Diệp Oản Oản hơi có chút ngạc nhiên nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm, cũng không quá rõ ràng ngụ ý của ông.
"Ha ha, nói theo một ý nghĩa nào đó, Kỷ Tu Nhiễm là đệ tử đắc ý nhất của ta. Thuật thôi miên của cậu ta là học ở chỗ ta, nhưng thành tựu đã sớm ở trên ta. Chỉ bất quá, thủ đoạn thôi miên của Kỷ Tu Nhiễm quá mức bá đạo, còn của ta tương đối nhu hòa. Ta có thể giúp ngươi khôi phục ký ức, nhưng Kỷ Tu Nhiễm chỉ có thể khiến ngươi quên đi một thứ gì đó." Viện trưởng Xích Diễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười nói.
Nghe viện trưởng Xích Diễm nói vậy, chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhướn lên. Một điểm này, nàng thật sự không hiểu rõ cho lắm.
Kỷ Tu Nhiễm rốt cuộc là đã thôi miên mình lúc nào...
Diệp Oản Oản trầm tư. Dường như, một lần nào đó Kỷ Tu Nhiễm đã đem cho mình Bento tiện lợi, có phải là lần đó hay không?
"Đúng rồi, Vô Ưu à, ngươi nói phần ký ức ngươi mất đi kia, có phải là do Kỷ Tu Nhiễm làm hay không?" Viện trưởng Xích Diễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, hiếu kỳ mở miệng hỏi.
Nghe viện trưởng nói vậy, Diệp Oản Oản lắc đầu một cái. Tình trạng của mình, là do Ký Ức Bao Trùm, không hề có chút quan hệ nào với Kỷ Tu Nhiễm.
"Nếu đã không phải là vậy, ta cũng không rõ lắm. Dù sao thế giới này cũng là của những người trẻ tuổi như các ngươi, nửa cái mạng già này đều đã sắp xuống lỗ rồi, cũng không phải cái gì đều biết được." Viện trưởng Xích Diễm khẽ mỉm cười.
Kỷ Tu Nhiễm đã từng thôi miên nàng, khiến cho nàng quên hết mọi quan hệ với anh thuở thiếu thời.
Diệp Oản Oản cũng không hiểu được, tại sao Kỷ Tu Nhiễm phải làm như thế? Trước phải tìm ra được Kỷ Tu Nhiễm, sau đó hỏi cho rõ ràng.
"Viện trưởng, tôi có cảm giác... trí nhớ của tôi, còn chưa hoàn toàn khôi phục." Sau một thoáng trầm tư, Diệp Oản Oản hướng về viện trưởng Xích Diễm nói.
"Đó là đương nhiên!" Viện trưởng Xích Diễm gật đầu một cái: "Hoàn toàn khôi phục, cũng cần có thời gian. Coi như thân thể của ngươi bị thương, cũng phải từ từ khôi phục, huống chi là ký ức."
Thật ra thì, phần lớn ký ức lúc còn nhỏ, Diệp Oản Oản đã hồi tưởng lại được, chẳng qua một vài đoạn quan trọng, thí dụ như tin tức của ông ngoại, ký ức về Hội trưởng đương nhiệm Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lại không thể nhớ ra.
"Chẳng qua là cần thời gian sao..."
Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
Thần sắc viện trưởng Xích Diễm đầy khẳng định: "Ngươi nói không sai! Nhưng có một chút chuyện, nếu như chính bản thân mình không nguyện ý nhớ lại, thì có mượn ngoại lực bên ngoài như thế nào, đều là tốn công vô ích."
Dựa theo cách nói của lão viện trưởng, xem ra phần ký ức còn lại, chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng.
Diệp Oản Oản cũng không hề nôn nóng. Nàng đã có thể nhớ lại phần lớn ký ức, mà những thứ còn chưa nhớ lại kia, dựa theo lời của viện trưởng Xích Diễm mà nói, cần có thời gian để từ từ khôi phục.
Đây đã không còn là chuyện có liên quan đến sức người nữa.
"Vô Ưu, chuyện ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, đã nhớ lại chưa?" Bỗng nhiên, viện trưởng Xích Diễm cười híp mắt nhìn Diệp Oản Oản nói.
Viện trưởng Xích Diễm vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản đột nhiên vỗ trán một cái: "Thật giống như tôi không hề nhớ lại chuyện này... Viện trưởng đại nhân, trở về tôi sẽ từ từ suy nghĩ, hẹn gặp lại!"
Còn không đợi viện trưởng Xích Diễm nói gì, Diệp Oản Oản đã chạy biến, vô ảnh vô tung.
Lần thứ tư thôi miên này hao phí tinh lực cực lớn. Từ sau khi rời khỏi học viện lính đánh thuê Xích Diễm, cả người Diệp Oản Oản đều vô cùng mệt mỏi, thật giống như tất cả tinh khí thần đều bị móc rỗng ruột.
Cùng lúc đó, Không Sợ Minh đột nhiên có khách đến thăm.
Khi thấy Tu La Chủ và hộ vệ đứng ở nơi cửa, Bắc Đẩu sợ đến lông tóc đều dựng đứng cả lên rồi.
"Mịa nó! Tu... Tu La Chủ! A Tu La đánh tới cửa rồi! Các anh em, nhanh ςướק tài sản bọn chúng!"
"Đúng đúng đúng, ςướק tài sản bọn chúng! Chơi ૮ɦếƭ chúng!"
Một bên, Thất Tinh dùng ánh mắt y như nhìn một kẻ ngu nhìn Bắc Đẩu, ngay sau đó không để ý đến cậu ta, nhìn về phía Tu La Chủ ở đối diện, "Tu La Chủ đại nhân ghé thăm, không tiếp đón từ xa..."
Lúc này Bắc Đẩu mới phản ứng được, vội vàng nói, "Đệt! Xin lỗi, xin lỗi, suýt chút nữa quên mất chúng ta và A Tu La đã là người một nhà! Sai lầm, sai lầm rồi!"
Thật sự là chuyện này cũng không thể trách hắn. Mặc dù đã trải qua nhiều ngày như vậy rồi, hắn vẫn còn có chút không cách nào phục hồi lại tinh thần, đối với sự thay đổi quan hệ to lớn như vậy.
"Minh chủ các ngươi đâu?" Tư Dạ Hàn hỏi.
Thất Tinh vội vàng trả lời: "Minh chủ đã đi đến học viện Xích Diễm rồi, còn chưa trở lại. Bất quá xem thời gian, cũng sẽ lập tức trở về. Ngài có thể vào trong chờ một chút."
"Ừm." Tư Dạ Hàn khẽ gật đầu một cái, ngay sau đó đi theo Thất Tinh tiến vào bên trong Không Sợ Minh.
Toàn bộ cao tầng tại trụ sở chính, cơ bản đều có mặt tại thời điểm ngày đó A Tu La vây công Nhi*p gia, tận mắt chứng kiến quá trình Tu La Chủ biến thành cha của con trai minh chủ bọn họ. Đây là một màn mang tính chất lịch sử đấy!
Bất quá, thời điểm đột nhiên nhìn thấy vị Đại ma đầu Độc Lập Châu người người khi*p sợ xuất hiện tại đại bản doanh nhà mình, bọn họ cũng giống như Bắc Đẩu, bị dọa cho sợ không hề nhẹ, theo bản năng mà cho rằng ‘người-này-đến-gây-sự’.
"Mịa nó..." Một đường chủ nào đó thoáng nhìn thấy người đi theo sau lưng Thất Tinh, sợ đến chân cẳng mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
Tam trưởng lão đang cãi vã gì đó với Đại trưởng lão, khi ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy Tư Dạ Hàn, cũng trong nháy mắt hồn phi phách tán.
"Ta nhổ vào, Tu... Tu La Chủ? Đang giữa ban ngày, ta gặp quỷ sống?"
Đại trưởng lão đầy khinh bỉ nhìn Tam trưởng lão một cái, "Có tiền đồ chút đi! Bây giờ Tu La Chủ đã là người của Minh chủ chúng ta rồi, sẽ xuất hiện ở Không Sợ Minh thì có gì đáng ngạc nhiên!"
Tam trưởng lão nắm lấy tay Đại trưởng lão giơ lên.
Trong tay của Đại trưởng lão, thật bất ngờ, đang nắm chặt một chiếc ám khí phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tam trưởng lão nổi giận: "Cái tên già nhà ngươi, sợ đến mức ám khí đều nắm chặt trong tay, còn không thấy ngại đi nói ta?"
Đại trưởng lão: "..."
Ặc, thật sự là phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện mà thôi...
Đây chính là thủ lĩnh A Tu La tiếng xấu lan xa, nổi danh tàn bạo đấy!
Nghe nói người này âm tình bất định, tâm tình khó lường, Gi*t người như ngóe, bạo ngược thành tính, thậm chí nghe đồn còn có sở thích đáng sợ: ăn thịt người, uống máu người.
Thành viên Không Sợ Minh bình thường đi hù dọa trẻ con thường có một câu nói "Nếu như ngươi không nghe lời nữa, sẽ để cho Tu La Chủ bắt ngươi ăn thịt!". Có thể thấy tiếng xấu của Tu La Chủ ăn sâu vào lòng người đến mức nào.
Năm đó trong trận huyết chiến giữa Tội Ngục và Võ Đạo Liên Minh kia, chiến lực máu tanh của A Tu La cũng để lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho tất cả các thế lực của Độc Lập Châu.
Bất quá, nói tới chỗ này, đột nhiên bọn họ lại suy nghĩ minh bạch ra một chuyện.
Tam trưởng lão bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Lại nói, năm đó trong một trận đánh với Tội Ngục, tất cả các thế lực khác đều ૮ɦếƭ thảm trọng, duy chỉ có Không Sợ Minh chúng ta là thương vong nhỏ nhất. Khi đó ta chỉ cảm thấy là tin tức chúng ta linh thông, làm việc vô sỉ, lẩn tránh nhanh. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, thì ra là bởi vì Minh chủ chúng ta và Tu La Chủ có gian tình!"
Đại trưởng lão: "Dùng tuổi tác thiếu chủ của chúng ta để mà tính, không phải là khi đó Minh chủ và Tu La Chủ đã cấu kết sẵn rồi sao?"
Tam trưởng lão: "Ta nhổ vào! Khẩu vị của minh chủ chúng ta năm đó..."
Đại trưởng lão: "Cũng quá nặng...!!"
Thậm chí ngay cả Tu La Chủ cũng dám ngủ cùng!
Còn dám giấu người ta sinh một đứa con lâu như vậy!
Nói vậy, người đáng sợ nhất Độc Lập Châu này chắc hẳn là Minh chủ của bọn họ mới đúng chứ?
Thất Tinh dẫn Tư Dạ Hàn tới phòng khách quý, ngay sau đó để cho người dâng trà bánh.
"Ngài chờ chốc lát, hẳn còn khoảng chục phút nữa, Minh chủ sẽ lập tức trở về." Thất Tinh nói.