Sự suy đoán của Kỷ Tu Nhiễm, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của mọi người.
Chỉ bất quá, mọi người ở đây, cũng không một ai tỏ ra có chút nghi ngờ nào.
Kỷ Tu Nhiễm, là người tài trí trẻ tuổi nhất Độc Lập Châu...
Ở trong toàn bộ thế giới ngầm do anh thống trị và Kỷ gia, mỗi một thời điểm cần đưa ra quyết định liên quan tới sống còn, người đàn ông này, cho tới bây giờ chưa từng sai, một lần cũng không hề có.
Giờ phút này, hô hấp của Kỷ Tu Nhiễm hơi có chút hỗn loạn, thân thể cũng hơi cong lại, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế cũ nát ở bên cạnh.
"Thật ra thì, Võ Đạo Liên Minh Công Hội muốn ra tay với ta, ta đã sớm biết được. Chỉ bất quá, ta cũng không muốn phản kháng mà thôi."
Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía mọi người, nhẹ giọng nói.
Một bên, Hải Đường hơi nhíu mày. Lúc Kỷ Tu Nhiễm bị bắt, đúng lúc bệnh tật phát tác. Vốn cho rằng là Kỷ Tu Nhiễm vô lực phản kháng. Chưa từng nghĩ, anh ta lại chưa từng bao giờ có ý muốn phản kháng, mà là tự nguyện bị bắt, đi tới tòa ngục giam ngăn cách với đời này.
Vị đệ nhất đại thần thủ hạ của Kỷ Tu Nhiễm như có điều suy nghĩ.
Năm đó, Kỷ Tu Nhiễm sắp xếp cho hắn trà trộn vào dòng chính, trong một nhiệm vụ nào đó, đúng lúc phát hiện ra hòn đảo này, sau đó liền đem tình hình báo lại cho Kỷ Tu Nhiễm.
Kỷ Tu Nhiễm vốn cho rằng, toà đảo này có quan hệ cùng dòng chính, cho nên mới để cho hắn chủ động chui vào lưới, làm bộ như bị bắt làm tù nhân.
"A Thần."
Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía người đàn ông này, nhẹ giọng mở miệng nói: "Mấy năm nay, cực khổ cho cậu rồi."
Nghe tiếng, hắn ta lắc đầu một cái: "Tu Nhiễm, đừng nói như vậy, thật ra thì, mấy năm nay anh vẫn luôn thu thập các tin tức về dòng chính. Người chân chính canh giữ Độc Lập Châu, là anh."
Hải Đường đánh giá lại người đàn ông nho nhã trước mắt này. Tựa hồ luôn nhẹ nhàng như mây gió, mới có thể hoàn toàn lý giải về con người anh.
Anh vì Độc Lập Châu, đã làm quá nhiều, quá nhiều chuyện...
"Tại dòng chính, có đạt được tình báo gì hay không?"
Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
"Cũng có." A Thần vuốt cằm đáp: "Đầu tiên là cái con ả Nhi*p Linh Lung đó, đã sớm trở thành người của dòng chính. Năng lực của Nhi*p Linh Lung không thể xem thường, dã tâm cực lớn, tại dòng chính đã gây dựng được không ít thế lực... Những thứ này, Tu Nhiễm anh cũng biết."
Đối với chuyện này, Kỷ Tu Nhiễm gật đầu một cái: "Còn nữa không?"
"Còn có một việc..."
A Thần trầm tư rất lâu, lúc này mới lên tiếng nói: "Thời điểm tôi mai phục ở dòng chính, đã từng nhìn thấy một người bí ẩn, do người thống lĩnh cao nhất của dòng chính tiếp kiến. Mà người đàn ông này, tựa hồ tràn đầy hứng thú với một cặp nhẫn tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng của Tử Vong Hoa Hồng."
"Một cặp nhẫn..."
Nghe báo cáo này, Kỷ Tu Nhiễm như có điều suy nghĩ. Còn nhớ đến, ban đầu Vô Ưu... từng cho anh xem hai chiếc nhẫn.
Hai chiếc nhẫn kia, chính bản thân Kỷ Tu Nhiễm cũng không biết được lai lịch của chúng.
Thậm chí, anh từng nghe Vô Ưu nói, bởi vì chiếc nhẫn này, mà nàng bị dòng chính đuổi Gi*t.
Hồi lâu sau, hai con ngươi Kỷ Hoàng híp lại. Tổng hợp lại tất cả tin tức, chỉ sợ, hai chiếc nhẫn trong tay Vô Ưu kia, hẳn là đại biểu cho quyền lực tối thượng của Tử Vong Hoa Hồng. Cũng chính bởi vì như thế, dòng chính mới sẽ ra tay với nàng.
Mọi người đều biết, Tử Vong Hoa Hồng, năm đó bị tất cả thế lực của Độc Lập Châu liên thủ tiêu diệt.
Nhưng chân tướng là vì cái gì, người bên cạnh không rõ ràng, nhưng Kỷ Tu Nhiễm lại rõ ràng trong lòng.
Tử Vong Hoa Hồng, truyền thừa mấy chục đời, thế lực trải rộng toàn thế giới, làm sao sẽ có thể bị toàn diệt dễ dàng như vậy.
Năm đó, thủ lĩnh của Tử Vong Hoa Hồng, đã bị giải quyết tại chỗ. Mà phần lớn thế lực thuộc Tử Vong Hoa Hồng, vẫn như cũ có chi nhánh tại các nơi trên thế giới.
Tương truyền, tại Độc Lập Châu, có một người liên lạc của Tử Vong Hoa Hồng, chỉ cần chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực tối cao của Tử Vong Hoa Hồng xuất hiện, người liên lạc liền có thể thông báo cho các tinh anh của tổ chức ở khắp nơi trên thế giới tụ họp lại.
Một cặp nhẫn đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng, vậy mà sau khi thủ lĩnh của Tử Vong Hoa Hồng ૮ɦếƭ đi, lại chưa bao giờ được tìm ra trên người bất kỳ ai.
Kỷ Tu Nhiễm hơi nhíu mày. Một cặp nhẫn kia, tại sao lại rơi vào trong tay của Vô Ưu?
Điều duy nhất Kỷ Tu Nhiễm biết được, vẻn vẹn là thủ lĩnh đời trước của Tử Vong Hoa Hồng, có chút quan hệ với Nhi*p gia, coi như là bà con xa.
Lần chiến tranh đó, Nhi*p gia cũng lại đóng vai trò đại nghĩa diệt thân, tham dự hành động truy quét tiêu diệt Tử Vong Hoa Hồng.
"Những thứ này, rốt cuộc có gì liên quan, đại biểu cho cái gì..."
Kỷ Tu Nhiễm lẩm bẩm trong miệng, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Thấy vậy, thần sắc Hải Đường có chút nôn nóng: "Tu Nhiễm, đừng suy nghĩ nữa, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút..."
Thân thể người đàn ông này, căn bản đã bắt đầu không chịu nổi.
"Có giấy 乃út sao?"
Kỷ Tu Nhiễm mở miệng hỏi.
"Có thì có, nhưng Tu Nhiễm, thân thể của anh..."
A Thần mặt đầy lo âu.
"Không sao, lấy giấy 乃út cho tôi." Kỷ Tu Nhiễm nói.
Nghe tiếng, A Thần thở dài. Trong lòng của hắn hiểu được, chuyện Kỷ Tu Nhiễm đã quyết định, không một ai có thể thay đổi.
Bất đắc dĩ, A Thần chỉ có thể lấy giấy 乃út ra.
"Người bí ẩn... chiếc nhẫn, dòng chính... Ba thứ này, rốt cuộc có gì liên quan?"
Kỷ Tu Nhiễm cầm 乃út, nhanh chóng viết hết thắc mắc này tới thắc mắc khác lên trên tờ giấy ố vàng.
Hiện nay, thứ có uy Hi*p đối với Vô Ưu, một là Võ Đạo Liên Minh Công Hội, mà một bên khác, chính là dòng chính.
Nói chính xác, là người bí ẩn có thể tự do ra vào dòng chính kia.
Người bí ẩn có hứng thú đối với chiếc nhẫn trong tay Vô Ưu, cho nên, nàng mới sẽ gặp phải truy sát.
Giai đoạn hiện tại mà nói, uy Hi*p lớn nhất, vẫn là gã đàn ông thần bí kia.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội ở ngoài sáng, mà người bí ẩn, thì lại lẩn trong bóng tối. Hắn giống như một con rắn độc, lạnh giá mà âm trầm.
Sau khi viết từng mối liên hệ lên trên giấy xong, sắc mặt Kỷ Tu Nhiễm, bỗng nhiên biến đổi.
Một chút chuyện cũ ngày xưa, lần lượt xuất hiện trong đầu và tim anh.
"Chẳng lẽ sẽ là..."
Chân mày Kỷ Tu Nhiễm nhíu chặt, trong mắt hiện ra vẻ đầy kinh ngạc.
Hải Đường nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, mới vừa muốn nói gì, lại phát hiện, Kỷ Tu Nhiễm đã đem tờ giấy ố vàng được viết chằng viết chịt kia, xé thành mảnh nhỏ.
Một giây kế tiếp, từ trong khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm, trào ra một dòng máu tươi nhìn thấy mà giật mình.
"Tu Nhiễm!"
Hải Đường một tay đỡ lấy Kỷ Tu Nhiễm.
Người đàn ông này, đang thiêu đốt tính mạng của mình. Rốt cuộc vì cái gì, mà ngay cả mạng của chính mình anh ta cũng đều không để ý!
"Hải Đường, Kỷ Hoàng!"
Đúng vào lúc này, Lý đại sư xông vào, vội vàng nói: "Một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu gọi là Tư Hạ, mới vừa vào đây không lâu, chịu đựng không nổi việc mình bị giam trong tù, lại có thể bơi theo đường biển trốn chạy. Cậu nói xem có trùng hợp hay không, ở trên đường hắn chạy trốn, lại có thể phát hiện ra kho tài nguyên của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, bên trong có lượng lớn thuốc men!"
"Có khả năng... đã vô dụng."
Ánh mắt Hải Đường đầy phức tạp: "Thân thể của Tu Nhiễm... dựa vào thuốc, có lẽ... đã không còn tác dụng. Lý đại sư, hẳn là ông còn rõ ràng điểm này hơn cả tôi đi?"
Nghe Hải Đường nói vậy, thần sắc mọi người tại đây, nhanh chóng ảm đạm đi.
Quả thực, đúng như Hải Đường vừa nói, thật ra Kỷ Tu Nhiễm đã bị kháng thuốc, thân thể của anh đã bị hủy hoại quá nghiêm trọng. Cho dù không bị kháng thuốc, thì tác dụng phụ của thuốc, cũng đã đủ để có thể lấy đi tính mạng của Kỷ Tu Nhiễm.
Kỷ Tu Nhiễm thở dốc từng hơi thật khó nhọc, chợt, một lần nữa cầm lấy giấy 乃út, viết xuống một số thứ gì đó. Sau đó, anh gấp giấy lại, bỏ vào trong иgự¢.
"Cảm ơn các vị những năm này đã bầu bạn."
Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía mọi người, trên mặt mang theo nụ cười như tắm gió xuân.