"Xí, nể tình ngươi lập công, tha cho ngươi khỏi ૮ɦếƭ! Còn không mau đi!"
Tay thuộc hạ mặt đầy mộng bức nhìn mình bị minh chủ đá văng ra, hoàn toàn không hiểu, mình rốt cuộc đã lập công gì.
Không phải phải là hắn vừa gây họa rồi sao?
Sau đó, tên thuộc hạ kia và đám người Không Sợ Minh liền nhìn thấy minh chủ nhà mình y như một con sói già ngoe nguẩy đuôi, mượn cớ quần áo người ta bị ướt sũng, kéo người ta quẹo vào phòng mình.
Nhìn lấy biểu cảm như sói già vẫy đuôi của minh chủ nhà mình, vẻ mặt của mọi người đều có chút một lời khó nói hết.
Vạn vạn không ngờ tới, phương thức chung sống của minh chủ nhà mình và Tu La Chủ lại sẽ có thể là như vậy.
Minh chủ quả nhiên trâu bò mà! Đối mặt với một người đàn ông đáng sợ như vậy đều có thể cưa đổ được!
Khẩu vị này... Quả thật là không ai bằng!
Ngay sau đó, một giây kế tiếp, tầm mắt mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía Tu La Chủ.
Chỉ thấy sắc mặt trong trẻo lạnh lùng kia của chàng trai cũng không hề thay đổi, vẫn như cũ ngồi tại chỗ, nghe vậy ánh mắt chậm rãi dừng một nhịp ở trên gương mặt cô gái, sau đó lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, không có gì đáng ngại."
Đám người Không Sợ Minh nhất thời chậc chậc chắt lưỡi, một bộ biểu cảm “quả-nhiên-là-như-thế”.
Biết ngay mà! Quả nhiên bị cự tuyệt rồi!
Tu La Chủ đó lòng dạ đáng sợ đến dường nào, làm sao lại có thể nhìn không thấu chút mánh khóe nhỏ kia của minh chủ?
Diệp Oản Oản vậy mà không thèm để ý chút nào, cười híp mắt tiếp tục mở miệng nói, "Đi nha ~ vừa vặn em vừa mua cho anh một bộ quần áo, vào phòng để em giúp anh thay nha!"
Thần sắc Tư Dạ Hàn hơi khựng lại, ngay sau đó đáp: "Được."
Sau đó, Diệp Oản Oản liền trực tiếp dắt “người nào đó” đi lên lầu rồi...
Đám người Không Sợ Minh: "..."
...
Bên trong phòng nghỉ ngơi chuyên dụng của Diệp Oản Oản.
"Quần áo đâu?" Tư Dạ Hàn đảo mắt nhìn một vòng.
"Không có quần áo, em lừa anh đấy!" Diệp Oản Oản mặt không đỏ tim không nhảy đáp, sau đó trực tiếp đẩy người ta ngã nhào lên giường.
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "Ôm một cái ~ "
Sau khi từ học viện Xích Diễm đi ra ngoài, tâm tình của nàng quả thực có chút nặng nề.
Bất quá, vừa thấy được Tư Dạ Hàn, liền lập tức khá hơn nhiều.
Thần sắc Tư Dạ Hàn có chút bất đắc dĩ, "Khoan đã!"
Nói xong, anh đỡ cô gái dậy, khẽ đẩy nàng ra.
Trời má! Lại có thể đẩy nàng ra!
Bị đẩy ra, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm lại, mặt đầy vẻ tố cáo: "Anh có em út bên ngoài rồi hả?"
Tư Dạ Hàn ngước mắt liếc nàng một cái, không lên tiếng, không nhanh không chậm cởi chiếc áo khoác màu đen dính trà trên người xuống, lúc này mới hơi hơi hướng về phía cô gái, giang hai cánh tay ra, "Qua đây."
Ui chao, thì ra là tự giác ૮ởเ φµầɳ áo! Sao không nói sớm! Chẹp chẹp, thế này thì được!
"Chủ động như vậy sao?" Diệp Oản Oản nhất thời sáng mắt lên, lúc này mới hài lòng, một lần nữa nhào tới, thoải mái rúc vào trong иgự¢ của Tư Dạ Hàn, "Hí hí, chờ kế hoạch của chúng ta thành công, cha mẹ em tiếp nhận anh, chúng ta cũng không cần lại tiếp tục lén lén lút lút gặp mặt nữa!
Em nghe Đường Đường bảo bối nói, hai người hiện tại đã ở chung rất tốt, nhìn dáng dấp kế hoạch đã sắp thành công rồi!
Đứa bé kia, mặc dù thời điểm nói về anh có vẻ rất ghét bỏ, nhưng thật ra thì em nhìn ra được, nó vẫn rất thích anh.
Anh có nhớ hay không, thời điểm trước đó con còn chưa biết anh chính là Tu La Chủ, còn ở trước mặt Tu La Chủ bảo vệ cho anh đấy, nói anh rất ôn nhu kia mà. Không hổ là con trai em, thật là giống em đúc, thật tinh mắt..."
Nghe cô gái líu la líu lo nói về tương lai của bọn họ, nói về con của bọn họ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, hơi thở của chàng trai đầy bình ổn, cúi xuống dùng sức hôn lên môi của cô gái một nụ hôn thật sâu...
Cảm nhận được trên môi đột nhiên xuất hiện một nguồn nhiệt nóng bỏng, Diệp Oản Oản nháy nháy mắt, có chút ngoài ý muốn.
Được à nha?
Hôm nay nhiệt tình như vậy sao?
Có phải là có chút nhiệt tình quá mức rồi hay không, khiến cho nàng có chút vội vàng không kịp chuẩn bị...!
Nàng vốn đang chuẩn bị tán gẫu một chút, tìm thời cơ “tấn công”!
Bàn tay rộng lớn của chàng trai vuốt ve làn da mềm mại của nàng, không thể kìm chế, để cho cô gái dán chặt người vào cơ thể mình.
Diệp Oản Oản bén nhạy phát hiện ra trong tâm tình Tư Dạ Hàn lúc này đang che giấu một nỗi bất an. Theo bản năng, nàng nâng bàn tay nhỏ xoa xoa mái tóc của anh...
Sống lưng Tư Dạ Hàn đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó tất cả động tác đều ngừng lại.
Diệp Oản Oản nhẹ nhàng hôn một cái trên cằm Tư Dạ Hàn, "Bảo Bảo, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Không biết trầm mặc bao lâu, Tư Dạ Hàn rốt cuộc mở miệng: "Oản Oản... Em thật sự nghĩ rõ ràng rồi?"
Từ khi biết được thân thế của Đường Đường, mấy ngày nay, anh vẫn luôn có một loại cảm giác cực kỳ không chân thật, tâm hồn cứ như thể luôn lơ lửng trên không trung.
Diệp Oản Oản không hiểu: "Nghĩ rõ ràng chuyện gì?"
Tư Dạ Hàn: "Ở chung với anh."
Diệp Oản Oản lườm anh một cái, "Nói nhảm, dĩ nhiên là vậy rồi! Chuyện này còn phải suy nghĩ sao?"
Tư Dạ Hàn day mi tâm một cái, thần sắc đầy suy sụp đứng dậy, sau đó yên lặng ngồi ở bên mép giường, trên trán như tỏa ra khói mù làm người ta đoán không ra.
Một hồi lâu sau, ánh mắt chàng trai mới không một tiêu cự nhìn về hư không xa xa, âm thanh khô khốc nói, "Người trong lòng em kia... là một vầng trăng tròn rạng rỡ, là quân tử được người người kính trọng. Mà anh, chẳng qua chỉ là một con ác long."
"Nói bậy!"
Nghe được Tư Dạ Hàn lại có thể nói về bản thân mình như vậy, Diệp Oản Oản nhất thời đổi sắc mặt.
Trong quá trình mấy lần thôi miên, thông qua một chút hồi ức và những đoạn hình ảnh rời rạc, nàng đã nhớ lại toàn bộ ký ức cùng Tư Dạ Hàn. Nàng hiểu rất rõ, Tư Dạ Hàn tuyệt đối không phải là người như anh vừa nói.
Bản chất của anh, so với ai khác đều phải hiền lành hơn, so với ai khác đều phải đơn thuần hơn.
Chẳng qua là...
Tranh đấu cùng với những con ác long quá lâu, chính bản thân cũng trở thành ác long. Đưa mắt nhìn vào vực sâu quá lâu, vực sâu phản chiếu thăm thẳm trong ánh mắt.
Trên thế giới này, trừ ác long, không có bất kỳ sinh vật nào có thể đánh bại ác long. Mặc dù anh đã chiến thắng ác long, nhưng chính bản thân mình lại trở thành loại người mà anh căm ghét nhất.
Tư Dạ Hàn: "Oản Oản, không cần phải lừa mình dối người, không một ai hiểu rõ anh hơn chính mình."
Điều anh sợ nhất, không phải là đánh mất nàng, mà là cuối cùng có một ngày, nàng sẽ hối hận.
Thần sắc Diệp Oản Oản đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn: "Kỷ Tu Nhiễm là một người rất tốt, anh ấy rạng rỡ như vầng trăng tròn, anh ấy được người khác kính trọng, được tất cả mọi người kính yêu, bao gồm cả em của ngày xưa..."
Mỗi một chữ Tư Dạ Hàn nghe được, ánh mắt liền ảm đạm đi một phần.
Diệp Oản Oản tiếp tục nói, "Mà anh, anh là ác long, là đại ma đầu trong mắt mọi người, tất cả mọi người đều sợ anh, tránh xa anh. Nhưng mà, như vậy thì đã sao? Ở trước mặt em, anh vĩnh viễn đều sẽ thu hồi móng nhọn và răng nanh, vĩnh viễn đều luôn ôn nhu lại hiền lành. Đối với em mà nói, anh chính là người tốt nhất."
"Em..." Cô gái gằn từng chữ một, khiến cho con ngươi Tư Dạ Hàn trong nháy mắt cuồn cuộn gợn sóng tâm tình. Thế giới của anh vốn đã hoàn toàn đổ sập, chỉ nhờ một câu nói của nàng mà được xây lại, hoàn mỹ, tươi đẹp.
Mỗi lần Diệp Oản Oản nói anh ôn nhu, nói anh hiền lành, nội tâm của anh đều trào dâng một cảm giác cực kỳ mãnh liệt, cảm giác chán ghét và vứt bỏ chính mình.
Nhưng mà, anh chưa từng nghĩ tới, nàng lại sẽ nói ra mấy câu nói như vậy.