Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1033

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

(vẫn đang trong hồi ức)
Giang Ly Hận sửng sốt thấy rõ, thật lâu đều chưa tỉnh hồn lại, ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn về phía Tư Dạ Hàn, "Cậu ta... Ôn nhu... Tốt đẹp... Hiền lành... Đơn... Đơn thuần? Là một... Người tốt?"
Diệp Oản Oản trừng mắt lườm hắn một cái, "Đúng vậy! Sao hả! Này, rốt cuộc anh là ai vậy? Sẽ không phải là người do tên biến thái Tu La Chủ kia phái tới ђàภђ ђạ Bảo Bảo nhà tôi đấy chứ!"
"Này... này... Cô nói cái gì? Tên biến thái Tu La Chủ kia...?" Giang Ly Hận như rơi vào trong mộng ảo, bật thốt lên, "Tôi nói này tiểu nha đầu, cô có biết hay không, cậu ta chính là..."
Giang Ly Hận mới vừa nói tới chỗ này, liền cảm nhận được một luồng ánh sáng ૮ɦếƭ chóc đang bắn thẳng tắp về phía mình, trực tiếp bắn xuyên qua người hắn.
Vì vậy, Giang Ly Hận lập tức gắng gượng bẻ cua gấp, vốn định nói "Cậu ta chính là Tu La Chủ biến thái trong miệng cô", lại biến thành ——
"Không có gì! Không sai! Cậu ta chính là người vừa ôn nhu lại tươi đẹp, hiền lành lại đơn thuần như vậy! Tuyệt đối là một người tốt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!"
Giang Ly Hận cảm thấy, đời này đại khái là chưa từng nói ra những lời trái với lương tâm mình như vậy.
Mãi đến lúc Giang Ly Hận nói xong, luồng ánh sáng ૮ɦếƭ chóc kia mới được thu hồi lại.
Giang Ly Hận ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "À... Tôi tự giới thiệu mình một chút, thật ra là thế này, tôi là họ hàng nhà dì hai của em trai thứ ba của đường chủ một phân đường của một chi nhánh nhỏ của Thiên Hận bang, đang làm một chân chạy vặt của Thiên Hận. Tôi và Bảo Bảo nhà cô quen biết nhau đã nhiều năm, quan hệ rất tốt."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy, vậy tôi cũng tự giới thiệu mình một chút, tôi là thủ hạ của đồ đệ của Phó đường chủ của chi nhánh phía Bắc Không Sợ Minh. Bất quá lúc đó tôi là bị nữ ma đầu đáng chém ngàn đao Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh cưỡng bách gia nhập."
Giờ phút này, trong cơn thôi miên, Diệp Oản Oản đã cảm thấy cạn lời nghiêm trọng.
Hạn hán lời! Sa mạc lời!!
Không có gì để nói cả! Thật đúng là nên tặng cho mỗi người một bức tượng Oscar tí hon bằng vàng cho tài diễn xuất của mình.
...
...
Hồi ức sau đó, trên căn bản đều là nàng dùng đủ loại chiêu trò hoa dạng để câu dẫn trai đẹp, mà Tư Dạ Hàn thì lại dùng đủ các loại chiêu dục cầm cố túng, mỹ nhân kế, khổ nhục kế thay nhau ra trận...
Tình yêu kiểu này mà nói... Quả thực khiến cho Diệp Oản Oản nhức trứng.
Trong quá trình sống chung, Diệp Oản Oản từng chút một làm mềm hoá thái độ của Tư Dạ Hàn. Dĩ nhiên, từ góc độ Diệp Oản Oản đang bị thôi miên để mà xem, cũng là Tư Dạ Hàn đang từng chút một làm cho nàng không thể tự kềm chế.
Cùng lúc đó, Tội Ngục và Võ Đạo Liên Minh bởi vì tranh đấu lâu dài bất phân thắng bại, tạm thời tiến vào trạng thái đình chiến.
Diệp Oản Oản thấy thời cơ chín muồi, rốt cuộc lộ ra răng nanh hung ác, bắt đầu dụ dỗ đào người rồi.
Diệp Oản Oản: "Bảo Bảo, chẳng lẽ anh định cả đời bị sa lầy tại A Tu La sao? Rời khỏi nơi này đi!"
Tư Dạ Hàn: "Trừ nơi này, anh không có nơi nào để đi."
Diệp Oản Oản nhất thời đáp: "Em có chỗ để đi không được sao, anh đi chung với em đi! Người nhà em bên kia đã giải quyết xong, em cũng chuẩn bị rời khỏi Không Sợ Minh rồi! Vừa vặn chúng ta có thể cùng đi!"
Tư Dạ Hàn hơi khựng lại một chút, che giấu một vệt ánh sáng nhạt nơi đáy mắt, nhìn về phía nàng: "Cùng đi?"
"Đúng vậy!" Diệp Oản Oản có chút lo lắng sợ anh nghe không hiểu, vì vậy ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Có phải là cách nói của em còn chưa đủ rõ ràng hay không? Vậy để em đổi cách giải thích vậy, ý của em chính là... Chúng ta... bỏ trốn đi!"
Bỏ trốn...
Ánh mắt Tư Dạ Hàn trong nháy mắt dường như rung động kịch liệt một cái, "Nếu như là em bởi vì lần ngoài ý muốn hôm đó mới làm những việc này với anh, thật ra thì không cần!"
Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy chính nghĩa: "Xin nhờ, làm sao lại có thể bởi vì chuyện đó cơ chứ, em là loại chỉ tham luyến mơ ước chiếm được thân thể của anh thôi sao! Em là người rất yêu anh đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Không mơ ước?"
Diệp Oản Oản: "Ơ... Vẫn là... Vẫn là có mơ ước..."
Diệp Oản Oản nói xong, ho nhẹ một tiếng nói, "Em nhớ thương người đàn ông của mình cũng không có chỗ nào không đúng chứ? Lại nói, cũng không phải là em chỉ nhớ thương một lần kia, em là nhớ thương anh cả đời!"
Cả đời...
Đây đại khái là hai từ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
"Em không ngại anh là người của A Tu La?" Tư Dạ Hàn yên lặng nhìn ngắm nàng, hỏi.
Diệp Oản Oản nhất thời tỏ vẻ đầy xem thường: "Chuyện này có gì hay ho để mà quan tâm? Anh chẳng qua chỉ là một tiểu đầu mục chi nhánh mà thôi, cũng không phải là tên biến thái Tu La Chủ kia!"
Tư Dạ Hàn: "..."
"Tóm lại, hai ta đều là tiểu nhân vật không quan trọng, đánh nhau có thắng hay thua cũng chẳng có gì liên quan đến chúng ta!" Diệp Oản Oản mặt không đỏ tim không nhảy mà nói bậy nói bạ.
"Đúng là không có gì liên quan." Năng lực nói bậy của một người nào đó gọi là “Tu La Chủ” hiển nhiên cũng không hề kém hơn so với Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nghe thấy có chút triển vọng, ánh mắt nhất thời sáng lên, "Đúng không, đúng không!? Huống chi em đều theo đuổi anh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh còn chưa tin em sao? Nói thật, chỉ là phần công sức em dành ra để theo đuổi anh, đều đã đủ để em đi thành lập chục cái Không Sợ Minh rồi đấy!
Đương nhiên, coi như là có phải hao tốn tinh lực để thành lập chục cái A Tu La, em cũng nguyện ý!"
Nhìn ánh sáng nóng bỏng trong con ngươi trong vắt của người thiếu nữ, cơ hồ đôi mắt của chàng trai không dời sang chỗ khác được.
Nghe được câu "chục cái A Tu La" của cô gái, nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn chớp lên một vẻ khinh thường không dễ gì phát giác.
Coi như chục cái A Tu La, so ra cũng kém một chút mê ly nơi đáy mắt nàng.
"Anh có thể xem xét." Cuối cùng Tư Dạ Hàn mở miệng.
Đầu của Diệp Oản Oản nhất thời tiu nghỉu xuống, "Vậy phải xem xét mất bao lâu?"
Lỡ như phải xem xét mất 8 – 10 năm, há chẳng phải là nàng phải chờ đến ngay cả hoa cũng hóa đá rồi sao?
Diệp Oản Oản: "Không phải là anh thích ăn bánh nướng nhất sao? Gần đây em có tìm một vị sư phụ làm bánh nướng đặc biệt, học được tay nghề tốt, sau này có thể ngày ngày ở nhà làm bánh cho anh ăn đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Được."
Anh hiểu rất rõ, nếu như để cho nàng hoàn toàn chiếm được mình, chỉ sợ cũng sẽ không còn quan tâm như trước nữa... Nhưng cuối cùng, trước ánh mắt đầy chờ mong kia, anh cũng không cách nào nói ra nổi một câu phủ định lại câu "cùng đi" và "cả đời" của nàng.
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Diệp Oản Oản thật lâu mới phản ứng lại được Tư Dạ Hàn vừa nói gì, "Cái...Cái gì? Anh mới vừa nói cái gì, nói cái gì? Anh đồng ý?"
Cũng bởi vì... nàng đã học được cách làm bánh nướng rồi hả?
Sớm biết vậy, nàng còn theo đuổi khổ cực như vậy làm gì chứ, trực tiếp mỗi ngày đưa cho anh một xe bánh nướng quách cho xong. Nếu làm như vậy, nói không chừng đã sớm cưa đổ được trai đẹp vào tay rồi.
Diệp Oản Oản: "Híc, không... không phải là anh nói phải xem xét sao?"
Tư Dạ Hàn: "Ừm, xem xét rồi."
Diệp Oản Oản: "..."
Xác định không phải là vì bánh nướng sao...?
...
Hai người tìm một nơi bí mật phong cảnh rất đẹp ở lại, ngăn cách hết thảy phiền nhiễu bên ngoài. Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn ẩn cư sinh hoạt, cứ như vậy mà bắt đầu.
Nàng cứ như vậy trải qua những tháng ngày vui vẻ bên nhau.
Bất quá, niềm hạnh phúc của nàng, lại tồn tại nỗi lo lắng ngầm rất lớn.
Nàng vẫn luôn lừa gạt anh về thân phận chân thật của mình.
Nàng quả thật là khó có thể tưởng tượng được, một chàng trai thiện lương như vậy, đơn thuần như vậy, nếu như biết nàng là Không Sợ Minh Chủ, sẽ có hậu quả gì.
Trong sự lo âu, thậm chí Diệp Oản Oản còn triệu tập một đám cao tầng, tổ chức một buổi hội nghị khẩn cấp.
Ngay tại thời điểm mọi người đã báo cáo công tác xong, chờ đợi Diệp Oản Oản tổng kết, Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Sau khi trải qua một hồi suy nghĩ kỹ càng..."
"Tôi quyết định... quyên góp cho Hiệp Hội Từ Thiện của Độc Lập Châu 100 triệu, trong vòng một năm xây dựng 100 trường học võ thuật miễn phí, tặng 10 xe nguyên vật liệu ủng hộ người dân gặp khó khăn ở 34 khu..."
- -------------------------------
Lời tác giả: *Mỉm cười* Không biết các bảo bảo có còn thích những chương hồi ức không? Những đoạn về hồi ức này tôi vẫn luôn châm chước /(ㄒ o ㄒ)/~~ trước đó đã xóa gần 8000 chữ viết lại, bởi vì quả thực không muốn đi theo sáo lộ thông thường, muốn cho lần gặp gỡ quen biết của Oản Oản và Cửu gia đẹp mắt một chút, đặc biệt một chút ~
Bởi vì sợ mọi người cảm thấy hồi ức quá dài, ở giữa được một đoạn tôi liền cho nhảy cảnh, phần sau hẳn là sẽ mau sớm tiến vào trong tình tiết thực tế.
Khoảng thời gian này ra chương không quá ổn định, chân thành cảm ơn các bảo bảo đã kiên nhẫn chờ đợi, lần lượt "Chụt Chụt" mọi người ~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc