Đợi sau khi Bắc Đẩu rời đi, đám người Thất Tinh cũng lui ra khỏi phòng.
Diệp Oản Oản một mình nằm ở trên giường. Tối nay, cứ như thể nàng vừa trải qua một giấc mộng.
Mơ mơ hồ hồ, mình lại biết được lai lịch của chiếc nhẫn, lại trong mơ mơ hồ hồ trở thành Eric, và còn biết đến một chút chuyện cũ của Tử Vong Hoa Hồng năm xưa.
Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản tâm trạng ngổn ngang, làm cho nàng không có đủ thời gian để kịp tiêu hóa.
Con đường phía sau, đi như thế nào?
Thật ra thì, cuộc sống nàng mong muốn rất đơn giản, cùng A Cửu và Đường Đường ở chung một chỗ, thanh thanh thản thản, an an ổn ổn, cùng người một nhà sum vầy...
Như thế thôi, bình yên!
Chỉ bất quá, thực lực không cho phép!
Chính mình con mịa nó là Không Sợ Minh Chủ thì thôi coi như xong đi, lần này con mịa nó lại tiếp nhận vị trí người lãnh đạo tối cao của Tử Vong Hoa Hồng, còn con mịa nó phải gánh lên vai nhiều sứ mệnh và trách nhiệm như vậy. Thực sự xem nàng là siêu nhân sao?
Không phải nói năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều sao? Có phải là ông trời có hiểu lầm gì đó với năng lực của nàng rồi hay không?
Bây giờ, Diệp Oản Oản thật sự xem chiếc nhẫn trong tay mình như củ khoai lang nóng bỏng tay. Nhưng mà, dù phỏng tay như thế nào, cũng phải nắm ở trong tay, không cách nào vứt bỏ.
Chuyện này không phải có ý nghĩa, Diệp Oản Oản có bao nhiêu khát vọng với quyền lực chí cao của Tử Vong Hoa Hồng.
Mà là, nếu như nàng buông tha chiếc nhẫn này, lỡ như vạn nhất người kế nhiệm vị trí Eric muốn hoàn thành sứ mệnh thì làm sao bây giờ? Đem tất cả quân chủ lực của Tử Vong Hoa Hồng toàn bộ triệu tập, sau đó tấn công Độc Lập Châu...
Hình ảnh này quá đẹp...
Cho nên, bất kể như thế nào, chiếc nhẫn này chỉ có thể là của nàng.
Chỉ cần nàng không đáp ứng, Tử Vong Hoa Hồng cũng không dám làm xằng làm bậy. Dù sao, trước mắt nàng mới là thủ lĩnh đương nhiệm của Tử Vong Hoa Hồng.
Diệp Oản Oản lặng lẽ trầm tư, mình có thể mượn dùng sức mạnh của Tử Vong Hoa Hồng để đả kích những kẻ được gọi là “dòng-chính” kia hay không...
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nghĩ sâu, màn hình điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên.
Mới vừa rồi, Diệp Oản Oản tắt chuông điện thoại và cả hiệu ứng rung nữa, cho nên chỉ có màn hình sáng lên.
Diệp Oản Oản cầm điện thoại di động lên, tên người gọi đến là Nhi*p Vô Danh.
"Đã trễ thế này, chẳng lẽ là anh gọi em để bàn chuyện làm ăn?"
Diệp Oản Oản nối điện thoại, bắt chuyện trước tiên.
"Hic, em gái bảo bối, cũng không phải là anh định bàn chuyện làm ăn với em. Con mịa nó, Nhi*p Linh Lung trở về rồi, em biết chưa?"
Âm thanh Nhi*p Vô Danh có chút kích động. Bất quá, tựa hồ rất tức giận.
"Nhi*p Linh Lung trở về rồi..."
Chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại, thân phận của ả ta, rõ ràng đã bị bại lộ, nhưng lại còn dám mặt không đỏ tim không nhảy quay trở lại Nhi*p gia...
Không thể không nói, đẳng cấp của con ả Nhi*p Linh Lung này, quả thực không thấp, tuyệt đối không thể xem thường.
"Đừng có gấp, từ từ nói." Diệp Oản Oản nói.
"Còn từ từ nói, từ từ cái rắm á! Lần trước, lính đánh thuê thủ hạ của anh đều đã nói rõ tình hình với anh rồi. Tiểu tiện nhân này, không được, anh phải đi cắt đứt tay chân của ả ta!" Nhi*p Vô Danh nói.
"Không được!" Diệp Oản Oản lập tức cắt ngang.
"Không được? Tại sao không được?" Nhi*p Vô Danh sửng sốt một chút.
"Cắt đứt tay chân của cô ta, anh dựa vào cái gì? Anh nói, cô ta thông đồng với dòng chính, anh có chứng cớ sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Làm sao không có chứng cớ? Thủ hạ của anh thấy được, một vị trưởng lão Không Sợ Minh bên em không phải cũng nhìn thấy sao?" Nhi*p Vô Danh trả lời.
"Vậy thì như thế nào?" Diệp Oản Oản lạnh lùng nói: "Đừng quên, Nhi*p Linh Lung là người dự bị cho vị trí gia chủ Nhi*p gia nhiệm kỳ kế, là đối thủ cạnh tranh của em. Mà anh là đối thủ cạnh tranh bị Nhi*p Linh Lung đào thải. Anh và em lại là anh em ruột, những trưởng lão và cao tầng Nhi*p gia kia, sẽ tin lời nói một phía của chúng ta sao? Bây giờ anh động thủ, những cao tầng kia, ngược lại sẽ nói chúng ta dùng thủ đoạn không đứng đắn bêu xấu Nhi*p Linh Lung."
Nhi*p gia, cũng không phải là Nhi*p gia của một người nào đó. Loại sự tình như chuyện lập gia chủ, coi như là gia chủ và chủ mẫu Nhi*p gia, cũng phải cùng thương nghị với những trưởng lão, cao tầng kia, cuối cùng bỏ phiếu tuyển cử.
Đầu điện thoại bên kia, Nhi*p Vô Danh sau hồi lâu trầm mặc, lúc này mới nói: "Đúng vậy, em gái, em nói quá đúng, làm sao anh không nghĩ tới cơ chứ! Nhi*p Linh Lung kia không lo ngại gì trở lại, nhất định là vì ăn chắc chúng ta không có chứng cớ. Anh thật muốn ra tay với cô ta, suýt nữa quên cân nhắc tới vấn đề của chúng ta rồi. Trưởng lão và những cao tầng kia, vẫn đều luôn nghiêng về phía Nhi*p Linh Lung. Cũng còn may là anh gọi điện thoại cho em, nếu không anh bị sập hố rồi, mụ nội nó!"
Diệp Oản Oản có chút cạn lời. Nhi*p Vô Danh làm việc quá mức kích động, ít dùng não, sớm muộn cũng sẽ bị thua thiệt.
"Vậy phải làm gì bây giờ? Có phải là trước tiên cần tìm ra chứng cứ hay không?" Nhi*p Vô Danh hỏi.
"Anh yên tâm đi, Nhi*p Linh Lung dám trở lại, nhất định là anh sẽ tìm không ra bất kỳ chứng cứ nào. Đừng xem thường cô em gái này của chúng ta, hiện tại làm bộ như không có chuyện gì là được rồi." Diệp Oản Oản nói.
"Làm bộ như không có việc gì?" Nhi*p Vô Danh sửng sốt một chút.
"Ừm, Nhi*p Linh Lung nhất định cho rằng anh sẽ động thủ đối với ả ta, chúng ta hết lần này tới lần khác liền làm bộ như thể không có chuyện gì xảy ra. Ai dắt mũi ai đi, còn chưa biết!" Diệp Oản Oản cười lạnh nói.
"Đúng đúng đúng, em phân tích quá đúng! Thật ra thì anh gọi điện thoại cho em, chính là có ý tứ như vậy, để cho em không nên bị cô ta dắt mũi dẫn đi!" Nhi*p Vô Danh nói.
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, anh lại còn không biết xấu hổ đến vậy sao?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Oản Oản nhận được điện thoại của Nhi*p phu nhân, thúc giục nàng trở về một chuyến, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
......
Nhi*p gia.
Nhi*p phu nhân và Nhi*p gia chủ ngồi ở trên ghế sa lon, Nhi*p Linh Lung nhu thuận cung kính đứng ở một bên, "Cha, mẹ, hai người yên tâm, khoảng thời gian hai người không ở trong nhà này, con sẽ cẩn thận trông nom."
"Nhất là anh con, trông chừng cho cẩn thận vào, đừng để cho nó lại ở bên ngoài gây rắc rối." Nhi*p phu nhân không yên lòng dặn dò.
Nhi*p Vô Danh đang rung đùi nằm trên ghế sa lon chơi game, nghe vậy ló đầu ra than phiền, "Mẹ, mẹ liền không thể nghĩ tới điểm tốt của con sao?"
Nhi*p phu nhân lườm hắn một cái, "Vậy trước hết ngươi cũng phải có chỗ tốt để ta nghĩ tới đã!"
Nhi*p Vô Danh: "..."
Hắn thực sự cảm thấy người nên đi xét nghiệm ADN chắc chắn là hắn. Hắn tuyệt đối không phải là con ruột đâu!
Nhi*p Linh Lung hướng về phía người giúp việc ở bên cạnh nhìn một cái, ngay sau đó người giúp việc vội vàng xách từng túi lớn túi nhỏ những hộp quà đầy tinh xảo đi tới.
Nhi*p Linh Lung mở miệng nói, "Đúng rồi mẹ, đây là nhân sâm và tổ yến con để cho thủ hạ đặc biệt mang về từ Hoa quốc, còn có một chút đồ bổ nữa. Mẹ và cha vất vả như vậy, nhất định phải bồi bổ thật tốt, chú ý thân thể."
Nhi*p phu nhân gật đầu một cái, "Con thật có lòng."
Nhi*p gia chủ nhìn Nhi*p Linh Lung nhu thuận hiểu chuyện, sắc mặt phức tạp.
Sau khi vạch trần Vô Ưu giả, ông đã điều tra kỹ toàn bộ Nhi*p gia, nhưng cũng không hề phát hiện ra manh mối gì.
Lần này vừa vặn thừa dịp đi Cẩm Thành, lại qua bên kia điều tra một chút.
Lúc này, nơi cửa truyền tới một tiếng bước chân nhanh nhẹn.
Diệp Oản Oản xách theo một cái túi nylon, mặt đầy tươi cười từ bên ngoài phòng đi vào.
"Cha, mẹ!"
Nghe được âm thanh nhu mì của con gái mình, dáng vẻ đoan trang cao quý trên mặt Nhi*p phu nhân nhất thời bị sự mừng rỡ và hiền từ thay thế, lập tức đứng dậy nghênh đón, "Oản Oản trở lại rồi!"
Ánh mắt liếc xéo qua nhìn thấy đồ vật ở trong tay của Diệp Oản Oản, Nhi*p phu nhân thuận miệng hỏi, "Oản Oản, con cầm trong tay cái gì?"
Diệp Oản Oản lập tức y như là đang dâng bảo vật, cẩn thận xé mở lớp giấy bạc đang bọc đồ vật kia ra, mở miệng nói, "Cái này là xiên que, mua ở một tiệm ăn vặt nổi tiếng ở Thành Nam. Con xếp hàng ở tiệm 2 tiếng mới mua được, sợ nguội, nên liền lái xe như bay một đường quay về nhà, bây giờ còn nóng hổi lắm! Cha, mẹ, hai người mau nếm thử một chút xem!"