Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1018

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Nhất Chi Hoa: "Hiện tại tin rồi sao?"
"Có chút giống như nằm mơ... Hết thảy đều tới quá bất ngờ." Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản đáp: "Thật ra thì, hôm nay tôi cũng không định tới ám sát cô. Nếu như muốn ám sát cô mà nói, tôi không có khả năng lựa chọn động thủ tại Không Sợ Minh. Tôi chỉ muốn biết rõ, rốt cuộc cô có phải là người của dòng chính hay không, có muốn hại Nhi*p gia hay không? Bất quá... cũng còn may tôi đi chuyến này! Nếu như phải lựa chọn, tôi lựa chọn tin tưởng Phong Huyền Diệc. Dù sao, chúng tôi ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, sống ૮ɦếƭ có nhau, Phong Huyền Diệc sẽ không lừa gạt tôi."
Diệp Oản Oản có chút vui mừng, gật đầu một cái. Cũng còn đỡ, là loại ngu còn cứu được, không phải là loại ngu đến mức không có thuốc nào cứu chữa.
"Cậu hiểu được là tốt rồi." Phong Huyền Diệc dịu giọng lại.
"Vậy... Có thể mở trói cho tôi không? Dầu gì tôi cũng là sát thủ hàng đầu, cứ để như thế này, không quá thích hợp..." Nhất Chi Hoa lúng túng cười toe toét.
Lúc này, Diệp Oản Oản gật đầu một cái, để cho Phong Huyền Diệc cởi trói cho Nhất Chi Hoa.
Sau khi Nhất Chi Hoa giãn người một lát, mới ngồi lên trên một chiếc ghế ở bên cạnh.
"Vậy, hiện tại tôi phải làm gì?" Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, Nhất Chi Hoa bỗng nhiên lại hỏi vặn: "Cô thật sự là Vô Ưu tiểu thư chứ?"
Diệp Oản Oản: "..."
"Tôi thật sự là Nhi*p Vô Ưu." Diệp Oản Oản thở dài.
"Tôi tin cô." Nhất Chi Hoa gật đầu một cái: "Đa tạ Vô Ưu tiểu thư năm đó đã cầu tình giúp tôi."
"Chuyện năm đó, thật sự tôi không còn nhớ rõ nữa rồi." Diệp Oản Oản nói.
Trải qua sự giải thích của Phong Huyền Diệc, Nhất Chi Hoa mới biết rõ ngọn nguồn chuyện Diệp Oản Oản mất trí nhớ.
"Vô Ưu tiểu thư, cô yên tâm! Tôi nhất định lấy mạng chó của Tư Dạ Hàn, báo thù rửa hận cho cô!" Nhất Chi Hoa nắm chặt hai quả đấm, cắn răng nghiến lợi nói.
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm lại, nhìn về phía Phong Huyền Diệc: "Đao của tôi đâu?"
"Đừng kích động..." Phong Huyền Diệc liền vội vàng kéo Diệp Oản Oản lại.
Thấy vậy, Nhất Chi Hoa mặt đầy mộng bức. Sao lại nữa rồi!?
"Có báo thù hay không, không liên quan gì đến cậu!" Phong Huyền Diệc day day huyệt thái dương.
"Được, các người nói gì, tôi làm thế đấy." Nhất Chi Hoa gật đầu một cái: "Lên núi đao, xuống chảo dầu, quyết không chối từ."
"Núi đao biển lửa không cần cậu xuống..." Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa, khẽ mỉm cười nói: "Đợi ngày mai, cậu trói Vô Ưu tiểu thư trở về, tìm tới con hàng giả đó, nói cho ả ta biết, cậu đã trói được người quay về."
Nghe Phong Huyền Diệc nói, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút. Chờ một chút... chuyện này trước đó cũng chưa hề nói với nàng. Tại sao lại phải trói nàng?
Không chỉ mỗi mình Diệp Oản Oản mộng bức, Nhất Chi Hoa tỏ vẻ không cách nào giải thích được.
"Cao nhân tự có diệu kế." Phong Huyền Diệc cười nói.
Một đêm này, Diệp Oản Oản và Nhất Chi Hoa dành cả buổi ngồi nghe cái gọi là “diệu-kế” của Phong Huyền Diệc. Hai người không khỏi vỗ tay khen hay.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Huyền Diệc và Nhất Chi Hoa ở trong phòng làm việc nhắm mắt ngủ một lát, Diệp Oản Oản thì tranh thủ thời gian, xử lý một số tài liệu giấy tờ của Không Sợ Minh, hơn nữa lên kế hoạch tìm kiếm đám người Kỷ Tu Nhiễm.
Học viện Xích Diễm bên kia, bởi vì gần đây viện trưởng không có mặt, cũng không biết đã đi đâu về đâu. Nàng đành đợi đến khi viện trưởng trở về mới trả nhiệm vụ, thôi miên lần thứ 3.
"Minh chủ."
Rất nhanh, cửa phòng làm việc bị gõ.
"Vào đi." Diệp Oản Oản nói.
Đại trưởng lão đi vào phòng làm việc, đầu tiên là nhìn Nhất Chi Hoa đang khò khò ngủ say một cái, chợt hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Sát thủ này... làm sao lại được mở trói rồi? Còn ngủ ở Không Sợ Minh?
"Kêu gọi đầu hàng." Diệp Oản Oản giải thích.
Nghe tiếng, Đại trưởng lão lập tức nâng ngón tay cái lên giơ về phía Diệp Oản Oản, nói: "Không hổ là minh chủ! Cao, thật sự cao tay!"
"Có chuyện gì?" Diệp Oản Oản để văn kiện xuống, nhìn về phía Đại trưởng lão.
"Minh chủ, Lăng gia có người muốn gặp cô." Đại trưởng lão mở miệng nói.
"Lăng gia?"
Diệp Oản Oản hơi sững sờ: "Lăng gia nào cơ?"
"Một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu, Lăng gia." Đại trưởng lão đáp.
Diệp Oản Oản tỏ vẻ nghi ngờ, một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu, Lăng gia...
Chính mình và Không Sợ Minh, không hề có quen biết gì với Lăng gia. Lúc này, người của Lăng gia, tại sao lại muốn gặp nàng?
"Minh chủ, vẫn là nên gặp mặt một lần đi, dù sao cũng là một trong tứ đại thế gia." Đại trưởng lão đưa ra lời góp ý.
Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, chợt gật đầu một cái rồi nói: "Được, trước hết ông cứ dẫn người đến phòng họp, chúng tôi sẽ đến ngay."
...
Mười mấy phút sau, Diệp Oản Oản đẩy cửa chính phòng họp đi vào.
Bên trong phòng họp, một người đàn ông trung niên đã đợi được một lúc.
Diệp Oản Oản ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn về phía người đàn ông trung niên Lăng gia, khẽ mỉm cười: "Lăng gia tới Không Sợ Minh chúng tôi, thật là làm cho Không Sợ Minh nở mày nở mặt, chỉ là không biết, có chuyện khẩn cấp gì?"
Người đàn ông trung niên này, Diệp Oản Oản cảm thấy có chút quen mặt. Cẩn thận suy nghĩ một chút, ban đầu ở buổi đấu giá từ thiện do tứ đại thế gia tổ chức, dường như đã gặp được ông ta, hai người còn nhìn nhau một cái.
"Bạch minh chủ, vẫn khỏe chứ? Lần trước chúng ta đã gặp mặt trong buổi đấu giá." Người đàn ông nọ nhìn Diệp Oản Oản, khẽ cười đáp lễ.
"Không sai." Diệp Oản Oản vuốt cằm.
"Được, ta cũng không thích vòng vo, đi vào chủ đề chính đi." Người đàn ông nói.
"Chủ đề chính?"
Diệp Oản Oản có chút nghi ngờ. Cách nói chuyện của người đàn ông này, dường như nàng nghe có chút không hiểu mấy.
"Vô Ưu, lúc nào định trở về Lăng gia, lão gia tử nhớ con..." Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, hạ giọng đầy trìu mến.
Diệp Oản Oản: "..."
Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản sững sờ cả người, lượng tin tức câu nói này đem lại, có phải là hơi quá lớn một chút rồi hay không?
Lúc này, Diệp Oản Oản nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhìn về phía người đàn ông: "Vô Ưu? Tôi không hiểu ý ông nói là gì?"
"Ha ha... Vô Ưu, năm đó tiền vốn giúp con sáng lập Không Sợ Minh, vẫn là do lão gia tử đưa cho con." Người đàn ông cười nói.
Thời khắc này, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động. Tiền vốn sáng lập Không Sợ Minh là lão gia tử cho nàng?
Lão gia tử Lăng gia... cho nàng tiền vốn, tại sao? Lão gia tử Lăng gia, có quan hệ như thế nào với nàng?
"Sao vậy, Vô Ưu, chẳng lẽ con cũng muốn học theo cha của mình sao, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng Lăng gia sao?" Sắc mặt ông ta có chút không vui.
"Nhi*p Vô Ưu mà ông nói, chắc là người của Nhi*p gia đi?" Diệp Oản Oản giả lả hỏi dò.
"Ngại quá, con hàng kia là đồ giả!" Người đàn ông cười lạnh một tiếng.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, cửa phòng họp đã được mở ra, Phong Huyền Diệc đi vào bên trong.
"Lăng Bá, ký ức của Vô Ưu tiểu thư, từ sớm đã bị mất khi còn ở Hoa quốc rồi, phần lớn trí nhớ đã không còn." Phong Huyền Diệc thở dài.
* Lăng Bá: bác Lăng; hoặc cũng có thể là tên riêng.
"Cái gì? Lại có chuyện như thế!" Thần sắc người đàn ông nọ đầy kinh ngạc.
"Khó trách! Khó trách sau khi Vô Ưu trở về, vẫn không hề tới Lăng gia gặp lão gia tử, ngay cả thứ hàng giả tại Nhi*p gia kia cũng không xử lý... Ngày đó ở tại phòng đấu giá, tôi còn tưởng rằng cô ấy cố ý làm bộ như không quen biết tôi..." Người đàn ông kia như có điều suy nghĩ.
"Bất quá, Vô Ưu à, mấy năm nay, tướng mạo của con đã thay đổi, thật sự thay đổi rất nhiều, xinh đẹp hơn trước kia... Nếu như không phải là con lấy lại thân phận của Không Sợ Minh Chủ, ta thật rất có thể không nhất định có thể nhận ra được con." Người đàn ông nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ than thở một tiếng.
"Chuyện này rốt cuộc là...?" Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Phong Huyền Diệc.
Nghe tiếng, Phong Huyền Diệc khẽ mỉm cười, hướng về Diệp Oản Oản nói: "Vô Ưu tiểu thư, tôi cũng là người của Lăng gia, chỉ bất quá lão gia tử không yên tâm về đội trưởng, cho nên nhiều năm trước đã để cho tôi cùng ở bên cạnh đội trưởng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc