Vào giờ phút này, mọi người tại đây trố mắt nhìn nhau, từng người mắt to nhìn mắt nhỏ, tình cảnh trở nên quái dị vô cùng.
"Lão Thất, cậu nhìn một chút đi! Tôi đã nói rồi mà, Phong tỷ và Tu La Chủ, nhất định chẳng có chuyện gì, còn không phải cũng chỉ là uống chút trà tán gẫu một chút, bàn luận nhân sinh lý tưởng gì gì đó thôi sao...." Bắc Đẩu thở phào nhẹ nhõm.
Nghe tiếng, Thất Tinh trừng Bắc Đẩu một cái, tựa hồ như muốn nói gì, nhưng cuối cùng ngay cả một chữ cũng không nói ra được khỏi miệng.
Không ít người tại đây nhìn chằm chằm Bắc Đẩu như nhìn một đứa ngu. Thằng này là cố ý, hay là đơn thuần thật vậy?
Bàn về nhân sinh, nói chuyện lý tưởng?
Đừng đùa chứ! Cô nam quả nữ, có chuyện gì đáng nói, hơn nữa còn nói cả một ngày đêm?
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên, dường như là có chuyện gì đó cần xử lý. Diệp Oản Oản cũng không ở lâu, mau chóng dẫn đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu rời khỏi nơi này.
......
Trong Không Sợ Minh, Thất Tinh và Bắc Đẩu bất ngờ hướng về Diệp Oản Oản quan sát. Ngay cả Bắc Đẩu, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Oản Oản, cũng trở nên quỷ dị khác thường.
"Nhìn cái gì vậy?"
Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái.
"Phong tỷ... Chuyện đó... Cổ độc...thật sự không sao?" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thấp giọng hỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Quản thật rộng, lại nói, không nhìn thấy giờ này phút này nàng đang khỏe mạnh hoạt bát sao?
"Phong tỷ, tỷ thực sự là trâu mà! Đệ nghĩ tới nghĩ lui, tỷ và Tu La Chủ, tuyệt đối không chỉ là tán gẫu một chút, nói chuyện tâm tình đơn giản như vậy, đúng không? Lại nói, Tu La Chủ có cái gì để nói với tỷ chứ!" Lúc này, Bắc Đẩu hướng về Diệp Oản Oản giơ ngón tay cái lên. Thật coi hắn bị ngu sao, Cổ độc đều đã giải, tại sao có thể là tâm sự chứ!
Đều nói, Không Sợ minh chủ dòm ngó mỹ sắc của Tu La Chủ, không ngờ, mới đó thôi, đã để cho minh chủ nhà bọn họ được như ý!
Hic, đáng thương thay cho thanh danh một đời của Tu La Chủ, lại có thể sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
"Minh chủ."
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Tam trưởng lão đẩy cửa vào.
"Sao vậy?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
"Có người muốn gặp cô, hắn nói mình gọi là Cà Lăm." Tam trưởng lão báo cáo.
"Cà Lăm?"
Tam trưởng lão dứt tiếng, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, thần sắc hơi có chút nghi ngờ. Cà Lăm nào cơ, Cà Lăm từ đâu tới?
Ước chừng thời gian mấy hơi thở qua đi, Diệp Oản Oản mới vỗ ót một cái, nhất thời nhớ ra. Ban đầu thời điểm khi ở Tư gia Hoa quốc, Tư gia có một gã Ám Vệ, biệt danh là Cà Lăm, tên thật là Phong Huyền Diệc. Sau đó, anh ta còn trở thành đội trưởng đội Ám Vệ Tư gia.
Không chỉ như thế, lúc trước khi mình chuẩn bị đi Độc Lập Châu, từng bị sát thủ do "Nhi*p Vô Ưu" phái ra truy sát, vẫn là nhờ Phong Huyền Diệc đột nhiên xuất hiện, mới cứu mình một mạng.
Đương nhiên, hiện tại cái vị gọi là “Cà Lăm” tìm đến mình, đến cùng có đúng là Phong Huyền Diệc ban đầu ở Tư gia Hoa quốc hay không, Diệp Oản Oản cũng không nắm chắc.
"Minh chủ, có cần tôi đuổi hắn ta đi hay không?" Thấy Diệp Oản Oản mãi không nói gì, Tam trưởng lão hỏi dò.
"Không cần đâu!" Diệp Oản Oản khẽ lắc đầu, nhìn về phía Tam trưởng lão nói: "Tam trưởng lão, ông dẫn hắn ta vào đi."
"Vâng."
Tam trưởng lão gật đầu một cái, chợt lui ra ngoài.
"Phong tỷ, Cà Lăm nào vậy? Quen biết lúc nào? Chẳng lẽ... chẳng lẽ lại là nợ phong lưu sao?" Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản, liền vội vàng lên tiếng.
Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái, nhưng cũng lười đáp lại.
Thấy Diệp Oản Oản không nói lời nào, Bắc Đẩu dùng một ánh mắt đầy mập mờ, một bộ ‘quả-nhiên-là-như-thế, nhắm-mắt-đệ-cũng-biết!’
Chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Sau khi lấy được sự đồng ý của Diệp Oản Oản, người đàn ông nọ đốt một điếu thuốc lá, rít một hơi thật sâu, rồi mới đẩy cửa phòng làm việc ra.
"Con bà nó, nhìn cũng khá đấy, có chút hứng thú." Sau khi nhìn thấy người đàn ông nọ, Bắc Đẩu thấp giọng soi mói bình phẩm: "Lão Thất, cậu nói xem, Phong tỷ của chúng ta cũng được đấy chứ! Mặc dù đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫy gió dẫn bướm, nhưng chất lượng hàng cũng đều coi như không tệ."
Nghe tiếng, Thất Tinh không nói một lời, dắt lấy Bắc Đẩu đi ra ngoài cửa.
Bắc Đẩu: "Đúng, đúng, đúng, chúng ta đi, chừa chút không gian riêng cho Phong tỷ, chúng ta ở lại làm bóng đèn rất là bất tiện."
Thất Tinh: "..."
"Diệp... Diệp..." Giờ phút này, người đàn ông nhìn về phía Diệp Oản Oản, trên mặt mang theo một nụ cười châm biếm.
"Tới đây, nói chuyện bình thường, nói trôi chảy!" Diệp Oản Oản trừng gã ta một cái.
Đây không phải là Phong Huyền Diệc, thì còn có thể là ai?
"Diệp... Diệp tiểu thư, cô quên... quên rồi sao? Tôi bị...bị cà... cà lăm..." Phong Huyền Diệc cười nói.
"Người đâu, đem cái tên Cà Lăm này lôi ra cho chó ăn cho tôi!" Diệp Oản Oản hướng về ngoài cửa hô vang.
Nghe Diệp Oản Oản ra lệnh, sắc mặt Phong Huyền Diệc nhất thời đại biến. Nơi này chính là Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản thân là Không Sợ Minh Chủ, chỉ cần một câu nói, nói không chừng sẽ có mấy gã thiếu muối đi vào, lôi hắn ra cho chó ăn thật đấy!
"Đừng, đừng, đừng... Diệp tiểu thư, có gì thì từ từ nói, cô thế này cũng quá tuyệt tình rồi đi, dầu gì lúc trước tôi cũng cứu cô một mạng." Phong Huyền Diệc cười xòa.
"Không lắp bắp nữa à?" Diệp Oản Oản quan sát Phong Huyền Diệc mấy lần. Cái tên này không đi làm diễn viên quả là quá đáng tiếc! Nếu như làm diễn viên, thu về một giải Ảnh Đế tuyệt đối không thành vấn đề. Cái vai “Cà Lăm” này giả bộ thật giống, cứ như thế hắn ta vốn bị cà lăm thật vậy!
"Diệp tiểu thư, tôi thực sự bị cà lăm, không hề lừa cô." Phong Huyền Diệc có chút vô cùng bất đắc dĩ mở miệng nói: "Lúc trước thực sự là tôi bị cà lăm, sau đó chữa hết mà thôi."
"Xem ra là tôi đổ oan cho anh rồi." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Phong Huyền Diệc cười nói.
"Ừm, đúng đúng!" Nghe tiếng, Phong Huyền Diệc gật đầu liên tục.
Diệp Oản Oản: "..." Tên này thật đúng là thuận gió phất cờ mà!!
"Bớt nói nhảm, nói cho tôi nghe mục đích thật sự của anh đi!" Diệp Oản Oản nhìn Phong Huyền Diệc, chân mày hơi hơi nhíu lại.
"Mục đích thật sự?" Nghe Diệp Oản Oản hỏi, Phong Huyền Diệc thoáng sững sờ, mục đích gì cơ?
"Anh trà trộn vào Tư gia, là có mục đích gì?" Diệp Oản Oản nghiêm túc hỏi.
Nàng cũng không hề ngốc, cái gã Phong Huyền Diệc này, rõ ràng chính là người Độc Lập Châu, làm sao lại có thể là cái tên Cà Lăm thoạt nhìn có vẻ đơn thuần đó!
"Nếu như chuyện đã đến nước này, vậy thì tôi đành nói rõ." Phong Huyền Diệc nhìn Diệp Oản Oản, chỉ sau một thoáng trầm mặc, lúc này mới lên tiếng nói: "Thật không dám giấu giếm, ban đầu đội trưởng dẫn theo chúng tôi đi đến Hoa quốc, là vì tìm em gái của đội trưởng, Nhi*p Vô Ưu. Chuyện này, tôi tin rằng Diệp tiểu thư hẳn cũng biết!"
Phong Huyền Diệc vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản bỗng nhiên tỉnh ngộ. Cái gã Phong Huyền Diệc này, nói nửa ngày, thì ra là thành viên của tiểu đội Nhi*p Vô Danh.
Diệp Oản Oản trước đó vẫn cho là, tiểu đội Nhi*p Vô Danh chỉ là nhóm 5 người, thì ra còn có một gã Phong Huyền Diệc, vậy là nhóm 6 người mới đúng...
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản có chút không cách nào hiểu được. Nhi*p Vô Danh tìm em gái, lại để cho Phong Huyền Diệc trà trộn vào Tư gia làm cái gì? Chẳng lẽ, Nhi*p Vô Danh ban đầu đã nhận ra mình, vì vậy mới cố ý để cho Phong Huyền Diệc trà trộn vào Tư gia điều tra?
Đương nhiên, loại ý niệm này, cũng vẻn vẹn chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, đảo mắt đã tan thành mây khói. Với chỉ số thông minh của Nhi*p Vô Danh, nếu như anh ta có thể nhận ra mình, nghĩ ra được chủ ý để cho Phong Huyền Diệc lăn lộn vào Tư gia, vậy sao anh lại còn có thể để cho thứ hàng giả đó trở thành người thừa kế Nhi*p gia?
Giờ phút này, Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên nhìn chằm chằm Phong Huyền Diệc, nhẹ giọng cười nói: "Tôi nói sao, thì ra anh là người của Nhi*p Vô Danh. Ẩn giấu thật là sâu nha! Bất quá, em gái của Nhi*p Vô Danh, không phải là đã về nhà sao, hôm nay anh đến tìm tôi làm cái gì?"