Đảo mắt đã là ba ngày sau.
Ba ngày này, Diệp Oản Oản phần lớn thời gian đều là ngủ và sửa sang lại trí nhớ của kiếp trước.
Tư Dạ Hàn cùng kiếp trước vẫn như thế, suốt ba ngày cũng không có xuất hiện, từng người trong phòng đều vùi đầu vào làm việc, nói chuyện với cô cực ít, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dám cùng với cô đối mặt.
Nhà ở lớn như vậy, giống như bị bỏ hoang.
Diệp Oản Oản thay đổi quần áo ngủ, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, ngay sau đó xuống lầu hướng trong sân đi tới.
Tối nay ánh trăng rất tốt, gió mát hiu hiu, để cho cái nhà tù âm trầm trong trí nhớ cũng không đáng sợ tới như vậy.
Thật ra thì, cảnh trí của ngôi nhà rất đẹp, dù sao cũng là Tư Dạ Hàn tự mình thiết kế, còn mời cả đoàn đội kiến trúc cấp thế giới, ở vị trí phong thủy bảo địa tốt nhất Đế Đô, hao tốn suốt năm năm thời gian mới hoàn toàn làm xong.
Chỉ tiếc, kiếp trước đừng nói thưởng thức, đối với cái nhà tù nhốt bản thân, cô chỉ có căm ghét, chỉ muốn hoàn toàn đem nó phá hủy.
Đập vào mắt liền có thể thấy, một mảng lớn cỏ cây bị thiêu hủy, cố ý kéo cắt toàn bộ vườn hoa, cái ao cũng là một mảnh ᴆục ngầu... Những thứ này đều là "Kiệt tác" của cô.
"Oản Oản —— "
Lúc này, một thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên ở trong gió đêm.
Diệp Oản Oản thu hồi ánh mắt trên một mảnh hoa hồng khô héo, thuận theo phương hướng âm thanh truyền tới ngước mắt nhìn.
Chỉ thấy đối diện ánh sáng, người đàn ông mặc một bộ âu phục xa hoa đắt tiền được chế tác riêng, mặt mũi thâm thúy tuấn dật, khí độ bất phàm.
Không khỏi không thừa nhận, chỉ cần gương mặt cùng một thân khí độ này, Cố Việt Trạch quả thật có đem cô mê đến thần hồn điên đảo.
Chẳng qua, nếu là cùng so với tên yêu nghiệt Tư Dạ Hàn, trong nháy mắt liền lộ ra nhạt nhẽo rồi.
Cố Việt Trạch đứng cách xa cô mấy bước, nhìn cô một cái, chân mày nhất thời không dễ phát hiện mà nhíu lại.
Diệp Oản Oản tự nhiên phát hiện cái phản ứng nhỏ xíu này của anh ta, vì vậy đôi mắt liếc nhìn lối ăn mặc của mình lúc này.
Giờ phút này cô vẫn mặc một bộ trang phục chủ lưu kim loại nặng, trên mặt vẽ nùng trang hù ૮ɦếƭ người.
Bởi vì trong tủ treo căn bản không có quần áo bình thường, vì vậy cô mới thẳng thắn trực tiếp giữ vững hình tượng trước, cũng coi là tránh cho chính mình trong thời gian ngắn thay đổi quá lớn, đưa tới hoài nghi.
Cố Việt Trạch ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thất vọng, "Oản Oản! Em làm sao có thể như thế cam chịu chìm vào đọa lạc, đưa đi lên cửa mặc cho người ta làm nhục!"
Cam chịu chìm vào đọa lạc?
Diệp Oản Oản cẩn thận tỉ mỉ lấy bốn chữ này, lòng tràn đầy tự giễu.
Kiếp trước, cả trái tim của cô đều đặt ở đây trên người của anh ta, vì để có thể bảo vệ thân thể trong sạch, không tiếc đem mình biến thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Kết quả, chỉ đổi được một câu "Chìm vào đọa lạc" của anh ta.
Cô biết Thẩm Mộng Kỳ nhất định sẽ không ở trước mặt Cố Việt Trạch nói lời khen cho cô, nhưng nếu anh ta còn có một chút tình ý với cô, thì cũng không thể chỉ tin tưởng lời nói một bên của Thẩm Mộng Kỳ.
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng, sống lưng đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.
Tư Dạ Hàn...
Lúc này anh ta đang ở phụ cận gần đây!
Cô cơ hồ là theo bản năng phát giác được hơi thở của người đàn ông kia.
Kiếp trước cô căn bản cũng không biết Tư Dạ Hàn ngay tại đây âm thầm nhìn thấy, nghiêm nghiêm thật thật cắm sừng cho Tư Dạ Hàn, khiến cho tất cả cơn ác mộng của cô bắt đầu...
Diệp Oản Oản nhẹ nhàng thở phào một cái, ૮ưỡɳɠ éρ làm cho bản thân quên đi sự tồn tại của Tư Dạ Hàn, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Cố Việt Trạch, khẽ cười một tiếng nói, "Không biết Cố công tử bây giờ là lấy thân phận gì chất vấn tôi đây? Vị hôn phu trước của tôi? Hay là... Chồng của chị họ tôi?"
Nghe được rõ ràng Diệp Oản Oản giễu cợt hỏi ngược lại, sắc mặt Cố Việt Trạch trầm xuống, "Oản Oản, anh biết em hận anh, nhưng anh cũng là thân bất do kỉ, vô luận như thế nào, em biến thành hôm nay cái bộ dáng này, anh cũng có một phần trách nhiệm, em bây giờ lập tức theo anh đi, anh đưa em rời đi Đế đô!"
Kiếp trước, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy việc mình thất thân, chính là chuyện có lỗi với Cố Việt Trạch, đối với những lời khó nghe của Cố Việt Trạch một câu cũng không có phản bác, nghe được anh ta nói là do thân bất do kỉ liền hoàn toàn tha thứ, biết được anh ta đến vì muốn cùng mình rời đi, càng cảm động không thôi, cảm thấy trong lòng của anh ta vẫn có mình.
Đơn giản là ngu ngốc đến đáng thương.
Nào ngờ, đây bất quá là vì lòng tự ái đàn ông mà thôi.
Cô dù gì cũng từng là vị hôn thê của Cố Việt Trạch, nhưng bây giờ lại ℓàм тìин nhân của Tư Dạ Hàn, loại chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, để cho mặt mũi của anh ta bay đi đâu?
Ngay lúc Cố Việt Trạch nói ra chuyện cho mình đi với anh ta trong nháy mắt, Diệp Oản Oản rõ ràng cảm thấy nhiệt độ bốn phía đột nhiên lạnh xuống.
Mà ngay tại góc tối cách Diệp Oản Oản xa mấy bước.
Khuôn mặt người đàn ông cùng bóng đêm hòa làm một thể, quanh thân lệ khí mất khống chế bắt đầu tàn phá, giống như một giây kế tiếp sẽ đem người xoắn nát, cắn nuốt không còn sót cả xương.
Phụ tá Hứa Dịch bên cạnh Tư Dạ Hàn giờ phút này đã mồ hôi như mưa, hai chân không ngừng run lên.
Cái kẻ thích phá hoại đời người này, lại còn dám rủ rê người phụ nữ của Lão đại cùng dã nam nhân đi cắm sừng!
Bắt đầu từ khi Diệp Oản Oản xuất hiện ở bên người lão đại, bọn họ mấy người thủ hạ không có một ngày nào tốt lành, Lão đại mà một khi phát hỏa lên, bọn họ tất cả đều muốn đi gặp họa a!
Mà người phụ này lại am hiểu nhất chính là đem Tư Dạ Hàn chọc giận.
Lần này lại còn đi đưa lửa giận có cấp độ còn cao cấp hơn, đủ đem toàn bộ Đế đô đều đốt thành tro bụi!
Hứa Dịch tuyệt vọng nhắm mắt một cái, không cần nhìn anh cũng có thể biết, tiếp theo đỉnh đầu của Lão đại sẽ có bao nhiêu đen...
Cố Việt Trạch thấy Diệp Oản Oản bất động, thần sắc hơi lộ ra không kiên nhẫn, trực tiếp hướng tay về phía mà đưa ra, muốn kéo cô đi.
Diệp Oản Oản nhạy bén mà lui về phía sau một bước, tránh ra đối phương ᴆụng chạm.
"Oản Oản?" Cố Việt Trạch cau mày.
Diệp Oản Oản thần sắc lạnh lùng, "Cố Việt Trạch, tôi có nói là muốn đi theo anh sao?"
Trong ánh mắt của Cố Việt Trạch mang theo tia thương hại, "Oản Oản, loại thân phận như Tư Dạ Hàn này, chẳng qua là chơi đùa với em mà thôi, em cần gì phải vì trả thù anh, cứ như vậy lãng phí chính bản thân!"
Trong ấn tượng của anh, Diệp Oản Oản đối với anh yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại, hơn nữa từ trước đến giờ là anh nói gì nghe nấy, cho nên Cố Việt Trạch chỉ coi cô là muốn đưa tới sự chú ý của anh.
"Lãng phí bản thân?"
Diệp Oản Oản giống như nghe được cái trò cười gì, cười lạnh mở miệng nói, "Tư Dạ Hàn so với anh còn có tiền, so với anh thì có quyền thế hơn, sắc đẹp thì có giá trị cao hơn anh, so với dáng người của anh thì được hơn, coi như là ngủ với anh ta một lần, cũng mạnh hơn so với anh cả đời! Ai cho anh có tự tin mà nói ra những lời này?"
"Em..." Cố Việt Trạch hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Oản Oản lại sẽ nói ra lời như vậy, sắc mặt thoáng cái trầm xuống.
Cùng lúc đó, trong góc tối cái kẻ quanh thân tràn đầy khí tức điên cuồng tàn phá, lại giống như dã thú được vuốt lông, bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Còn khuôn mặt sống sót sau tai nạn của Hứa Dịch kinh ngạc không thôi mà hướng Diệp Oản Oản nhìn.
Vị Diệp tiểu thư này, hôm nay thế nào khác thường như vậy?
Những lời này không ngờ sẽ được cô gái này nói ra, không phải là cô gái này yêu Cố Việt Trạch đến ૮ɦếƭ đi sống lại sao?
Hẳn là không kịp chờ đợi đi theo Cố Việt Trạch bỏ trốn mới đúng a!
Chẳng lẽ là dục cầm cố túng?
Cố Việt Trạch lần này là nổi giận thật, giọng nói vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị cảnh cáo nói, "Oản Oản, em đừng cùng anh đùa bỡn tính khí của trẻ con, Tư Dạ Hàn tính tình âm độc hung tàn, Gi*t chóc thành tính, em có biết hay không thủ hạ của anh ta đã Gi*t bao nhiêu mạng người? Lưu lại nơi này bên cạnh anh ta, em không muốn sống nữa sao!"
Đối với lời cảnh cáo của Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ lười biếng ngáp một cái, một giây kế tiếp, đuôi mắt hơi nhíu mà liếc đi qua, sâu xa nói, "Vậy thì như thế nào, ૮ɦếƭ dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu ~~ "