(vẫn đang trong hồi ức)
Cuối cùng, Diệp Oản Oản chốt lại một câu, "Bổn minh chủ quyết định rồi! Bắt đầu từ hôm nay, Bổn minh chủ phải làm một người tốt!"
Sau khi một loạt phát biểu của Diệp Oản Oản kết thúc, tất cả mọi người tại đây đều trợn mắt há mồm, tĩnh mịch một mảnh.
Đại trưởng lão: "Minh chủ... Hôm nay cô... Uống rượu?"
Nhị trưởng lão: "Có vẻ như là uống không ít đâu!"
Tam trưởng lão: "Bắc Đẩu! Thất Tinh! Không phải là đã bảo các ngươi trông chừng minh chủ, đừng để cho cô ấy uống rượu sao?"
Bắc Đẩu: "Tôi có canh mà, toàn bộ rượu của Phong tỷ tôi đều vứt sạch cả rồi! Ông đừng có mà tùy tiện vu khống người khác!"
Tam trưởng lão: "Vậy thì hiện tại minh chủ là có chuyện gì xảy ra vậy?! Ngươi làm việc tắc trách mà còn ngụy biện!"
Bắc Đẩu: "Xùy! Cái lão bất tử này, chỉ biết suốt ngày vu khống này nọ, sao chính ông không tự đi mà ngăn..."
Toàn bộ phòng họp hỗn loạn hết cả lên, Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế chủ tọa, yên lặng chống tay nâng trán.
Đối với bài phát biểu kia của mình, chính nàng cũng cảm thấy thật sự là quá hư cấu rồi. Nàng vẫn là nên đi đâu đó uống chút rượu để yên tĩnh lại đầu óc đi...
...
Cuối cùng Diệp Oản Oản cũng đành quyết định bỏ qua những ý tưởng đáng sợ kia.
Coi như hiện tại nàng bắt đầu làm việc tốt, cũng không thay đổi được sự thật nàng là một tên “tướng ςướק”.
Vừa nghĩ tới cảnh Bảo Bảo nhà nàng hoảng sợ và chán ghét nàng, chỉ thoáng nghĩ một chút thôi mà nàng cũng đã không cách nào nhịn được.
Không được, lớp ngụy trang này nàng phải che đậy thật cẩn thận, không thể hù anh ấy sợ được!
Không sai, vì Bảo Bảo nhà nàng, nàng sẽ chính là một đóa tiểu bạch hoa thuần khiết tốt đẹp!
Ở trong hồi ức của Diệp Oản Oản, đoạn hành trình yêu đương này cũng tương đối kích thích và kinh hiểm...
Ví dụ như, trong hồi ức, một lần nào đó hai người cùng ăn cơm ở bên ngoài.
Ngờ đâu lại bất ngờ gặp phải tụi du côn.
Hai người cơm nước xong xuôi, chuẩn bị trở về. Vốn đường đi thông thoáng, nhưng cuối cùng lại có một đám người khí thế đầy hung hăng từ trước mặt đi tới. Những người này uống say khướt, chiếm hết cả con đường, lảo đa lảo đảo đi thẳng tới, tự mình ᴆụng vào nàng ngã xuống, vậy mà lại còn làm ầm lên ăn vạ với bọn họ.
"Mịa nó! Ngay cả lão tử cũng dám ᴆụng! Tìm ૮ɦếƭ sao!" Gã đàn ông lực lưỡng xăm mình bị ᴆụng ngã lớn tiếng rống giận.
Bên cạnh, bọn thủ hạ khác cũng chen nhau hùa vào: "Mịa nó! Hai người các ngươi tới đây cho ta, mau nhanh xin lỗi đại ca chúng ta!"
"Không muốn sống nữa đúng không?!"
...
Diệp Oản Oản thoáng nhìn một cái, phát hiện đám người này cũng không phải là tiểu lâu la bình thường, là thành viên thế lực địa phương thuộc Hắc Hổ bang. Cái gã bị ᴆụng ngã kia lại còn là phân đường chủ.
Sức mạnh cơ bắp của đám người này vậy mà đều không thấp, nhất là cái gã phân đường chủ Hắc Hổ bang kia, thành tựu về mặt võ học cũng có vài phần danh tiếng.
Mặc dù coi là như vậy, nàng cũng vẫn như thường có thể một mình đánh chục người.
Nhưng mà...bây giờ không được à nha!
Hiện tại Bảo Bảo nhà nàng đang ở chỗ này! Tại trước mặt của Bảo Bảo, người ta là “liễu yếu đào tơ” đó nha! Coi như là một chai nước ngọt chưa mở nắp, nàng cũng vặn không nổi nữa là...
Nhìn thấy bộ dáng mấy người này hùng hùng hổ hổ không nói lý, ánh mắt Tư Dạ Hàn hơi hơi phát lạnh.
"Mẹ nó! Tiểu tử thúi, ngươi lại còn dám trừng ta!"
Diệp Oản Oản vừa nhìn thấy Hắc Hổ bang, nhất thời trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Xong đời rồi!
Mấy gã đực rựa này đều từng được nàng cho ăn...đấm, toàn bộ đều biết nàng!
Bất quá, cũng còn may, vì không muốn thân phận mình bị bại lộ, mỗi lần ra ngoài Diệp Oản Oản đều sẽ ăn mặc theo phong cách thiếu nữ vô cùng đàng hoàng, hơn nữa còn đeo kính râm thật là dày.
Lại thêm vào đám người này đều uống nhiều, cho nên thật giống như nhất thời đều không thể nhận ra được Diệp Oản Oản.
Thấy những người này hình như là không hề nhận ra mình, lúc này Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy, Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, che lấy cổ họng, nũng nịu nói, "Thật có lỗi, thật có lỗi! Các vị đại ca ca, chúng tôi thật sự là không cẩn thận, các người đại nhân không chấp tiểu nhân! Lần sau nhất định không dám nữa!"
Diệp Oản Oản không hề chú ý tới, nghe được từ "đại ca ca" kia của nàng, ánh mắt Tư Dạ Hàn ở một bên giống như hàn băng Bắc cực.
Trong đám, một tên thủ hạ thấy Diệp Oản Oản ôn nhu đáng yêu, thái độ nhất thời thay đổi không ít, "A, đại ca, hay là coi như xong đi, cần gì so đo cùng với một tiểu cô nương!"
Phân đường chủ kia quặm mặt lại, vẫn còn có chút tức giận.
Diệp Oản Oản lại nói, "Vị đại ca kia dáng vẻ đường hoàng, vừa nhìn liền biết là người vừa đẹp trai lại độ lượng, chắc chắn sẽ không so đo với chúng tôi!"
Sắc mặt gã phân đường chủ kia hơi tỉnh lại, rõ ràng đối với sự nịnh bợ của Diệp Oản Oản rất là hài lòng.
"Hừ... Coi như ngươi vận khí tốt! Lần này không so đo với ngươi nữa! Bất quá..." Phân đường chủ nói xong, hướng về phía mấy gã thủ hạ ở bên cạnh nhìn một cái.
Thủ hạ tiếp nhận được ám chỉ, nhất thời hiểu được, trên dưới quan sát Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn một vòng, ngay sau đó mở miệng nói, "Hôm nay có thể không cần mạng chó của các ngươi, bất quá, ᴆụng phải đại ca của chúng ta chẳng lẽ lại định cứ tính như vậy sao? Thế này không khỏi cũng quá thiếu thành ý đi!"
Diệp Oản Oản nghe một cái liền biết bọn họ là có ý gì, trong lòng rất là coi thường đối với việc này.
Mặc dù danh tiếng ngoài đường của Không Sợ Minh bọn họ cũng không hề tốt đẹp gì, nhưng mà Không Sợ Minh bọn họ chưa bao giờ làm khó kẻ yếu, không làm những thứ tiểu thủ đoạn giựt tiền đánh ςướק, chiếm tiện nghi nhỏ này. Nếu đã ςướק phải ςướק cho thật nhiều tiền, đã chơi thì phải chơi một vố thật lớn!
Đây cũng là lý do vì sao danh tiếng Không Sợ Minh lại vang dội như vậy, cũng không ai dám trêu chọc, các đại môn phái cấp cao cũng kiêng kỵ ba phần.
Tóm lại, những người này, nàng thật sự rất coi thường!
Diệp Oản Oản rất lo lắng Tư Dạ Hàn ở bên cạnh sẽ không nhịn được, vội vàng thấp giọng nói, "Đừng manh động, nếu không làm lớn chuyện lên, thân phận của chúng ta bại lộ liền không xong!"
Dù sao hai người bọn họ đều là “đào binh” từ trong tổ chức “trốn” ra ngoài.
Nhất là Diệp Oản Oản...!! Những người này đều nhận biết nàng! Nếu như ồn ào, lớp ngụy trang nhất định liền rớt mất!
"Chúng ta đem tất cả vật đáng tiền trên người đều đưa cả cho bọn họ đi." Diệp Oản Oản vội vàng nói.
Cũng còn may là Tư Dạ Hàn không hề phản đối, thái độ ngược lại rất là bình tĩnh: "Được."
Trên người Tư Dạ Hàn không mang theo thứ gì đáng tiền, cho nên, chỉ có Diệp Oản Oản đem túi tiền trên người và một miếng ngọc bội đeo ngang hông đưa cho những người đó.
Diệp Oản Oản: "Các vị đại ca, đây là một chút tâm ý của chúng tôi, xin hãy nhận lấy!"
Mấy người kia không khách khí chút nào liền cất tiền đi, nhưng lại vẫn còn có chút không thỏa mãn, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn nói, "Tiểu tử này thì sao?"
"Các người nhìn thấy anh ấy ăn mặc phổ thông như vậy cũng biết, trên người anh ấy không có tiền, cũng không có thứ gì đáng tiền." Diệp Oản Oản mềm mỏng giải thích rõ ràng.
Thủ hạ kia cười lạnh, "Chuyện đó chưa chắc đã nói được, phải lục soát mới biết!"
Ánh mắt Diệp Oản Oản nhất thời lạnh lại, móa nó! Cấp cho thể diện rồi mà không cần! Bảo Bảo nhà ta, các ngươi có thể ᴆụng sao?
Những người đó nói xong, cũng đã phái hai người lục soát người Tư Dạ Hàn rồi.
Diệp Oản Oản làm sao có thể để cho đám người này dùng móng vuốt bẩn thỉu chạm vào Tư Dạ Hàn, dây thần kinh lý trí trong đầu như sắp đứt đoạn mất, nhất thời đã sắp mất khống chế.
Đệt! Bất kể! Lớp ngụy trang lộ cũng được! Nhưng mà muốn ᴆụng vào Bảo Bảo nhà nàng, tuyệt đối không được!
Nhưng mà, ngay vào lúc này, Tư Dạ Hàn lại đột nhiên đè tay của nàng xuống, ôn hòa nhìn nàng: "Không có việc gì, để cho bọn họ lục soát."
Diệp Oản Oản thấy vậy, quả thật là cảm động muốn ૮ɦếƭ. Bảo Bảo nhà nàng thật sự là một người quá tốt rồi, quá ôn nhu rồi, có được hay không!?
Cuối cùng, những người đó thô lỗ xông về phía Tư Dạ Hàn, sau đó liền sờ soạng soát người.
Tư Dạ Hàn không nhúc nhích, mặc cho bọn họ lục soát, không thèm để ý chút nào. Chỉ có Diệp Oản Oản, vốn nàng cũng không thèm để ý chút chuyện nhỏ này, nhưng mà, thấy những người đó ᴆụng chạm Tư Dạ Hàn, cơn bão thịnh nộ đã càng lúc càng bốc lên cao...
Trời má! Hắc Hổ bang đúng không! Các ngươi!! Con!! Mịa!! Nó!! ૮ɦếƭ!! Chắc!! Rồi!!