp đó, chính là một tiếng hét thảm của Nhi*p Linh Lung.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản mặt không cảm xúc rút dao găm ra. Còn không đợi Nhi*p Linh Lung mở miệng, dao găm trong nháy mắt đâm vào trong tay phải của Nhi*p Linh Lung.
"Ngươi... Ngươi điên rồi...!?"
Vào giờ phút này, Nhi*p Linh Lung sắc mặt trắng bệch, đau đớn kịch liệt, khiến cho mặt mũi của ả ta càng lúc càng vặn vẹo.
Con đàn bà này, cô ta điên rồi sao...? Cô ta thật sự mặc kệ sống ૮ɦếƭ của Độc Lập Châu, mặc kệ sống ૮ɦếƭ của Nhi*p gia chủ mẫu sao?! Cô ta lại dám làm như vậy đối với mình!
Diệp Oản Oản nhìn Nhi*p Linh Lung chằm chằm, một câu cũng không thèm nói, túm lấy tóc của ả. Dao găm lạnh giá, khẽ đặt lên cổ Nhi*p Linh Lung.
"Ca ca..."
Trong mắt Diệp Oản Oản hiện ra một tầng sương mù: "Em báo thù cho anh...!"
Một giây kế tiếp, bàn tay nắm dao găm của Diệp Oản Oản phát lực, chậm rãi cứa đứt từng tầng da thịt nơi cổ của Nhi*p Linh Lung.
"Nhi*p... Nhi*p Vô Ưu... Ngươi... Ngươi... Cái tên điên này...!!"
Thời khắc này, rốt cục Nhi*p Linh Lung cũng cảm nhận được một sự sợ hãi trước đó chưa từng có. Trong trí nhớ, Nhi*p Vô Ưu đúng là một người điên... Cô ta có thể bất kể bất kỳ hậu quả gì, làm ra hết thảy những sự việc điên cuồng khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng được!
"Tỷ... Tỷ tỷ... Ta nói, ta sẽ đem hết thảy... Đều nói hết..."
Nhi*p Linh Lung vẫn còn chưa thể nói xong, đã bị Diệp Oản Oản che miệng chặn lại.
"A... A...a..."
Trong mắt Nhi*p Linh Lung tràn đầy hoảng sợ nhìn Diệp Oản Oản, nhưng trong miệng ngay cả một chữ cũng không cách nào phun ra.
"Suỵt..."!!
Diệp Oản Oản hướng về Nhi*p Linh Lung ra dấu im lặng: "Đừng nói chuyện..."
"Mới vừa rồi, ta đã cho ngươi cơ hội mở miệng... Là ngươi, tự mình từ bỏ, không phải sao..."
"A!"
Nhi*p Linh Lung điên cuồng lắc đầu. Ả đã sợ rồi, là tử vong bao phủ, khiến cho toàn thân ả không ngừng run rẩy.
"Ngươi hại ૮ɦếƭ anh ta... Không chỉ riêng ngươi... Tất cả mọi người phía sau ngươi... đều phải...chôn theo anh trai ta!"
Diệp Oản Oản dứt tiếng, không do dự chút nào, dao găm trong tay, trong nháy mắt đi sâu vào trong yết hầu Nhi*p Linh Lung.