Thật lạ là mấy ngày nay cô ăn cơm chẳng ngon chút nào, có khi còn nôn mửa. Cơ thể lúc nào cũng ở trạng thái mệt mỏi, ngủ suốt ngày.
Một hai ngày, Nhan Tiêu Tiêu còn mặc kệ nhưng đã kéo dài cả tuần nay.
Chợt nghĩ đến một điều kinh khủng, cô xanh mặt mím môi.
Hơn nửa tháng nay cô chưa đến kì sinh lý, chẳng lẽ...
Thẫn thờ suy nghĩ một lúc, Nhan Tiêu Tiêu quyết định ăn mặt kín đáo đến hiệu thuốc mua quen thử thai.
Ở trong nhà tắm thật lâu, cô cầm que thử thai đắn đo chờ đợi.
Kết quả thật sự khiến Nhan Tiêu Tiêu run rẩy, trợn mắt nhìn đống que thử thai từng loại khác nhau dưới nền gạch đều là hai vạch mà thâm tâm rối như tơ vò.
Là do cô sơ xuất quên bẵng đi chuyện ngừa thai.
Chạy ra ngoài ngồi bệt xuống giường, Nhan Tiêu Tiêu vẫn còn đang hoảng loạn.
Không thể nào, cô không thể có con với Lâm Dục Thần được.
Sờ lên bụng mình, Nhan Tiêu Tiêu nghĩ đứa con này cùng là do sơ suất mà ra, cô không muốn sinh nó ra khi thiếu vắng tình thương của cha, bởi cô biết bản thân và anh không thể gắn kết được nữa. Với lại ba của cô nhất định sẽ không chấp nhận đứa cháu này, chi bằng cô cứ âm thầm bỏ đi nó.
Vừa nghĩ đến ý định này, bàn tay Nhan Tiêu Tiêu đang đặt trên bụng run bần bật.
____________________
"Con đi đâu đó?"
Mới sáng sớm đã thấy Nhan Tiêu Tiêu ra ngoài, Nhan Nghị thắc mắc hỏi cô.
"Con đi chơi với bạn một lát, chiều con sẽ về!"
Nhan Nghị gật đầu đồng ý. Mấy nay ông rất lo lắng vì Nhan Tiêu Tiêu cứ ru rú trong phòng, không hoạt bát như xưa, hôm nay mới chịu ra ngoài.
Trong lòng cô rất lo sợ Nhan Nghị sẽ phát hiện ra, gượng cười rồi xoay người ra khỏi cửa.
...
"Cô có chắc muốn bỏ cái thai?"
Bác sĩ nữ nhìn chằm chằm vào Nhan Tiêu Tiêu. Cô do dự gật đầu đáp.
"Chắc chắn!"
Bà ấy lại tiếp tục nói.
"Cái thai chỉ mới hơn một tháng, phá bỏ cũng không nguy hiểm lắm nhưng cô nên biết đây là một sinh mạng, hơn nữa còn là con cô, cô chắc chắn bỏ đi giọt máu của mình?"
Nhan Tiêu Tiêu rơi nước mắt, lại sờ lên bụng mình, do dự một lúc, cuối cùng vẫn chấp nhận phá bỏ.
Bác sĩ thở dài.
"Nếu cô đã thông suốt thì 8 giờ ngày mai đến bệnh viện tiếng hành phẫu thuật. Nếu trước đó muốn đổi ý, cô có thể gọi điện cho tôi!"
Gật đầu tỏ ý đã hiểu, Nhan Tiêu Tiêu đứng dậy thẫn thờ rời khỏi phòng phụ sản.
____________________
Từ tối qua đến giờ Nhan Tiêu Tiêu không ngủ được, trằn trọc cả đêm vì chuyện của đứa bé, hễ nghĩ đến sáng mai phải phá bỏ đứa con máu mủ của mình, cô không kiềm lòng được mà bật khóc, nhưng lại không muốn đứa bé sinh ra khi bản thân không cho nó được cái gọi là hạnh phúc trọn vẹn.
Sáng ra Nhan Tiêu Tiêu ăn uống xong, lại chuẩn bị đi ra ngoài, Nhan Nghị cũng chẳng nói gì cô.
Cả một đoạn đường đến bệnh viện, cô vẫn giữ một trạng thái bơ phờ, rờ bụng mình, thật sự không nỡ bỏ đứa bé chút nào.
Cất từng bước nặng nề đi vào phòng phụ sản, Nhan Tiêu Tiêu chợt nghe tiếng hét của ai đó.
"Không! Tôi không tin, con tôi không thể ૮ɦếƭ được, các người trả con cho tôi!"
Người phụ nữ trên người băng bó đầy mình, kêu gào thảm thương, níu lấy áo của bác sĩ.
Vị bác sĩ kia chỉ biết lắc đầu.
"Xin lỗi nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức, con của cô không thể cứu được! Mong cô kiềm nén đau thương!"
Người phụ nữ trợn mắt thét lớn.
"Bà nói cái quái gì vậy? Con tôi...con tôi sắp chào đời sao có thể ૮ɦếƭ vào lúc này? Bà nói dối, rốt cuộc các người ςướק con tôi đi đâu rồi?"
Một người đàn ông chạy đến ôm lấy người phụ nữ đang càng quấy khiến cô ấy bình tĩnh hơn, anh ta cất lời.
"Vợ à, bình tĩnh đi! Chúng ta không giữ được đứa bé nghĩa là nó không có duyên với mình, vậy sau này chúng ta kiếm một đứa khác có được không em? Vào trong thôi, vết thương của em bị rách rồi!"
"Không!"
Người phụ nữ trợn mắt hét lớn vùng vẫy.
"Tôi không tin! Tại sao các người đều nói con tôi ૮ɦếƭ rồi hả? Rõ ràng chỉ còn một tuần nữa là nó ra đời, các người bắt con tôi đi đâu, trả con cho tôi!"
Bỗng một tốp y tá chạy đến, giữ tay chân người phụ nữ đang cố gắng vùng vẫy lại để bác sĩ tiêm thuốc an thần. Người chồng chỉ biết nhìn vợ mình đau khổ ngất đi rồi bế vào phòng bệnh.
Xung quanh đều nhốn nháo về chuyện này, còn nghe loáng thoáng rằng cô gái này bị xảy thai vì tai nạn xe, không thể mang bầu được nữa, người chồng vì không muốn vợ mình chịu thêm cú sốc nên không nói cho cô ấy biết.
Nếu người phụ nữ biết chuyện này, nổi đau dồn nén, chắc chắn cô ấy sẽ không vượt qua được mất.
Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng thương cô ấy, chẳng còn gì mất mát hơn việc vừa mất con vừa không thể sinh con được nữa. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy vô cùng chột dạ.
Vào phòng phẫu thuật, Nhan Tiêu Tiêu nằm sõng xuống giường, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh đèn phía trên rọi khắp người cô.
Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy thật đáng sợ, hô hấp khó khăn.
Bác sĩ cầm một cây kim tiêm tẩm thuốc mê, chuẩn bị tiêm cho Nhan Tiêu Tiêu, cô chợt ngồi phắt dậy, đôi mắt tràn đầy kinh hoảng.
"Không! Tôi sẽ không bao giờ bỏ con mình!"