Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1077

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nhi*p Vô Ưu chậm rãi đi về khu vực trống trải phía trước, nhìn chằm chằm Nhi*p Linh Lung. Sự phẫn hận vốn có cũng biến thành lạnh lùng đến lạ thường.
"Chỉ bằng ngươi sao?"
Nhi*p Linh Lung lau đi vết máu trên mặt bị Diệp Oản Oản dùng dao găm gây thương tích, nhìn Diệp Oản Oản trừng trừng, lạnh lùng nói.
"✓út"!!
Tiếng nói của Nhi*p Linh Lung mới vừa cất lên, chỉ thấy tay phải Diệp Oản Oản khẽ nhấc, hai ngón tay lắc một cái, nhẹ nhàng phóng nửa đoạn dao găm, trong nháy mắt bay ra ngoài, nhanh như cuồng phong điện chớp.
Một giây kế tiếp, má phải Nhi*p Linh Lung bị nửa đoạn dao găm rạch nát, máu tươi phun ra như suối.
"Nhi*p Linh Lung... Ngươi là đứa con nuôi ta đã từng nhận vào Nhi*p gia. Ta thấy ngươi đáng thương... nhưng ngươi lại không cảm tạ ân đức, lòng muông dạ thú, vọng tưởng ngự trị ở trên đầu của ta." Diệp Oản Oản nhìn Nhi*p Linh Lung, lạnh nhạt mở miệng nói.
"Con nuôi..."
Nghe lời nói này, Nhi*p Linh Lung lại bỗng nhiên cười lạnh: "Ngươi coi như là cái thá gì... Ngươi vì Nhi*p gia làm cái gì? Hai ông bà già đáng ૮ɦếƭ kia, nhiều năm như vậy, vẫn luôn bịn rịn nhớ nhung ngươi. Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi chẳng qua chỉ là đồ phế vật, mà ta... đã định trước sẽ đứng ở đỉnh cao! Các ngươi, đều phải bị ta giẫm ở dưới chân."
"Phải không?"
Hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên, trong lúc nói chuyện, cả thân người nàng thoắt ẩn thoắt hiện.
"Ta muốn ngươi ૮ɦếƭ!"
Nhi*p Linh Lung lạnh giọng quát lên, thân hình nhanh chóng nhào tới Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, lạnh nhạt liếc nhìn Nhi*p Linh Lung một cái: "Ta là Nhi*p Vô Ưu... Mà ngươi, vĩnh viễn chẳng qua là được ta bố thí cho một chút thương hại, đem ngươi về Nhi*p gia, cũng ban cho ngươi cái tên Nhi*p Linh Lung. Mà bắt đầu từ giờ phút này, ta thu hồi lại danh hiệu Nhi*p Linh Lung. Ngươi, không xứng gọi là Nhi*p Linh Lung."
Diệp Oản Oản dứt tiếng, cùi chỏ tung ra, hung hăng đập thẳng vào bụng Nhi*p Linh Lung vừa mới tiếp cận.
"Ầm"!
Một tiếng vang thật lớn, Nhi*p Linh Lung bị cùi chỏ Diệp Oản Oản đầy tàn bạo đánh ngã sóng xoài trên mặt đất.
"Chiêu thức của Nhi*p Vô Danh..."
Nhi*p Linh Lung lau vết máu trên mép, một lần nữa đứng dậy.
"Liền dùng chiêu thức mà đại ca đã từng dạy cho ta, kết thúc cuộc đời ngươi! Đây là vinh hạnh của ngươi!" Diệp Oản Oản mặt không chút thay đổi nói.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản tung một cước đá thẳng vào bụng Nhi*p Linh Lung.
"Ngươi quá chậm!"
Nhi*p Linh Lung cười lạnh, thân hình hơi nghiêng.
Nhưng mà, một cước này của Diệp Oản Oản, lại đột nhiên biến đổi ở giữa đường, dùng một góc độ cực kỳ xảo quyệt, hung hăng lắc một cái đập vào cằm Nhi*p Linh Lung.
Lại là một tiếng vang thật lớn, Nhi*p Linh Lung lần nữa bị Diệp Oản Oản đánh ngã xuống đất.
"Còn chậm không?" Diệp Oản Oản nhìn Nhi*p Linh Lung, lạnh nhạt hỏi.
"Năm đó... hết thảy đều là ngươi dạy ta... Không có khả năng! Ta đã sớm trò giỏi hơn thầy, ngươi không có khả năng là đối thủ của ta!" Nhi*p Linh Lung nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, lạnh giọng quát lên.
Nghe câu này, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên: "Hổ dạy cho một con chó kỹ năng săn mồi. Chó có học tốt hơn nữa, vĩnh viễn đều chỉ có thể là một con chó. Mà hổ, vĩnh viễn vẫn luôn là hổ."
"Ngươi năm đó... Có chút giấu giếm!"
Nhi*p Linh Lung cắn răng nghiến lợi. Nhi*p Vô Ưu, không hề dạy cho chính mình hết thảy mọi thứ của cô ta!
Tiếng nói Nhi*p Linh Lung mới vừa dứt, Diệp Oản Oản đã có hành động.
Chỉ thấy Diệp Oản Oản tung một chưởng vỗ vào Nhi*p Linh Lung, mà Nhi*p Linh Lung thì lập tức phòng thủ, giơ hai cánh tay lên đưa về phía trước.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ ở giữa đường, trong nháy mắt đã vòng ra sau lưng Nhi*p Linh Lung, túm lấy mái tóc dài của cô ta.
"Cuối cùng, lại dạy cho ngươi một chút! Lúc đánh nhau, nhớ cột mái tóc lại."
Diệp Oản Oản nói xong, hai tay quật về phía trước, Nhi*p Linh Lung mất thăng bằng, té ngã trên mặt đất.
"Một đôi tay này của ngươi, dính đầy bao nhiêu tội ác."
Hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lấp lóe, tung một cước giẫm ở trên cánh tay của Nhi*p Linh Lung.
Một giây kế tiếp, tiếng xương nứt vang lên, Nhi*p Linh Lung đầu đầy mồ hôi, cũng không còn sức để hét thảm thành tiếng.
"Nhi*p Vô Ưu... Ha ha... Ngươi mới là một tên ác ma triệt đầu triệt đuôi. Máu tươi dính trên tay ta, đều là do ngươi ban tặng, là kỹ năng Gi*t người ngươi dạy cho ta... Ngươi có tư cách gì ngự trị ở trên đầu của ta? Mưu lược và tâm trí, ngươi có điểm nào có thể so với ta? Ngươi mới hẳn là cái đồ con nuôi!"
Mồ hôi lạnh trên trán Nhi*p Linh Lung thấm ra, lại vẫn như cũ cười lạnh không dứt.
"Ta dạy cho ngươi, là muốn sau này ngươi có năng lực tự vệ, không phải là để cho ngươi dùng để đối phó Nhi*p gia hay làm xằng làm bậy!"
Diệp Oản Oản mặt không đổi sắc nói.
Năm đó, ông ngoại dạy mình như thế nào, Diệp Oản Oản liền dạy cho Nhi*p Linh Lung như thế đấy.
Dự tính ban đầu, là tốt! Nhưng mà lý giải như thế nào, toàn bộ đều dựa vào bản thân.
"Nhi*p Vô Ưu, người của Nhi*p gia đều đáng ૮ɦếƭ...!! Các ngươi còn có bao nhiêu tháng ngày sống dễ chịu..."
Nhi*p Linh Lung hung hăng nhìn Diệp Oản Oản.
"Đúng rồi, ngươi nói ta suýt chút nữa quên rồi, ngươi vẫn không thể ૮ɦếƭ."
Trong khi nói chuyện, Diệp Oản Oản một tay tóm lấy Nhi*p Linh Lung, trực tiếp vứt xuống bên người của Lâm Khuyết cách đó không xa.
"Hic... Tôi nói này... Cô ném con hàng này cho tôi làm gì, tôi không có hứng thú đối với ả ta!"
Nhìn Nhi*p Linh Lung dưới bàn chân mình, Lâm Khuyết vội vàng mở miệng nói.
"Mang về, nghiêm ngặt thẩm vấn, nhất định phải hỏi ra hết thảy cô ta biết... Mặc kệ dùng thủ đoạn gì." Diệp Oản Oản nói.
"Khương Viêm, cậu am hiểu, giao cho cậu đấy!"
Lâm Khuyết nhìn về phía Khương Viêm ở bên cạnh.
"Hiểu rồi."
Khương Viêm gật đầu một cái, nắm lấy Nhi*p Linh Lung, liền định tự mình rời đi.
"Mang thêm vài người cùng nhau trở về." Diệp Oản Oản cau mày nói.
"Nữ nhân này đều đã thành như vậy rồi, còn có thể uy Hi*p được tôi hay sao?" Trong lòng Khương Viêm có chút không phục, nhưng ngoài miệng vẫn phải khách khí.
"Vạn nhất có người ςướק thì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
Khương Viêm: "..."
Bất đắc dĩ, Khương Viêm chỉ có thể mang theo một nửa số người A Tu La quay trở về.
Sau đó, Diệp Oản Oản hướng về đám trưởng lão và cao tầng Nhi*p gia ở đây, lạnh lùng nói: "Hiện nay, ta có tư cách, trở thành gia chủ Nhi*p gia sao?"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, chúng cao tầng trố mắt nhìn nhau.
"Có có có! Vô Ưu, thật ra thì, trước đó chúng tôi cũng là bị Nhi*p Linh Lung che mắt. Ai có thể ngờ được ả ta lòng muông dạ thú, cũng may cô đâm thủng bộ mặt giả dối, bóc trần bộ mặt thật của ả ta, nếu không hậu quả khó mà lường được!"
Một vị trưởng lão cao tầng vội vàng nói.
"Đúng đúng đúng... Chúng tôi cũng là bị che đậy đấy!"
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, trong lòng cười lạnh không dứt.
Chỉ tiếc, những trưởng lão cao tầng này, trước mắt vẫn không thể động đến được. Chỉ có khi chính mình phối hợp với Nhị thúc công, trước tiên hoàn toàn phân hóa quyền lợi Nhi*p gia trong tay bọn họ xong, mới có thể tiến hành trừng trị đối với bọn họ.
Nếu không, hiện tại lập tức động thủ đối với bọn họ, Nhi*p gia tất nhiên sẽ bị chia rẽ phân liệt, đây không phải là cục diện Diệp Oản Oản muốn thấy.
"Ta biết, các ngươi cũng là bị che đậy. Nhưng... dù sao phạm sai lầm, liền phải tiếp nhận xử phạt."
Diệp Oản Oản nói.
"Dạ dạ dạ, xin mời gia chủ tiến hành xử phạt đối với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo đấy!"
Đám cao tầng gật đầu liên tục.
Chỉ bất quá, thời khắc này, Diệp Oản Oản không có tâm tư nói nhảm cùng những người này. Đợi ngày sau, nhất định sẽ tính toán rõ ràng món nợ này cùng bọn họ. Thứ chờ đợi bọn họ, chỉ có kết cục khiến ta người sợ hãi.
"A Cửu... Anh trai em ở bệnh viện nào, chúng ta đi qua... Nhanh...!!"
Diệp Oản Oản xoay người nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn gật đầu một cái, hướng về Lâm Khuyết nói: "Trước tiên ‘hộ tống’ các vị trưởng lão Nhi*p gia trở về nhà."
"Cửu ca, đã hiểu!"
Lâm Khuyết gật đầu một cái, nhìn về phía đông đảo cao tầng Nhi*p gia: "Các vị, xin mời!"
Trên mặt nổi là hộ tống, thật ra thì nói trắng ra chính là... giam lỏng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay