Đối với cái kết quả này, Diệp Oản Oản cũng không thấy ngoài ý muốn.
Những năm tháng này lăn lộn, Nhi*p Linh Lung đã sớm ăn sâu bén rễ tại Nhi*p gia. Huống chi, Diệp Oản Oản còn có một cái yếu điểm trí mạng.
Nàng không có võ lực, ở trước mặt Nhi*p Linh Lung, cũng tương đương với một phế nhân.
"Đệt! Các ngươi muốn tạo phản sao! Ta xem ai dám chọn tiểu tiện nhân này!"
"Nhi*p Vô Danh, ngươi đừng càn quấy! Nơi này không phải là chỗ ngươi có thể làm loạn!"
"Ngươi nói cái gì? Càn quấy, trời má! Cái quần què nhà bà nội ngươi, có tin lão tử một cái tát đập ૮ɦếƭ lão trẻ trâu ngu ngốc nhà ngươi hay không?" Nhi*p Vô Danh tung một cước đá nát bấy cái ghế bên cạnh, hung hăng trợn mắt lườm gã trưởng lão vừa mới lên tiếng.
"Làm sao, ngay cả quy củ Nhi*p gia ngươi cũng không để ý?"
Một vị cao tầng nhìn Nhi*p Vô Danh, hừ lạnh một tiếng.
"Quy củ? Quy củ gì cơ!? Ta không biết quy củ gì cả, ngược lại, các ngươi ai dám chọn tiện nhân này, ta sẽ Gi*t người đó!" Nhi*p Vô Danh một bộ dáng “heo ૮ɦếƭ không sợ bỏng nước sôi”.
"Vô Danh, đừng nói nhảm!"
Giờ phút này, Đại trưởng lão nhìn Nhi*p Vô Danh một cái, chân mày nhíu lại, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Năm đó, Nhi*p Vô Danh hăng hái nhiệt huyết đến dường nào? Bàn về mưu lược, không thua Kỷ Tu Nhiễm, về năng lực, không thua Dịch Thủy Hàn. Nhưng từ sau sự kiện kia, lại trở thành bộ dáng hiện tại, là một kẻ ngu, ngu đến không đỡ nổi.
Nếu như là Nhi*p Vô Danh năm đó, Nhi*p gia này, còn cần gì tuyển cử?
"Chọn đúng không? Được lắm, ta đây cũng chọn, ta là lão đại Nhi*p gia, các ngươi bằng cái gì coi thường ta?" Nhi*p Vô Danh hừ lạnh một tiếng: "Chính bởi vì ta là... con trai trưởng, nên được gọi là lão đại, gia chủ Nhi*p gia hẳn là nên để cho ta làm."
"Ngươi không có tư cách!"
Một vị cao tầng mặt không đổi sắc nói.
"Ta không có tư cách? Ta bằng cái gì không có tư cách, não ngươi là não đậu hủ sao? Cái lão bất tử nhà ngươi, lão tử lên làm gia chủ, người thứ nhất ta Gi*t chính là ngươi! Ta nói với ngươi, không học thức thì đừng có đứng ra làm mất mặt xấu hổ! Không thấy những vị hoàng đế cổ đại kia, con trai trưởng đều là thái tử sao? Đạo lý là giống nhau, ta là con trai trưởng, ta sẽ phải làm gia chủ." Nhi*p Vô Danh nói.
Diệp Oản Oản: "..." Anh ruột, anh đúng là “người phi thường” mà!!
"Ngươi đã sớm bị gia chủ bác bỏ!" Một vị cao tầng nói.
"Nói bậy, trước đó Nhi*p Linh Lung còn bị phủ quyết nữa là! Bây giờ không phải là vẫn như thường được chọn sao? Đừng nói với ta những thứ vô dụng kia, ta bây giờ cũng tự ứng tuyển, các ngươi nhanh bầu chọn cho ta đi!" Nhi*p Vô Danh mặt đầy vẻ không đợi được.
"Được, vậy thì chọn đi, ai chọn Nhi*p Vô Danh giơ tay." Một vị trưởng lão liếc Nhi*p Vô Danh một cái.
Lúc này, Diệp Oản Oản giơ hai tay lên, Đại trưởng lão yên lặng chốc lát, cũng giơ tay.
"Nhi*p Vô Danh, chính ngươi thấy rồi đó, ngươi chỉ có hai phiếu, không thông qua!"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhi*p Vô Danh: "..."
Diệp Oản Oản có chút cạn lời. Coi như Nhi*p Vô Danh ứng tuyển thì đã thế nào, chủ yếu là không có ai chọn cho anh. Nếu như có chọn, chính mình đã sớm đứng ra rồi, cũng không tới phiên Nhi*p Vô Danh tức giận.
"Ta nhổ vào, không chọn thì không chọn! Sau này Nhi*p gia xảy ra chuyện đừng gọi ta, để cho đối phương Gi*t ૮ɦếƭ hết đám già ngu ngốc các ngươi!"
Nhi*p Vô Danh hừ lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Đi, em gái! Chúng ta đi dạo phố, đừng để ý đám già ngu ngốc này."
Diệp Oản Oản: "Được rồi."
Lúc này, Diệp Oản Oản đi theo sau lưng Nhi*p Vô Danh rời đi.
Đối với chuyện gia chủ Nhi*p gia, thật ra thì Diệp Oản Oản cũng không quá mức để ý. Suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ có sự an toàn của cha mẹ.
Cho dù không có Nhi*p gia, nàng vẫn là Không Sợ Minh Chủ, trừ cái đó ra, nàng còn là Eric tân nhiệm của Tử Vong Hoa Hồng.
Về phần Nhi*p Linh Lung, Diệp Oản Oản tạm thời cũng không thèm để ý đến cô ta. Việc cần thiết trước mắt, trước hết vẫn là điều tra tin tức cha mẹ.
Trên một con phố ăn vặt nào đó...
Nhi*p Vô Danh dẫn theo Diệp Oản Oản đi dạo đông dạo tây, thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vặt, bỏ vào trong miệng, hoặc cầm trong tay.
"Em nói này anh ruột, ăn đủ chưa, chúng ta vẫn là nên trước tiên lấy điều tra tung tích của cha mẹ làm trọng." Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhi*p Vô Danh nói.
Nghe tiếng, Nhi*p Vô Danh liếc Diệp Oản Oản một cái: "Nói nhảm, anh không biết sao? Nhưng mà người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói bụng lấy đâu ra sức mà làm? Không phải là trước tiên nên ăn no đã rồi lại đi điều tra sao?"
"Vậy anh ăn nhanh lên một chút..."
Diệp Oản Oản thở dài.
"Chờ đó đi, anh đi góc đường xếp hàng. Bánh bao nhân thịt của tiệm đó ngon lắm, anh sẽ lấy cho em một cái." Nhi*p Vô Danh nói xong, quay người lại biến mất tung mất ảnh.
Nhìn theo bóng lưng Nhi*p Vô Danh rời đi, khóe miệng Diệp Oản Oản thoáng co giật. Cha mẹ không giao vị trí gia chủ Nhi*p gia cho anh ấy, thật đúng là quyết định sáng suốt nhất.
...
Diệp Oản Oản vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Tư Dạ Hàn, nói rõ một chút tình hình hiện tại cho anh nghe, bốn phía lại xuất hiện một đám cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong nháy mắt bao vây lấy Diệp Oản Oản.
Người cầm đầu, chính là Nhi*p Linh Lung.
"Tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy, thật là khiến cho em gái dễ tìm."
Nhi*p Linh Lung nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mặt không đổi sắc nói.
"Ồ, em gái tìm ta có chuyện gì gấp sao?" Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên.
"Ngược lại không có chuyện gì gấp. Bất quá, tỷ tỷ cũng biết, ta mới vừa trở thành Nhi*p gia chủ, cần phải có chiến công, mà nhiều năm trước Không Sợ Minh Chủ từng ăn trộm đi số lượng lớn thông tin mật và đồ vật trân quý của Nhi*p gia ta. Cao tầng Nhi*p gia quyết định tiến hành trừng trị đối với Không Sợ Minh Chủ... Tỷ tỷ có từng thấy Minh chủ Không Sợ Minh sao?" Nhi*p Linh Lung nhìn Diệp Oản Oản, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy lạnh giá.
"Thật trùng hợp!" Diệp Oản Oản nhìn Nhi*p Linh Lung chằm chằm: "Tỷ tỷ đây chính là Không Sợ Minh Chủ ngươi muốn tìm."
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Nhi*p Linh Lung khẽ vuốt cằm: "Tỷ tỷ, ngươi xem trí nhớ của em gái này, đều đã quên mất thân phận của tỷ tỷ là Không Sợ Minh Chủ... Bất quá, một con ngựa thì vẫn là một con ngựa, tình tỷ muội vẫn là tình tỷ muội, công ra công, tư ra tư!"
"Công cái con mẹ mày!"
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh từ phía sau đám người truyền tới. Cũng không kịp thấy Nhi*p Vô Danh dùng động tác như thế nào, đã đạp cho 7, 8 người bao vây bay ngang ra ngoài.
Giờ phút này, Nhi*p Vô Danh đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, trong miệng còn đang cắn một miếng bánh bao nhân thịt.
Diệp Oản Oản: "..." Đều đến loại thời điểm này rồi, có thể tạm hoãn giờ ăn lại không?
"Nhi*p Vô Danh, chuyện này vốn là không có quan hệ gì với ngươi! Nhưng ngươi bất kính đối với Nhi*p gia chủ, bao che Không Sợ Minh Chủ, quy vào cùng tội. Còn không mau thúc thủ chịu trói?"
Nhi*p Linh Lung nhìn về phía Nhi*p Vô Danh, lạnh lùng nói.
"Nhi*p Linh Lung..." Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Nhi*p Vô Danh, chậm rãi rơi vào trên người Nhi*p Linh Lung: "Ngươi... có phải là lầm cái gì rồi hay không... Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta đây ngược lại có chút ít hứng thú, nói cho ta biết, ngươi là ai?" Nhi*p Linh Lung cười lạnh.
"Ta đây chính là... Nhi*p Vô Danh đó nha!"
Nhi*p Vô Danh vừa dứt tiếng, hời hợt đánh ra một quyền. Trong chớp mắt, mấy tên cao thủ bên người Nhi*p Linh Lung, bay ngang ra ngoài như diều đứt dây.
Nhìn Nhi*p Vô Danh trước mắt, Diệp Oản Oản khẽ động trong lòng. Hiện tại, cảm giác Nhi*p Vô Danh đem lại cho nàng... Hoàn toàn khác biệt...!!
Đây mới là đại ca khi nghiêm túc sao...
Cùng với Nhi*p Vô Danh trong trí nhớ Diệp Oản Oản, tưởng như hai người.
"Hừ, bắt lại!"
Nhi*p Linh Lung ra lệnh một tiếng.
Trong phút chốc, vô số cao thủ vây Nhi*p Vô Danh vào giữa.
Nhi*p Vô Danh đứng tại chỗ cũng không hề nhúc nhích nửa bước, cũng không kịp thấy anh ra tay như thế nào.
Chẳng qua chỉ trong thời gian mấy hơi thở, đã ngược mười mấy người.