Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1059

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

(vẫn đang trong hồi ức)
"Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ nhìn xem, đệ cũng còn nhỏ dại. Chính bởi vì, ai mà không có tuổi trẻ bồng bột... Úi, mịa nó, mai này ta đông sơn tái khởi, chắc chắn tắm máu kẻ dám khi dễ mình... Úi, đừng nhéo nữa, đệ quỳ, để đệ quỳ, đệ chừa rồi..."
Trong lúc nói chuyện, lỗ tai Bắc Đẩu lại một lần nữa...no đòn, bị đầu ngón tay thiếu nữ siết chặt lại.
"Không được khi dễ Bắc Đẩu!"
Đúng vào lúc này, đứa bé rụt rè chạy tới, mặt đầy tàn bạo nhìn lấy thiếu nữ.
"Hai người các ngươi có quan hệ như thế nào?" Thiếu nữ hiếu kỳ hỏi.
"Chúng ta là anh em!" Đứa bé rụt rè nói từng chữ đầy mạnh mẽ.
"Đại tỷ tỷ, cậu ta không hiểu chuyện, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân. Cùng lắm, để ta viết cho ngươi một tờ giấy nợ liền coi như xong. Ngươi thấy thế nào? Ngươi còn định Gi*t ta sao? Hừ, phía trên ta còn có người, ngươi dám động đến ta, nhất định sẽ có người tìm ngươi báo thù. Chính là bởi vì, oan oan tương báo biết đến khi nào, còn không bằng nâng cốc hỏi trời xanh. Ngươi một ly, ta một ly, mọi người cùng nhau say..."
Thiếu nữ lườm Bắc Đẩu một cái: "Ngươi bị ngu hả?"
Nghe tiếng, Bắc Đẩu hơi sững sờ: "Làm sao ngươi biết, mẹ ta cũng đã nói như vậy."
"Cậu ấy không phải kẻ ngu!" Cậu bé có chút nhút nhát kia nói đầy kích động.
Bỗng nhiên trong lúc đó, thiếu nữ buông tay ra, để cho lỗ tai Bắc Đẩu được khôi phục lại tự do.
"Tại sao các ngươi phải trộm đồ?" Thiếu nữ hỏi.
"Ta có kỹ thuật này, không xài sẽ lãng phí!" Bắc Đẩu vội vàng nói.
Thiếu nữ: "..."
"Chúng ta... không có tiền, đã rất lâu ta chưa ăn cơm rồi... Cậu ấy không chịu về nhà, ở cùng một chỗ với ta..." Sau một hồi, đứa bé xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói.
"Cha mẹ ngươi đâu?" Thiếu nữ nhìn về phía Thất Tinh.
"Bọn họ đều ૮ɦếƭ hết rồi." Cậu ta trả lời bằng một âm thanh rất nhẹ.
"Vậy còn cha mẹ ngươi đâu?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu.
"Cắt, sức khỏe mẹ ta không tốt, cha ta bỏ đi cùng với tiểu tam rồi, thì đã sao?" Bắc Đẩu nói.
Thiếu nữ nhìn Bắc Đẩu chằm chằm, mặt đầy nghi ngờ. Sức khỏe mẹ hắn không tốt, cha hắn bỏ đi theo tiểu tam... Vậy rốt cuộc hắn đang kiêu ngạo ở chỗ nào?
"Không đúng, Bắc Đẩu... Cha ngươi hẳn là đã ૮ɦếƭ rồi." Thất Tinh nói đầy nghiêm túc.
"Đi ૮ɦếƭ đi! Cha ngươi mới ૮ɦếƭ! Cha ta chỉ bỏ đi theo tiểu tam mà thôi!" Bắc Đẩu xùy xùy phản đối.
"Hic... đúng là cha ta ૮ɦếƭ rồi mà. Nhưng mà nhất định không phải cha ngươi bỏ đi theo tiểu tam đâu! Cha ngươi cũng đã ૮ɦếƭ." Thất Tinh nói đầy khẳng định.
"Cha ta chính là bỏ đi theo tiểu tam!" Bắc Đẩu có chút nóng giận.
"Được được được, đừng nói nữa." Thiếu nữ lập tức ngăn cuộc đối thoại của hai người lại, nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, dịu giọng can gián: "Cha cậu đúng là bỏ đi theo tiểu tam rồi!"
"Đúng vậy, cha đã bỏ đi theo gái, chuẩn không cần chỉnh!" Bắc Đẩu gật đầu liên tục.
"Vậy thì hai người các cậu, dự định tiếp tục đi ăn trộm sao?" Thiếu nữ hỏi.
"Ha ha, cậu ta nào có kỹ thuật đó, nhất định là Bắc gia này trộm nha!" Bắc Đẩu mặt đầy ngạo nghễ.
"Đã như vậy, sau này các cậu đi cùng tôi đi!" Thiếu nữ cười nói: "Như vậy, sau này mẹ cậu cũng sẽ có tiền chữa bệnh, các cậu cũng có thể có được những tháng ngày khá hơn một chút, như thế nào?"
"Tỷ tỷ, có thể ăn đủ no mỗi ngày sao..." Cậu bé Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Vậy phải xem cậu có cố gắng hay không?" Cô gái nói.
"Đệ... Đệ chịu được cực khổ rất giỏi đấy!" Cậu bé vội vàng nói.
"A, đại tỷ, tỷ có nói thật không vậy, đi theo tỷ có thể kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ đệ?" Bắc Đẩu cũng mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là có thể." Thiếu nữ mỉm cười gật đầu.
"Đệ đây không thành vấn đề!" Bắc Đẩu lập tức gật đầu.
"Đệ cũng không thành vấn đề!" Cậu bé rụt rè phụ họa.
"Đi thôi, dẫn các cậu trở về nhà mới, " Thiếu nữ xoay người rời đi trước.
"Tỷ tỷ, tỷ tên là gì?" Cậu bé rụt rè hỏi.
"Bạch Phong, Bạch có nghĩa là ‘màu trắng’, Phong trong ‘lá phong’, sau này các cậu gọi tôi là Phong tỷ là được." Thiếu nữ cũng không quay đầu lại.
"Con bà nó! Phong tỷ, tỷ chờ bọn đệ một chút!"
Lúc này, Bắc Đẩu và Thất Tinh cùng nhau đuổi theo.
Vào giờ phút này, đầu Diệp Oản Oản to như cái đấu. Nàng vạn vạn không ngờ tới, mình và Bắc Đẩu, Thất Tinh, lại quen biết như vậy.
Hơn nữa, Bắc Đẩu ngốc, thật sự không phải là giả vờ. Từ nhỏ hắn đã ngốc như vậy, ngốc thật sự!
......
Cảnh tượng lại nhảy chuyển
Vô số hình ảnh lớn lớn nhỏ nhỏ, từng mẩu ký ức, tràn vào sâu trong đầu Diệp Oản Oản.
Có chút ký ức, cũng rõ ràng như vậy, mà có chút ký ức, cũng đã vô cùng mơ hồ, phảng phất như là từng mảnh ghép hỗn tạp.
Giai đoạn sống chung với cha mẹ không nhiều, đùa giỡn cùng ca ca Nhi*p Vô Danh, bị Cẩu Tạp Chủng đè xuống đất đánh, thấp thỏm bất an lúc sắp sinh ra Đường Đường, xảy ra những mâu thuẫn nhỏ hay thân mật quấn quít bên Tư Dạ Hàn.
....
Bỗng nhiên trong lúc đó, Diệp Oản Oản đi tới một chỗ thư phòng.
Thiếu nữ lớn lên đã càng xinh đẹp hơn, ngồi ở một bên bàn đọc sách, nâng cằm lên, si ngốc nhìn ngắm người đàn ông độc nhất vô nhị nọ.
"Khuynh Thành Bất Tu Nhiễm, Công Tử Thế Vô Song *..."
* Nguyên văn: 倾城不修染,公子世无双 | Qīngchéng bù xiū rǎn, gōngzǐ shì wúshuāng|. Tạm dịch - Vẻ đẹp khuynh thành không chỉnh sửa, người con trai thế gian không ai sánh bằng.
Trong đôi mắt của thiếu nữ, đong đầy tình yêu, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều bị người đàn ông kia lấp đầy.
Khuôn mặt anh ta tinh xảo, không thể chê vào đâu, góc cạnh rõ ràng, khóe miệng từ đầu đến cuối đều nở một nụ cười thản nhiên, phảng phất như trong đôi mắt trong vắt làm cho người ta như say như mê kia, đều tràn đầy lơ đãng, ôn nhu và nho nhã.
"Vô Ưu."
Chàng trai thả 乃út và giấy trong tay xuống, đôi mắt đầy ý cười, ôn nhu nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảnh tượng lại nhảy chuyển, trời đất quay cuồng, tất cả hình ảnh liên quan tới Kỷ Tu Nhiễm, giống như một tờ giấy bị xé toạc thành muôn ngàn mảnh vỡ.
Sâu trong đầu Diệp Oản Oản, chàng trai một chữ cũng không nói, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng. Đến đây, hết thảy mọi ký ức liên quan tới Kỷ Tu Nhiễm, toàn bộ đều biến mất.
"A!"
Diệp Oản Oản bỗng nhiên thức tỉnh, đầu đã đầy mồ hôi.
Mà ở một bên, chân mày viện trưởng Xích Diễm nhíu chặt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thần sắc càng cổ quái.
"Tại sao có thể như vậy...?" Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng, lập tức nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm.
"Trước tiên đừng hỏi." Viện trưởng Xích Diễm nhìn Diệp Oản Oản: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
"Thật giống như, tôi đã quên mất một số ký ức..." Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
"Đúng vậy! Tất cả ký ức của ngươi đều sẽ biến mất, rất nhiều hình ảnh nhỏ, chi tiết nhỏ, mơ mơ hồ hồ quên đi là chuyện thường. Nhưng... một số chuyện lớn, trừ phi là tiềm thức của chính ngươi không nguyện ý nhớ lại, nếu không, cũng sẽ không có khả năng quên mất." Viện trưởng Xích Diễm mở miệng nói.
"Chính mình không nguyện ý nhớ lại?"
Chân mày Diệp Oản Oản nhíu lại, ví dụ như Võ Đạo Liên Minh Công Hội, ông ngoại, và cả cái vị Hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội đời này, chẳng lẽ là chính mình không nguyện ý nhớ lại sao?
Nhưng mà Kỷ Tu Nhiễm là xảy ra chuyện gì? Hết thảy mọi ký ức bị xé toạc thành mảnh vụn kia, khiến cho nàng sợ hết hồn hết vía.
"Tôi không nhớ nổi bất kỳ hồi ức nào có liên quan đến Kỷ Tu Nhiễm... Thậm chí, xuất hiện một hình ảnh, anh ta ở sâu trong đầu của tôi, vỗ tay phát ra tiếng. Sau đó, hết thảy mọi ký ức có liên quan tới anh ta, hóa thành bụi trần..." Diệp Oản Oản trả lời theo bản năng.
Diệp Oản Oản dứt tiếng, viện trưởng Xích Diễm bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Khó trách... Ở trước ta, quả thực còn có người từng thôi miên ngươi, chắc là đã hoàn toàn cất kín một phần trí nhớ của ngươi. Dựa theo cách nói của ngươi, là Kỷ Tu Nhiễm đã giấu đi tất cả hồi ức giữa ngươi và hắn. Ngay cả ta... sợ rằng cũng không đủ sức giúp ngươi nhớ lại."
Kỷ Tu Nhiễm, là môn sinh đắc ý khiến ông kiêu ngạo nhất. Thành tựu thôi miên, đã sớm vượt xa so với vị viện trưởng Xích Diễm là ông quá nhiều.
"Kỷ Tu Nhiễm từng thôi miên tôi... Nhưng vì cái gì? Mục đích anh ấy làm như vậy là cái gì..." Dòng suy nghĩ của Diệp Oản Oản có chút hỗn loạn.
"Có khả năng, là không muốn để cho ngươi nhớ lại một chút chuyện không nên nhớ lại. Có lẽ là sợ ngươi thương tâm gì đó. Ha ha, ta cũng chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, chớ coi là thật." Viện trưởng Xích Diễm nói đầy thâm ý, chợt khẽ mỉm cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc