"Các ngươi, dẫn ta đi đến trụ sở chính của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, để cho ta điều tra." Dịch Thủy Hàn nói.
"Dịch Thủy Hàn, người khác nói cái gì ngươi cũng đều tin?" Thanh âm của Phó hội trưởng có vẻ không vui.
"Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, các người sợ cái gì?" Diệp Oản Oản cười lạnh nói.
Dịch Thủy Hàn nhìn Diệp Oản Oản một cái, phụ họa theo: "Người bên cạnh ta bất kể, chuyện của Cổ tộc, cần phải điều tra rõ, các ngươi phái đại biểu đi điều tra, gặp phải khó khăn, ta có thể giúp một tay."
"Nhi*p gia chúng tôi, nguyện ý điều tra chuyện này."
Đột nhiên, Nhi*p Linh Lung đứng dậy, nhìn về phía Dịch Thủy Hàn, khẽ mỉm cười nói, "Tôi và Vô Ưu tỷ tỷ của tôi, có tự tin có thể điều tra rõ."
Mọi người tại đây, ai lại không muốn giao hảo cùng Cẩu Tạp Chủng?
Nếu như có thể điều tra rõ chuyện này, chưa nói đến danh vọng tại Độc Lập Châu sẽ tăng cao, mà còn có thể khiến cho Cẩu Tạp Chủng thiếu một món nợ nhân tình.
"Tôi, tôi, tôi!! Tôi đi!!" Bỗng nhiên, Diệp Oản Oản cũng đứng dậy, tích cực giơ tay xung phong.
Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ nhíu mày, không khỏi có chút bất đắc dĩ. Sớm nên biết, nàng chỉ cần xuất hiện, liền sẽ không có khả năng chỉ ngoan ngoãn ngồi yên.
"A, vị này chính là Minh chủ Không Sợ Minh, Dịch đại ca hẳn là đã biết tác phong làm việc của Không Sợ Minh? Thứ người như vậy, làm sao có khả năng gánh nhiệm vụ lớn này? Hơn nữa, Không Sợ Minh so làm sao được với Nhi*p gia? Vô luận là mạng lưới giao thiệp hay thực lực!" Một bên, "Nhi*p Vô Ưu" mở miệng nói.
Hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại, nhìn về phía "Nhi*p Vô Ưu". Với thân phận Không Sợ Minh Chủ hiện tại của nàng, mạng giao thiệp và thực lực quả thật là không bằng Nhi*p gia. Nhưng vậy thì đã sao, hậu trường của nàng cứng rắn! Hơn nữa con trai của nàng còn là đồ nhi của Dịch Thủy Hàn!
Mọi người chỉ thấy Dịch Thủy Hàn gật đầu một cái, nói với "Nhi*p Vô Ưu": "Ngươi nói rất có đạo lý."
Khóe miệng "Nhi*p Vô Ưu" chậm rãi giãn ra, nhưng mà, nụ cười còn chưa kịp hiện lên, liền đã nghe thấy Dịch Thủy Hàn mở miệng nói: "Vậy thì chuyện này giao cho Bạch minh chủ đi!"
"Nhi*p Vô Ưu": "..."
Nhi*p Linh Lung: "..."
Mặt "Nhi*p Vô Ưu" đầy vẻ không cách nào tin nổi, "Dịch tiên sinh, có phải là ngài có hiểu lầm gì đó rồi hay không?"
Lời này của Dịch Thủy Hàn há không phải là đang nói, ở trong mắt hắn, mạng lưới quan hệ và thực lực của Nhi*p gia còn không bằng Không Sợ Minh sao?
Không chỉ là "Nhi*p Vô Ưu", ngay cả chính Diệp Oản Oản cũng đều mộng bức rồi. Những người khác cũng trố mắt nhìn nhau. Đều nghe nói phong cách làm việc của Dịch Thủy Hàn quỷ dị, xem ra là sự thật...
Đang lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một âm thanh vô cùng kích động —— "Ha ha ha, cẩu tử, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!"
Giờ phút này, Nhi*p Vô Danh nhìn chằm chằm Dịch Thủy Hàn, cặp mắt sáng lên: "Cẩu tử, tới đây đánh một trận!"
Dịch Thủy Hàn liếc Nhi*p Vô Danh một cái, cũng không mở miệng đáp lại, chẳng qua chỉ nhìn về phía phó hội trưởng của Võ Đạo Liên Minh Công Hội: "Đi theo ta đến trụ sở chính các ngươi."
Dịch Thủy Hàn nói xong, xoay người rời đi.
"Hừ! Thật là rảnh háng!" Phó hội trưởng hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nguyện ý lãng phí thời gian, vậy thì dẫn ngươi đi xem."
Sau khi Dịch Thủy Hàn và đám người Võ Đạo Liên Minh Công Hội rời đi, Nhi*p Vô Danh gãi gãi sau ót: "Có phải là cẩu tử sợ anh hay không?"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, nhìn về phía Nhi*p Vô Danh: "Có cảm giác không giống như là sợ anh..."
"Vậy là...?" Nhi*p Vô Danh hơi nghi hoặc một chút.
"Chắc là, cảm giác xem thường..." Diệp Oản Oản nói.
"Em thì biết cái gì, hắn không nghe thấy anh tuyên chiến!" Nhi*p Vô Danh trong nháy mắt tức giận.
Diệp Oản Oản: "Híc, cũng có thể."
"Nguyên bản, mục đích của hội nghị lần này, cũng là muốn chọn ra một đại biểu, đi điều tra một phen. Xem ra, đã có kết quả." Giang Ly Hận nói.
Vốn Tội Ngục bọn họ dự định làm chim đầu đàn đi thăm dò rõ ràng chuyện này, cũng có thể mở rộng sức ảnh hưởng và hiệu triệu của tổ chức. Không nghĩ tới, lại bị Không Sợ Minh quấy nhiễu rồi...
"Nếu đã có kết quả, vậy thì Nhi*p gia chúng ta sẽ không nhúng vào nữa. Hôm nay tới, trừ tham gia hội nghị ra, Nhi*p gia còn có một chuyện muốn tuyên bố." Nhi*p Linh Lung ung dung thản nhiên nhìn về phía Diệp Oản Oản một cái, ngay sau đó mở miệng nói.
"Nhi*p gia có chuyện muốn tuyên bố?"
Nghe tiếng, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía đám người Nhi*p Linh Lung.
Nhi*p Linh Lung nghiêm túc mở miệng nói: "Căn cứ theo quy củ của Nhi*p gia, sắp tới sẽ đến lúc phải thay người nắm quyền Nhi*p gia, mà người nắm quyền đã được chọn xong!"
"Hả! Nhi*p gia sắp đổi gia chủ!"
"Đây chính là tin tức lớn!"
"Gia chủ kế nhiệm sẽ là ai?"
...
Trong một loạt tiếng bàn tán kinh ngạc, Nhi*p Linh Lung tiếp tục nói: "Gia chủ đời tiếp theo của Nhi*p gia sẽ chính là, tỷ tỷ của tôi, Nhi*p Vô Ưu. Hy vọng các vị ở tại đây đến lúc đó có thể đến góp vui! Thiệp mời ít ngày nữa sẽ được gửi tới."
Nghe lời tuyên bố này, Diệp Oản Oản suýt chút nữa tức ói máu, nhìn về phía cái anh chàng Nhi*p Vô Danh đứng cà nhỗng ở bên cạnh, hận không thể đánh cho hắn một roi.
Cái tên Nhi*p Vô Danh này làm ăn kiểu gì vậy? Có còn là người của Nhi*p gia hay không vậy hả?
Lăn tới lăn lui, vậy mà cái vị trí người nắm quyền cũng không giành được?
"Anh là heo sao?" Diệp Oản Oản hận rèn sắt không thành thép, nhìn Nhi*p Vô Danh.
Nghe tiếng, Nhi*p Vô Danh chép chép miệng: "Anh nào có biện pháp gì, anh và mẹ bất hòa, bó tay rồi!"
"Hic..."
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ thở dài. Trông cậy vào Nhi*p Vô Danh đi tranh đoạt những thứ này, hay là thôi đi!
Lúc này, Diệp Oản Oản hướng về Nhi*p Linh Lung và “Nhi*p Vô Ưu giả” nhìn lại. Được lắm, nàng chờ ngày ấy! Muốn cầm quyền Nhi*p gia? Thích thì chiều!
Màn đêm buông xuống, một buổi hội nghị như vậy là đã đi đến kết thúc trong cảnh gà bay chó sủa.
Thấy Tư Dạ Hàn sắp rời đi, Diệp Oản Oản có chút nôn nao, hôm nay vẫn chưa nói với anh được bao nhiêu câu.
"Đệt... Có chuyện gì vậy..." Trong nháy mắt lúc Diệp Oản Oản đứng lên, nhịp thở của nàng bỗng nhiên chậm lại, có cảm giác như huyết dịch đang chảy ngược.
"Phong tỷ, tỷ bị làm sao vậy?" Bắc Đẩu thấy vậy tiến lên đỡ lấy nàng.
Diệp Oản Oản day day trán: "Không có việc gì..."
Bắc Đẩu không nói gì, nhìn Diệp Oản Oản ôm tấm giáo bia, "Nhất định là do giáo bia này quá nặng, đã nói để bọn đệ cầm giúp tỷ rồi mà không nghe."
Diệp Oản Oản nhất thời liếc xéo qua, nhìn chằm chằm tay của Bắc Đẩu, "Tay, bỏ ra, không được ᴆụng vào nó!"
Bắc Đẩu vội vàng rụt tay về, "Được được được, đệ không ᴆụng, đệ không ᴆụng! Tự tỷ mang, để tự tỷ mang nó đi nha nha nha...!"
Thất Tinh có chút bất an nhìn Diệp Oản Oản một cái, bén nhạy phát hiện ra thời khắc này trạng thái của nàng có gì đó không đúng. Nhịp thở của Phong tỷ...làm sao lại hỗn loạn như vậy?
"Phong tỷ, có phải là tỷ khó chịu chỗ nào hay không?" Thất Tinh hỏi.
Một bên, Đại trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản một cái, cũng có chút kinh ngạc mở miệng hỏi, "Híc, minh chủ, tại sao nhịp thở của cô lại rối loạn như vậy chứ?"
Diệp Oản Oản lại day day mi tâm thêm một cái, "Không có gì... chỉ là cảm thấy...thân thể...dường như có chút kỳ quái..."
Bắc Đẩu: "Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào vậy?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn một cái. Chỉ một ánh nhìn, tốc độ tim đập của nàng đột nhiên tăng nhanh, toàn bộ dòng máu trong người như muốn chảy ngược.
Mịa nó... Nàng gặp chuyện gì vậy?
Không đến nỗi ngay cả nhìn anh ấy một cái thôi mà tim đã chịu không nổi, chẳng lẽ không có tiền đồ như vậy sao?
Đáng sợ hơn là, nàng không khỏi cảm thấy quần áo mà Tư Dạ Hàn đang mặc... đặc biệt chướng mắt...
"Phong tỷ, rốt cuộc là tỷ khó chịu chỗ nào? Đệ đi tìm thầy thuốc xem bệnh cho tỷ nhé?" Bắc Đẩu vội vàng hỏi.
Diệp Oản Oản nhìn Bắc Đẩu một cái, mặt không đổi sắc: "Đột nhiên tôi rất muốn xé quần áo của Tu La Chủ, bệnh này thầy thuốc có thể trị không?"
Bắc Đẩu: "..."
Thất Tinh: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
Một bên, mấy vị cao tầng Không Sợ Minh: "..."