Nhi*p gia...
Sau khi Nhi*p Vô Danh cúp điện thoại, nhìn đám đồng đội Thần Hư Đạo Nhân và Tử Quỷ các loại.
"Đội trưởng, sao vậy? Hữu Danh tiểu thư muốn giúp chúng ta đoạt lấy quyền hành hay sao?"
Ngoại Quốc Dời Gạch vội vàng mở miệng hỏi.
Nhi*p Vô Danh gãi gãi sau ót: "Đúng là ngoài miệng thì nói như vậy không sai, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ. Tôi còn không tranh nổi, chứ đừng nói chi là con bé."
Băng Sơn Mỹ Nam: "..."
"Đi một chút đi, đi tới Không Sợ Minh ăn cơm chùa, biết đâu còn có tiền mang về."
Nhi*p Vô Danh vung tay lên, dẫn theo mấy người rời khỏi Nhi*p gia.
...
Không lâu sau, Nhi*p Vô Danh đi cùng mọi người tới Không Sợ Minh.
Trong đại sảnh phòng họp lớn của Không Sợ Minh, rượu ngon, thức ăn ngon được bày đầy trên bàn.
"Hữu Danh lão bản, cảm ơn cô đã mời chúng tôi ăn cứt." Ngoại Quốc Dời Gạch nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lộ ra hàm răng trắng bóc, khẽ mỉm cười cảm tạ.
Diệp Oản Oản: "..."
Anh chàng Ngoại Quốc Dời Gạch vừa dứt tiếng, một bên, Bắc Đẩu mặt đầy vẻ quỷ dị, theo bản năng nhìn về phía Thất Tinh ở bên cạnh: "Lão Thất, là tôi nghe lầm sao?"
Thất Tinh: "Không hề nghe lầm."
Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm Ngoại Quốc Dời Gạch: "Này người anh em, anh...chuyện này... anh có biết từ ‘cứt’ là có ý gì hay không vậy?"
"Hả?" Nghe tiếng, Ngoại Quốc Dời Gạch cũng sững sờ. Còn có ý tứ gì khác sao?
Cảm giác câu chuyện có gì đó sai sai, Thần Hư Đạo Nhân vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Bắc Đẩu. Nhưng thật không may, căn bản là Bắc Đẩu không nhìn thấy.
"Cứt... là một thứ không tiện nhắc đến! Người anh em, có phải là anh bị ai đó gài hàng rồi hay không?"
Bắc Đẩu đi tới bên cạnh Ngoại Quốc Dời Gạch, kề vào lỗ tai anh ta nói mấy câu.
Nghe Bắc Đẩu nói xong, nụ cười trên mặt Ngoại Quốc Dời Gạch trong nháy mắt đóng băng, chợt, hung hăng trợn mắt nhìn đám Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân các loại mấy lần.
"Anh nói xem, mấy người các anh, cũng quá thiếu đạo đức rồi!" Diệp Oản Oản cũng không nhịn được, chỉ chỉ vào mấy người bọn họ và nói.
"Khục khục, nói chuyện chính đi, nói chuyện chính trước đi..." Nhi*p Vô Danh có chút chột dạ nhìn Ngoại Quốc Dời Gạch một cái. Có khi nào cái thằng này điên lên đánh mình một trận không ta?
Trong ánh mắt tức giận đầy ai oán của Ngoại Quốc Dời Gạch, buổi họp rốt cuộc đã bắt đầu được tiến hành.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhi*p Vô Danh, khẽ mỉm cười nói: "Anh nói xem, anh thất đức như vậy, làm sao ngay cả một cái quyền thừa kế của Nhi*p gia mà cũng không tranh được?"
Nghe Diệp Oản Oản nói, Nhi*p Vô Danh nhất thời nóng nổ mắt: "Ai thất đức? Đều là... đều là ý đồ xấu của tên đạo nhân ૮ɦếƭ bằm kia, không hề liên quan gì đến anh!"
"Hả? TôiÀ? Ta?" Thần Hư Đạo Nhân mặt đầy mộng bức chỉ chỉ vào chính mình.
Lúc này, Ngoại Quốc Dời Gạch hung hăng hướng về phía Thần Hư Đạo Nhân nhìn lại.
"Không, không, không! Không phải là tôi... là... là... là Nhất Chi Hoa, là do hắn làm đấy!"
"Đánh rắm!" Nhất Chi Hoa liền vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Là Tử Quỷ, là hắn!"
Băng Sơn Mỹ Nam: "?"
Diệp Oản Oản có chút cạn lời. Có phải là chủ đề có chút lệch rồi hay không? Cái ông anh ruột này của mình... không tranh được quyền thừa kế của Nhi*p gia, thật là đúng mà! Loại não này, nếu như cũng có thể tranh được, vậy chỉ có thể nói, Nhi*p gia nhị lão sủng Nhi*p Vô Danh đến tận xương tủy. Nhưng hiển nhiên là không hề có chuyện này.
Lập tức, Diệp Oản Oản xua xua tay, để cho Thất Tinh và Bắc Đẩu đi ra ngoài trước, canh chừng ở trước cửa.
"Cái đề tài này tạm thời gác lại trước đã. Trước tiên em hỏi anh, quyền thừa kế của Nhi*p gia, anh còn muốn hay không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhi*p Vô Danh, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
"Làm sao có thể chứ?" Nhi*p Vô Danh sững sờ, lập tức nhìn về phía Diệp Oản Oản, cũng thuận tay nhét một viên sủi cảo vào trong miệng.
"Đúng vậy! Hữu Danh lão bản, ngay cả mấy người chúng tôi liên thủ xuất mưu bày kế, cũng không nghĩ ra được biện pháp." Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, liền vội vàng tiếp lời.
"Chủ mẫu và gia chủ thiên vị thấy rõ, chuyện này mọi người đều biết. Dù như thế nào đi nữa, quyền thừa kế Nhi*p gia, cũng sẽ không thể rơi vào trong tay đội trưởng." Nhất Chi Hoa hơi có chút bất đắc dĩ thở dài.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm mấy người một cái, cười lạnh không dứt: "Nhanh như vậy liền đã buông xuôi rồi? Làm sao, dự định chắp tay giao hết thảy Nhi*p gia cho bọn họ?"
"Còn có thể có biện pháp gì chứ, chẳng lẽ em có thể làm cho cha mẹ chúng ta hồi tâm chuyển ý?" Nhi*p Vô Danh có chút không hiểu, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Biện pháp thì vẫn có..." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhi*p Vô Danh, khẽ mỉm cười nói: "Thật ra thì, chỉ cần làm cho Nhi*p gia chủ mẫu đau lòng không thôi vì Nhi*p Vô Ưu là xong! Chuyện đơn giản biết bao nhiêu..."
"Hả? Để cho ba mẹ đau lòng vì Nhi*p Vô Ưu?" Nhi*p Vô Danh mặt đầy mộng bức, sau một hồi suy nghĩ, lắc đầu liên tục nói: "Không được, không được! Năng lực của Vô Ưu, mặc dù không cách nào đảm nhiệm được vị trí gia chủ Nhi*p gia. Nhưng bất kể nói thế nào, con bé cũng là em gái của anh, làm sao anh có thể làm như vậy được?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhìn Nhi*p Vô Danh trước mắt, tuy nói là có chút hận đời trốn tránh trách nhiệm, nhưng Diệp Oản Oản lại cảm thấy có một sự ấm áp chảy lướt qua trong lòng. Dù sao cũng là anh ruột của mình... Mặc dù bây giờ "Nhi*p Vô Ưu" kia là hàng giả, nhưng Nhi*p Vô Danh coi ả ta như là chính bản thân nàng.
Mặc dù cảm động thì cảm động, nhưng Nhi*p Vô Danh lại không nguyện ý tiếp quản, chuyện này cũng hơi có chút khó xử.
Giờ phút này, con ngươi Diệp Oản Oản khẽ chuyển một cái, nhìn chằm chằm Nhi*p Vô Danh, lạnh lùng nói: "Anh cho rằng làm vậy là vì muốn tốt cho Nhi*p Vô Ưu? Sai hoàn toàn!"
"Tại sao?" Nhi*p Vô Danh mặt đầy vẻ ngơ ngác.
"Chính anh mới vừa rồi đều nói, Nhi*p Vô Ưu bây giờ, năng lực bản thân không đủ, căn bản là không có cách nào khống chế được toàn bộ Nhi*p gia. Anh nghĩ xem, thế cục Độc Lập Châu hỗn loạn đến dường nào? Một Nhi*p Vô Ưu chưa đủ năng lực, trở thành gia chủ một trong tứ đại thế gia, không phải là anh đang đẩy cô ấy lên đứng mũi chịu sào rồi sao?" Diệp Oản Oản mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nói luôn một tràng.
Không cho Nhi*p Vô Danh cơ hội lên tiếng, Diệp Oản Oản tiếp tục nói: "Các mối quan hệ của Nhi*p gia rắc rối phức tạp, Nhi*p Vô Ưu có thể xử lý được hay không? Vấn đề của nhà mình tạm thời chưa nói đến, thế lực bên ngoài thì sao? Vạn nhất ngày nào đó, bởi vì năng lực bản thân của Nhi*p Vô Ưu không đủ, mà làm sụp đổ mấy trăm năm cơ nghiệp của Nhi*p gia, Nhi*p Vô Ưu sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Nhi*p gia. Nếu như có ngày này, đều là do anh hại." Diệp Oản Oản hướng về Nhi*p Vô Danh, thành khẩn nói.
Nhi*p Vô Danh: "..."
Ngoại Quốc Dời Gạch: "Oa, Hữu Danh lão bản, cách nói của cô thật có đạo lý!"
Thần Hư Đạo Nhân: "Con bà nó, đúng thật là một câu nói của Hữu Danh lão bản, đã giúp cho tôi giác ngộ cách mạng, còn hơn cả đọc sách mười năm!"
Nhất Chi Hoa: "Thì ra là như vậy, bất quá suy nghĩ kỹ một chút, thật đúng là có đạo lý này. Một khi xảy ra, sẽ để lại tiếng xấu muôn đời..."
Băng Sơn Mỹ Nam: "?"
"Con bà nó, em gái ngoan, làm sao em nghĩ ra được vậy? Thiếu chút nữa anh đã bỏ sót những thứ này!" Nhi*p Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thần sắc rung động.
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản than thầm trong lòng. Đám người này, làm thế nào sống đến ngày hôm nay tại Độc Lập Châu vậy? Khó trách Nhi*p gia nhị lão không nguyện ý đem vị trí gia chủ truyền lại cho Nhi*p Vô Danh...
"Chờ một chút, không đúng!" Bỗng nhiên, Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Nhi*p Vô Danh: "Vậy... Nếu như là đội trưởng kế thừa Nhi*p gia, sau đó, tội nhân thiên cổ của Nhi*p gia không phải sẽ trở thành đội trưởng sao!?"
"Đúng, đúng, đúng, vẫn là nên để cho chính Vô Ưu tiểu thư trở thành tội nhân thì hơn!" Ngoại Quốc Dời Gạch gật đầu liên tục.
Hai người vừa dứt tiếng, Nhi*p Vô Danh hừ lạnh một tiếng: "Ngưng thả rắm thối của các người đi!"
"Với năng lực của tôi, đầu óc buôn bán của tôi, nếu để cho tôi kế thừa Nhi*p gia, chỉ càng ngày càng đi lên, nâng lên một tầm cao mới. Không được bao lâu, sẽ có thể trở thành thế gia đứng đầu trong tứ đại thế gia!" Nhi*p Vô Danh cười lạnh một tiếng, mặt đầy ngạo nghễ.