Bắc Đẩu đứng láng cháng ở bên cạnh, che cản tầm mắt của Diệp Oản Oản. Diệp Oản Oản không nhịn được đẩy cậu ta sang một bên, ngay sau đó trực tiếp đi thẳng về hướng của Tư Dạ Hàn.
"Mịa nó! Nhanh ngăn Phong tỷ lại! Tỷ ấy định làm gì vậy! Sẽ không phải thật sự định đi xé..." Bắc Đẩu cơ hồ đã không dám nói tiếp.
Cả đám người Không Sợ Minh sợ đến hồn phi phách tán, lập tức lăn một vòng đuổi kịp Diệp Oản Oản. Cũng còn may là trong иgự¢ Diệp Oản Oản còn bận ôm theo tấm bia đá nên đi không nhanh.
Bên kia, Tư Dạ Hàn mới vừa đi ra khỏi phòng họp không bao lâu, Diệp Oản Oản đã nhanh chóng đuổi theo ngăn anh lại, "À, Tu La Chủ đại nhân, em có đôi lời muốn nói với anh..."
Bên này, lời Diệp Oản Oản mới vừa nói ra được phân nửa, phía sau một đám người tối sầm mặt vội vàng ba chân bốn cẳng lao lên kéo ngược nàng trở về.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn hướng về Diệp Oản Oản quan sát: "Có lời muốn nói với anh?"
Bắc Đẩu, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và đám người Không Sợ Minh vừa gắt gao giữ chặt Diệp Oản Oản, vừa trăm miệng một lời đáp: "Không! Cô ấy không có!"
Diệp Oản Oản: "Em muốn..."
Bắc Đẩu, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và đám người Không Sợ Minh: "Không! Cô ấy không muốn!"
Một đám người nói xong, chân giống như cưỡi cân đẩu vân, nhanh chóng lôi Diệp Oản Oản đi rồi. Quả thật là chạy còn nhanh hơn thỏ, nhanh đến nỗi không kịp thấy bóng.
Tư Dạ Hàn: "..."
...
Mãi đến khi cả đám chạy ra xa thật là xa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời má, thật quá gay cấn rồi!
Cũng còn may là kịp kéo minh chủ lại, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn.
Bởi vì sau khi hội nghị kết thúc thì sắc trời đã tối, Tội Ngục đều đã an bài xong chỗ nghỉ ngơi cho các thế lực lớn. Không Sợ Minh ở nơi xa nhất của khu phía Tây. Thời điểm mọi người tới nơi, đã có người chuẩn bị xong rượu và thức ăn chiêu đãi từ sớm.
Đại trưởng lão đi tới bên bàn cơm, cẩn thận từng li từng tí rót một ly trà lạnh cho Diệp Oản Oản, tận tình khuyên nhủ, "Minh chủ à, mặc dù là bất kể có xảy ra chuyện gì chúng ta đều không sợ, nhưng mà... nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ, ngài nói có đúng hay không?"
Thật bất ngờ, lần này Tam trưởng lão lại gật đầu phụ họa: "Không sai, không sai, Đại trưởng lão nói rất đúng! Vị đại nhân kia sâu không lường được, thật sự là không trêu chọc nổi! Huống chi nơi này còn là đại bản doanh của Tội Ngục!"
Diệp Oản Oản trước tiên đem bảo bối “tiểu giáo bia” của mình cẩn thận đặt ở bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống, nâng cằm lên liếc thuộc hạ nhà mình một cái, "Tôi chỉ định nói với anh ấy vài câu thôi, sao các người lại khẩn trương đến vậy! Các người nghĩ gì vậy? Từng người một, sao người nào cũng có tư tưởng thiếu trong sáng đến vậy?"
Bắc Đẩu: "Mới vừa rồi rốt cuộc là ai nói ra câu muốn xé quần áo người ta? Lời nói đáng sợ như vậy..."
Diệp Oản Oản: "Coi như là vậy, mới vừa rồi làm sao tôi có thể làm cái gì với Tu La Chủ chứ? Coi như có làm gì, cũng phải tìm lúc nào không có người mới làm chứ!"
Bắc Đẩu: "..."
Lúc không có người, cũng không thể nào làm như vậy được đâu nha!!
Cả đám người Không Sợ Minh đang tan vỡ, Nhi*p Vô Danh không biết từ nơi nào chen qua, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống bên cạnh Diệp Oản Oản, gân cổ lên hô vang: "Phục vụ, thực đơn đâu, nhanh đem thực đơn ra!"
Lúc này Diệp Oản Oản mới chú ý tới Nhi*p Vô Danh không biết lủi lủi kiểu gì lại có thể đi theo bọn họ tới nơi này: "Sao anh lại ở đây vậy?"
Nhi*p Vô Danh cười toe toét, "Không phải là mọi người chuẩn bị ăn cơm sao? Thật trùng hợp, anh cũng định ăn cơm. Mọi người ăn cùng nhau, há chẳng phải là vui vẻ sao?"
Diệp Oản Oản: "... Sao không nói thẳng là anh định ăn chực đi!"
Nhi*p Vô Danh: "Em gái ngoan, em xem lại lời nói của mình đi! Quan hệ của hai chúng ta như thế nào, làm sao có thể gọi là ăn chực chứ! Người một nhà ăn cơm cùng nhau là chuyện vô cùng hợp với lẽ thường đó nha!"
Diệp Oản Oản: "..."
Cái tên này, cái từ “em gái ngoan” gọi càng lúc càng thuận miệng...
Cùng lúc đó, ở một trang viên nơi khu Đông.
Trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng vằng vặc, dưới bóng cây, trên một chiếc bàn vuông không lớn đặt vài món ăn đơn giản, thức ăn sớm đã nguội, nhưng không hề được động vào chút nào.
Chàng trai mới vừa tắm xong, mặc quần áo ngủ rộng thùng thình chậm rãi ngồi vào bên chiếc bàn, ánh mắt rơi vào hư không xa xa, vẻ mặt hơi có chút bần thần, tựa hồ như xuyên qua thời không, chìm sâu vào trong một hồi ức nào đó từ xưa lắm...
Đầu bờ tường phủ đầy rêu xanh, một cô gái với một bộ đồ đỏ rực như lửa, đầy ngạo nghễ và tự nhiên như ánh sao trời, chiếu rọi thẳng vào trong thế giới cô độc của riêng anh...
"Cái gì? Anh nói ‘không có ai’ thích anh sao? Vậy thì thật là trùng hợp, tôi tên là Không-Có-Ai!"
"Không thích hợp? Không thể nào! Lão nương đây hợp 100%!"
"Này? Có thể cho tôi mượn một thứ được không? Cho tôi mượn một nụ hôn đi, bảo đảm sẽ trả lại cho anh!"
...
"Cửu ca... Cửu ca... Cửu ca?"
Mãi đến khi bên tai truyền tới âm thanh của Lâm Khuyết, vẻ bần thần trên mặt chàng trai lại hóa trở lại thành một lớp hàn băng vạn năm không tan, "Có chuyện gì?"
"Cửu ca, anh đang nghĩ gì vậy? Gọi anh một hồi lâu mà anh đều không hề có phản ứng!" Lâm Khuyết thấp giọng lầu bầu, ngay sau đó mở miệng nói, "Tôi đã an bài xong xuôi, để cho người đi truy xét tung tích của những người mất tích kia rồi!"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Lâm Khuyết cạn lời mà than thở. Hắn biết ngay mà, một khi con hàng Diệp Oản Oản kia nhận việc, chắc chắn Cửu ca sẽ không mặc kệ.
"Đúng rồi, còn có một chuyện phải báo cáo với anh..." Lâm Khuyết đang chuẩn bị tiếp tục báo cáo sự tình, trong lúc ánh mắt liếc xéo qua rơi vào trên người Tư Dạ Hàn, đột nhiên sợ hết hồn, "Con bà nó! Cửu ca! Trên người của anh bị sao vậy?"
"Làm sao?" Tư Dạ Hàn không khỏi dùng một vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Lâm Khuyết.
Ánh mắt Lâm Khuyết đầy kinh sợ nhìn chằm chằm nơi cổ áo trần trụi của Tư Dạ Hàn. Từ phần cổ trở xuống, lớp da thịt của anh đang có từng sợi tơ máu chằng chịt lan tràn như mạng nhện.
Tư Dạ Hàn thuận theo tầm mắt của Lâm Khuyết nhìn lại, cũng phát hiện ra những sợi tơ máu này, ngón tay thon dài vạch lớp áo ra phía sau, hình ảnh xuất hiện lại càng thêm kinh người.
Cả người anh đều đã phủ đầy tơ máu, từ cổ lan mãi đến xương quai xanh, иgự¢, bụng, mãi đến vị trí không ai thấy được vẫn có...
"Trời đất, đây là có chuyện gì vậy? Cửu ca, anh trúng độc?" Lâm Khuyết bị dọa sợ không hề nhẹ.
Tư Dạ Hàn yên lặng nhìn những sợi tơ máu trên người, một hồi lâu sau, ngữ khí bình tĩnh nói: "Là Tình Cổ."
Lâm Khuyết nghe vậy, mặt đầy kinh ngạc: "Tình Cổ? Tình Cổ phát tác? Không phải là còn ít nhất một tuần lễ mới phát tác sao? Những sợi tơ máu này là có ý gì chứ?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Ý nghĩa của tơ máu...
Nếu như người trúng phải Tình Cổ yêu người kia càng sâu đậm, càng chung thủy, càng khát khao, số lượng tơ máu sẽ càng dày đặc...
Lâm Khuyết sau khi thoáng định thần, lại phát hiện ra có gì đó sai sai, "Á! Không đúng, không phải nghe nói nha đầu Diệp Oản Oản kia có thuốc giải sao? Tôi còn tưởng rằng độc đã được giải rồi! Đang êm đang đẹp làm sao lại phát tác như vậy chứ?"
Tư Dạ Hàn nghe vậy, nơi đáy mắt thoáng qua một vẻ bất đắc dĩ không dễ dàng gì phát giác.
Rất hiển nhiên, nàng không hề dùng thuốc giải!
...
Trong khu phía Tây, vào lúc này toàn thân Diệp Oản Oản có chỗ nào đó không ổn, không có tâm trạng phản ứng lại Nhi*p Vô Danh, nâng ly trà lên uống cạn. Nhưng mà sau khi uống vào vẫn cảm thấy trong lòng như thiêu như đốt, triệu chứng không hề giảm bớt chút nào.
Diệp Oản Oản "cạch" một cái đem ly trà đặt lên bàn, "Con mịa nó, rốt cuộc là có chuyện gì? Có loại cảm giác như linh hồn muốn lìa khỏi thể xác..."
Tình trạng của nàng hiện tại đã nghiêm trọng đến mức không thể kiểm soát được hành động của mình, cứ như thể là muốn xuất hồn bay ra ngoài, cũng không biết rốt cuộc là muốn bay đi đâu.
Diệp Oản Oản sắc mặt nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy... Có khả năng là tôi cần phải uống một chút rượu để ổn định tâm tình lại một chút."
"Vèo" "Vèo" "Vèo" toàn bộ số rượu trên bàn đã bị Đại trưởng lão dùng một tốc độ thần thánh hất bay đi thật xa...