Diệp Oản Oản một bên vừa nói vừa vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ nháy mắt cho Tư Hạ buộc cậu mặc quần áo vào, bên kia còn phải ba chân bốn cẳng cố gắng đem thư tình cùng kẹo chocolate không phải của cô mà được nhận từ khắp nơi chuyển đến, đẩy qua cho Tư Hạ.
Những thứ này đều là cậu ta, là của cậu ta a! Cùng em không hề có chút quan hệ nào nha!
Tư Hạ thấy cô đem đống đồ vật đẩy tới cạnh mình, sắc mặt hơi đen, nhướng mày tiện tay lật ra một tấm thư tình, ai nha, trên đó rõ ràng ghi là “Gửi Oản Oản nữ thần, luôn đẹp như vậy nhé ” cậu ta còn phóng đại to thêm mấy chữ nữa!
Diệp Oản Oản: “… ” cô thật sự muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ thằng nhóc này a!
Trên người của Tư Dạ Hàn còn sót lại hàn ý cùng phòng ở bên ngoài, trên gương mặt điên đảo chúng sinh cũng nhuộm thêm lạnh sương, tầm mắt giống như giống như gió ở nơi cực hàn cắt qua quần áo đơn bạc trên người cô.
Diệp Oản Oản cảm thấy lục phủ ngũ tạng của cô cũng sắp bị đông cứng cũng muốn đóng băng thành mảnh vụn luôn rồi.
Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua.
“Hắt xì —— “
Trong lòng cô có chút lạnh nên cô liên tiếp nhảy mũi ba cái. Mà cô rõ ràng cảm giác được trên người Tư Dạ Hàn khí tức phảng phất càng đáng sợ hơn so với lúc nãy.
Lần này thực sự xong đời rồi không chỉ có Tư Hạ đóa hoa bá vương ở trường học mà còn có mười dặm hoa đào theo đuôi cô a!
“Cái đó… Thân… Thâи áι… Chuyện là như vầy…”
Cho dù cô cảm thấy có giải thích thế nào cũng vô dụng nhưng Diệp Oản Oản vẫn là muốn nói một chút.
Đang vắt hết óc suy nghĩ giải thích như thế nào cho hợp lý, lúc này, Tư Dạ Hàn đột nhiên hướng Hứa Dịch đang đứng bên cạnh anh nhìn qua.
Hứa Dịch tiếp thu được tầm mắt của ông chủ nhà mình, lập tức cung cung kính kính đem đồ mới trong túi xách tay lấy ra, từ bên trong lấy ra một chiếc áo màu trắng.
Đó tựa hồ là… Một cái áo khoác? Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản đang lạnh đến phát run thì cảm thấy đầu vai của cô bỗng nhiên ấm áp.
Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc đem cái áo khoác kia khoác ở trên người của cô…
Thấy cô ngơ ngác đứng bất động ở nơi đó, Tư Dạ Hàn đầu tiên là nhìn cô một cái, sau đó hơi nhíu mày, giống như chiếu cố tiểu bằng hữu tự mình giúp cô đưa tay vào trong áo khoác, sau đó ngón tay thon dài lại cài từng hạt nút một trên áo cho cô.
Đây là một hành động làm cô thấy vô cùng ấm áp, áo khoác mềm mại choàng lên người cô, vừa tạo ra một vòng màu trắng nhung, trong nháy mắt ngăn cách lãnh ý bên ngoài.
Diệp Oản Oản bị bọc lại chặt chẽ chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay ở bên ngoài có vòng lông trắng làm nổi bật gương mặt đó lộ ra càng kiều mị động lòng người, mà cặp mắt kia đang kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt của anh – đẹp đến giống như ngôi sao khiến cho người muốn đưa tay đi hái…
Anh nhìn nữ hài trước mắt, ánh mắt đột nhiên liền tối xuống, đáy mắt nếu có sóng ngầm nóng bỏng cuồn cuộn.
Diệp Oản Oản làm sao cũng không nghĩ tới chờ đợi cô không là tử vong mà là một chiếc… Áo khoác ấm áp…
Cảm thụ chiếc áo kia như một đám mây mềm mại ấm áp, tận sâu trong xương tủy của cô chút hàn ý trong thân thể liền tan đi hết, thay vào đó là một cổ dòng nước ấm khác thường ở trái tim chảy xuôi…
Cái áo khoác bất ngờ này làm cho không kịp đề phòng càng để cho mũi của cô không khỏi có chút ê ẩm.
Tư Dạ Hà, anh ấy… Lại là đến đưa quần áo cho cô sao?
Thấy biểu tình của Diệp Oản Oản không đúng, Tư Dạ Hàn nguyên bản không có bất kỳ biểu tình gì lên mặt liền hiện lên một mảnh âm trầm, “Làm sao vậy?”
Anh mặc quần áo cho cô liền để cô khó tiếp nhận lấy như vậy sao?
Diệp Oản Oản trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, sắc mặt hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mắt, “Không… Không việc gì… Chính là em còn lạnh… Tay em lạnh…”
Tư Dạ Hàn nghe vậy sắc mặt dường như dịu đi một chút hướng Hứa Dịch nhìn một cái.
Hứa Dịch lập tức theo trong túi lấy ra một đôi găng tay. Thật là chuẩn bị đầy đủ hết! Mà Diệp Oản Oản nhìn lấy cặp bao tay kia mặt đều đen hơn.
Cmn, cô mới vừa rồi cố ý nói như vậy thôi a cô chỉ là nghĩ muốn xoa dịu anh một cái thôi!
Phản ứng của nam nhân bình thường chẳng lẽ không phải là kéo tay nhỏ của cô, dùng nhiệt độ thân thể làm ấm áp tay cho cô sao?
Tại sao anh lại móc ra một đôi găng tay đây là cái quỷ gì chứ?
Diệp Oản Oản trong lúc tâm tình vô cùng phức tạp đem cái cặp bao tay kia nhận lấy.
Không vui…
Cô còn tưởng rằng có thể thừa dịp kéo nắm tay nhỏ đem lại bầu không khí hòa hoãn như vậy anh có lẽ không tức giận nữa chứ!
Bất quá với cái tình huống hiện tại này anh rốt cuộc là tức giận hay không tức giận, cô cũng không rõ nữa?
Tình cảm không thể hiện ra coi như xong đi mặt anh còn quá nghiêm túc, cô có bạn trai như vậy thật sự là quá nghiệp chướng, cô hoàn toàn không đoán ra tâm tư của anh…
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản tiếc nuối than thở, người chung quanh nhìn chằm chằm một đôi tình lữ thịnh thế mỹ nhan ở ngoài cửa, bọn họ đều đã bị sợ đến mức hoàn toàn nói không ra lời.
“Ta… Ta CMN nhìn thấy gì… Diệp Oản Oản lại… Thực sự có bạn trai…”
“Hơn nữa lại cự kì đẹp trai a a a a a!”
“Nói so với Tư Hạ điều kiện cũng còn khá hơn thật không có chút nào khoa trương! Chỉ riêng gương mặt này cũng đã đủ rồi có được hay không!”
Nghe nghị luận của chung quanh, Trình Tuyết không nhúc nhích cả người giống như bị cố định tại chỗ sắc mặt trắng bệch dị thường giống như nhìn thấy chuyện gì cực kỳ đáng sợ.
Tư… Tư Dạ Hàn…
Người ở trong truyền thuyết Gi*t người không chớp mắt gia chủ Tư gia!
Cho dù cô bởi vì gặp Tư Hạ nên chỉ đứng xa xa gặp qua một lần nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Người đàn ông này chỉ cần gặp qua hắn một lần sẽ không có người nào quên được.
Nhưng là làm sao có thể chứ! Bạn trai của Diệp Oản Oản làm sao có thể là Tư Dạ Hàn được?!
Nếu là như vậy Diệp Oản Oản làm sao có thể bỏTư Dạ Hàn chạy đi cấu kết Tư Hạ được chứ?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Tư Hạ từ đầu tới cuối chiếu cố đặc biệt đối với Diệp Oản Oản như vậy lại là vì nguyên nhân này sao?
Bởi vì Diệp Oản Oản là nữ nhân của Tư Dạ Hàn!
Trời ơi, vạn nhất bị Tư Dạ Hàn biết rõ việc mình làm đối với Diệp Oản Oản…
Nghĩ tới đây trên mặt của Trình Tuyết đột nhiên hiện ra kinh hoàng to lớn.
Cùng lúc đó trong đầu của cô ta cũng bỗng nhiên nhớ lại câu cảnh cáo kia của Tư Hạ “Không muốn ૮ɦếƭ liền im miệng “…
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều đang bị kinh ngạc đến ngây người, nơi cửa, phía sau nam nhân đột nhiên truyền đến một thanh âm.
“Tư… Tư tiên sinh…”
Chỉ thấy Trầm Mộng Kỳ mặc áo đầm màu hồng đang xấu hổ cùng sợ hãi đứng ở nơi đó cùng Tư Dạ Hàn chào hỏi.
Người chung quanh thấy vậy nhất thời lại lộ ra ánh mắt bát quái không dứt Trầm Mộng Kỳ cũng nhận biết người này sao?
Phát hiện Trầm Mộng Kỳ lại gần ánh mắt của Tư Dạ Hàn dừng lại trên người của cô ta một cái chớp mắt, dường như trong ánh mắt của anh sự tồn tại của cô ta là không có gì, giống như người trước mắt căn bản không tồn tại.
Ấn tượng của Hứa Dịch đối với Trầm Mộng Kỳ vốn là không tốt lắm giờ lại thấy cô ta tiến lại gần, nhất thời mặt lạnh bước một bước đứng trước người của Tư Dạ Hàn ngăn trở ý đồ cô ta tiếp tục đến gần.
Thấy Tư Dạ Hàn nhìn chính mình lại không có một chút phản ứng nào Trầm Mộng Kỳ có chút khó chịu cắn cắn môi nhưng nghĩ đến người đàn ông này vốn là đối với người nào cũng đều như vậy trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Trầm Mộng Kỳ không có cách nào đến gần Tư Dạ Hàn liền tạo ra một bộ dạng thân mật đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên “Anh ấy tới đưa quần áo cho Oản Oản sao? Y phục này thật là đẹp mắt, cái bao tay cũng thật là đáng yêu a, mặt trên còn có một lão hổ nhỏ nữa chứ…”
Trầm Mộng Kỳ nói nửa ngày Tư Dạ Hàn dĩ nhiên là sẽ không để ý đến cô ta, ngay cả Diệp Oản Oản đều hoàn toàn không đáp lời của cô ta giống như là cô ta là người tự biên tự diễn một vở kịch từ đầu đến cuối vậy.
Sắc mặt của Trầm Mộng Kỳ dần dần có chút lúng túng đáy mắt xẹt qua một tia âm vụ.
Sau đó, ánh mắt cô ta xéo qua giống như lơ đãng hướng phương hướng của Tư Hạ nhìn một cái, tựa như cùng nghĩ tới việc gì đó chột dạ đột nhiên kinh hoảng thất thố hướng Tư Dạ Hàn mở miệng nói “Tư tiên sinh, ngài, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm Oản Oản cùng Tư Hạ! Tư Hạ chẳng qua là nhìn thấy Oản Oản có chút lạnh cho nên mới ૮ởเ φµầɳ áo ra cho cô ấy mặc vào, bọn họ không có gì chẳng qua chỉ là bạn bình thường mà thôi, Oản Oản là tuyệt đối không có khả năng cùng người bên ngoài làm loạn, ngài nhất định phải tin tưởng cô ấy…”
Lời nói này…
Coi như là ban đầu không có liên quan nhưng Mộng Kỳ nói như vậy làm cô bị hiểu lầm thành có quan hệ rồi.
Diệp Oản Oản mặt hiện lên một cái giễu cợt lẳng lặng nhìn Trầm Mộng Kỳ rốt cuộc cô ta cũng không nhẫn nại được nữa ở trước mặt cô liền bắt đầu khiêu khích rồi.
Lăng nhăng với người khác sao?
A, kiếp trước vào lúc này, Trầm Mộng Kỳ còn không biết quan hệ của Tư Hạ và Tư Dạ Hàn đâu.