Nhi*p phu nhân nghe xong, trong hốc mắt ửng đỏ rồi, "Cái đứa nhỏ này... phiền toái như vậy làm cái gì? Muốn ăn, trong nhà cũng có thể làm mà!"
Diệp Oản Oản ôm lấy cánh tay của Nhi*p phu nhân, nũng nịu mở miệng nói, "Vậy thì không giống nhau nha, con ăn đồ ăn thấy ngon, nên đặc biệt muốn để cho cha mẹ cũng nếm thử một chút. Cha mẹ, hai người mau thử xem ăn có ngon hay không, ăn ngon lần sau con lại đi mua..."
Nhi*p phu nhân nghe xong, nhất thời càng thêm cảm động, "Vẫn là nữ nhi bảo bối của mẹ thân thiết."
"Được được được, vậy thì cha liền nếm thử một chút!" Nhi*p gia chủ quả thật là vui vẻ không thôi, giống như là thấy được sơn hào hải vị, lập tức cẩn thận từng li từng tí cầm lên một cây xiên que thịt nướng.
Nhi*p Linh Lung nhìn vợ chồng Nhi*p gia vây quanh Diệp Oản Oản, xem chuỗi xiên que giá rẻ y như bảo vật, rồi lại liếc nhìn những thứ đồ bổ mình mua bị gạt sang một bên, nơi đáy mắt không ngừng lộ ra khí tức lạnh lẽo.
Trên ghế sa lon, Nhi*p Vô Danh thấy vậy mặt đầy oan ức, "Cha, mẹ, hai người thế này cũng quá đáng rồi đi! Lần trước con ăn thứ quà vặt này, hai người đuổi theo ở phía sau con mắng chừng mấy ngày, nói thứ đồ con ăn chính là thực phẩm rác rưởi! Nhưng bây giờ lại khen nha đầu này lên trời! Hai người bị mất trí nhớ sao?"
Nhi*p phu nhân trừng hắn, "Im miệng, ngươi thì biết cái gì? Chớ có nói bậy nói bạ!"
Nhi*p Vô Danh: "..."
Hắn nói bậy nói bạ?
Rõ ràng là nha đầu này nói bậy nói bạ!
Đứa em gái này của mình mua đồ mà còn cần phải xếp hàng sao? Ông chủ thấy con bé, sợ rằng còn không phải sẽ hận không thể dâng hiến toàn bộ cửa tiệm cho nó sao?
Diệp Oản Oản buồn cười mà liếc nhìn vẻ mặt y như mới vừa ăn phân xong của Nhi*p Vô Danh, khiêu khích le lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc, ngay sau đó nhìn về phía cha mẹ nói, "Cha, mẹ, hai người tìm con trở lại gấp như vậy, là có chuyện gì không?"
Nhi*p gia chủ thần sắc nhu hòa đáp, "Ta và mẹ của con hai ngày nữa định đi Cẩm Thành làm việc một chuyến, chúng ta hy vọng khoảng thời gian này con có thể thay mặt quản lý Nhi*p gia."
Nhi*p phu nhân chân thành nói, "Sau này khẳng định là Nhi*p gia cuối cùng cũng sẽ phải giao vào tay con, đây coi như là con thực tập trước thời hạn mà thôi."
Sau lưng, Nhi*p Linh Lung nghe đến đây, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Mới vừa rồi rõ ràng là giả mù sa mưa nói cái gì mà nhờ cậy cô trông nom Nhi*p gia, nhưng bây giờ lại đem tất cả quyền hành đều giao ở trong tay tên phế vật Nhi*p Vô Ưu kia.
Nói cho cùng, vô luận cô đợi bao lâu tại Nhi*p gia, từ đầu tới cuối cũng đều bất quá chỉ là một người làm mà thôi.
Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mà hướng về Nhi*p Linh Lung nhìn một cái, vừa vặn bắt được một nét âm trầm còn sót lại trên mặt ả ta. Nàng cười nhạt một tiếng mở miệng nói, "Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, con sẽ chiếu cố chuyện trong nhà thật tốt."
Nhi*p Linh Lung rất nhanh lập tức khôi phục lại vẻ trấn định, đầy hiểu chuyện góp lời, "Cha, mẹ, trong nhà có con và tỷ tỷ ở đây, sẽ không có vấn đề gì! Con sẽ ở bên cạnh giúp tỷ tỷ."
Nhi*p gia chủ gật đầu một cái, "Ừm, đi thôi, các trưởng lão đều đang chờ."
Phòng họp.
Tất cả các cao tầng và trưởng lão trực hệ Nhi*p gia đều ngồi ở chung quanh.
Nhi*p gia chủ ho nhẹ một tiếng, thần sắc nghiêm túc mở miệng nói, "Trong khoảng thời gian ta đi Cẩm Thành này, liền do Vô Ưu tạm nắm chức vị gia chủ. Hy vọng các vị đồng tâm hiệp lực, phụ tá Vô Ưu, cùng nhau quản lý tốt Nhi*p gia."
Đối mặt với vị Nhị tiểu thư Nhi*p gia lần nữa trở về, đồng thời còn nắm giữ danh hiệu Không Sợ Minh Chủ này, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Bất quá, ở ngay trước mặt gia chủ, trên mặt tất cả đều không lộ ra, đồng thanh phụ họa.
"Gia chủ yên tâm, Nhi*p gia còn có đám lão già khọm chúng tôi ở đây, sẽ không xảy ra loạn gì."
Nhi*p gia chủ gật đầu một cái, nhìn về phía Diệp Oản Oản, âm thanh đầy ôn hòa nói, "Oản Oản, vị này là Nhị thúc công của con. Có cái gì không biết, có thể thỉnh giáo ông ấy."
"Nhị thúc công!" Diệp Oản Oản lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Vị lão giả này có tướng mạo giống ông ngoại 3 - 4 phần, là em trai ruột của ông ngoại.
Ngồi thẳng dậy, lão giả tóc bạc sắc mặt hồng hào uy nghiêm trầm giọng nói, "Năm đó đại ca khư khư cố chấp dẫn theo con rời đi, mấy năm nay con ở bên ngoài cũng không dễ dàng. Bất quá, trở lại là tốt rồi, cũng đã đến thời điểm nên gánh vác trọng trách này rồi..."
Năm đó, Nhi*p gia chủ một đời trước, cũng chính là ông ngoại của Diệp Oản Oản. Bởi vì bất mãn chuyện gả con gái cho đời sau của đối thủ một mất một còn ở Lăng gia, mà ông rời khỏi Nhi*p gia. Tại Nhi*p gia, đây là một điều cấm kỵ, cho nên ông lão kia chẳng qua chỉ là thần sắc thẫn thờ, cũng không nói gì thêm, chỉ hơi miễn cưỡng nói với Diệp Oản Oản vài câu.
"Nhị tiểu thư có thể bình an trở về là tốt rồi, tin rằng dưới sự dẫn dắt của Nhị tiểu thư, Nhi*p gia nhất định có thể phát triển không ngừng." Một vị cao tầng khác cũng vội vàng phụ họa.
Hội nghị gia tộc rất nhanh đã kết thúc, Nhi*p gia chủ an bài xong hết thảy, hai ngày sau liền cùng Nhi*p phu nhân rời khỏi Vân Thành, đi đến Cẩm Thành.
Sau khi Nhi*p gia chủ và Nhi*p phu nhân rời đi, vừa vặn thừa dịp cha mẹ không có mặt, Diệp Oản Oản trực tiếp đem Đường Đường đưa đến chỗ Tư Dạ Hàn bên kia, để cho Tư Dạ Hàn dẫn Đường Đường đi du lịch cùng nhau tầm vài ngày. Đây là phương thức nhanh nhất để bồi dưỡng tình cảm sâu sắc với nhau đó nha!
Sau đó, Diệp Oản Oản liền bắt đầu chuyên tâm đi theo mấy vị thúc công, trưởng lão học tập công việc quản lý gia tộc.
Từ sớm trước đó, thời điểm tại Hoa quốc, nàng đã đi theo Tư Dạ Hàn học rất lâu, đối với những thứ này đã có kinh nghiệm, bắt tay vào thực hành vẫn tính là thuận lợi.
Nhi*p Linh Lung bên kia, nàng vẫn đang tiếp tục suy nghĩ biện pháp, để điều tra thế lực phía sau màn của cô ta.
...
Đêm khuya, bên trong một trang viên bí mật nào đó vùng ngoại ô.
Một lão già mặc áo đen từ bên trong mật thất đi ra, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Nhi*p Linh Lung đang ngồi ở trên ghế sa lon đánh cờ, "Nhi*p gia bên kia tiến độ như thế nào?"
Nhi*p Linh Lung mặt đầy vẻ ‘ta-đây-nắm-chắc’, "Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ta."
Ông lão mặc áo đen hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy cũng không hẳn vậy chứ? Nhi*p Vô Ưu chân chính đã trở lại Nhi*p gia, lại rất được tín nhiệm, thậm chí còn đã chạm đến vị trí gia chủ tạm quyền."
Nhi*p Linh Lung nghe vậy, mặt đầy khinh thường, "Ngài quá đề cao cô ta rồi, bất quá chỉ là một tên phế vật mà thôi. Theo ta được biết, hiện nay, sức chiến đấu của Nhi*p Vô Ưu suy giảm mạnh, thậm chí không được 3, 4 phần lúc trước."
Ông lão mặc áo đen nghe vậy, nhất thời sắc mặt ngẩn ra: "Thật không?"
Tại Độc Lập Châu cấm sử dụng “νũ кнí nóng”, lấy võ làm chủ, vì vậy sức chiến đấu đại biểu cho hết thảy.
Tồn tại như Cẩu Tạp Chủng kia, chỉ là một người, đã giống như là một cỗ máy Gi*t chóc, có thể hủy diệt hơn phân nửa cao thủ của bọn họ. Không có bất kỳ người nào dám trêu chọc một kẻ mạnh như vậy.
Nếu như thật sự năng lực chiến đấu của Nhi*p Vô Ưu giảm mạnh, sợ là ngay cả tư cách đảm nhiệm vị trí gia chủ Nhi*p gia cũng không có.
Độc Lập Châu lấy võ làm chủ đạo, mà trong tứ đại gia tộc, Nhi*p gia lại càng là như vậy. Nhi*p gia là gia tộc có khả năng võ học cao nhất trong tất cả gia tộc. Năm đó lão gia chủ Nhi*p gia đã từng là cao thủ đứng đầu Độc Lập Châu. Năng lực chiến đấu đối với vị trí gia chủ kế nhiệm, là cực kỳ quan trọng.
Nhi*p Linh Lung nhẹ nhàng đánh xuống một quân cờ đen, ăn hết tất cả quân trắng, khóe miệng chậm rãi dãn ra: "Ngài yên tâm, vị trí của gia chủ Nhi*p gia, nhất định sẽ là của ta."
Nếu như hàng giả đó ૮ɦếƭ rồi, vậy thì không cần phiền phức như vậy nữa, cô sẽ tự mình đi đoạt lấy vị trí này!
"Như vậy là tốt nhất."
...
Mấy ngày sau, Diệp Oản Oản đi theo một đám trưởng lão và cao tầng gia tộc đi đến một nơi nào đó là sản nghiệp của Nhi*p gia thị sát.
Nhi*p Linh Lung cũng có mặt trên cùng một chiếc xe, tận chức tận trách mà đảm nhiệm vai trò trợ lý, báo cáo công tác cho Diệp Oản Oản, những ngày qua có thể nói là tương đối an phận. Vì vậy, Diệp Oản Oản hoàn toàn không tóm được chút nhược điểm nào của ả ta.