Đẩy Lâm Dục Thần ra khỏi người mình, Nhan Tiêu Tiêu nhìn anh bằng ánh mắt thống khổ, giây sau khó khăn bước xuống giường.
Nhìn tấm thân nhơ nhuốt của mình, cô lại một lần nữa rơi nước mắt. Mặc lại bộ váy rách rưới bị Lâm Dục Thần xé toạt khó khăn ra khỏi nơi này.
Bên dưới đã tan tiệc từ lúc nào không còn một bóng người, cô nhấc từng bước nặng trĩu rời khỏi đây.
Bên ngoài, trời đã hừng sáng, từng người tản bộ ở đây đều nhìn bộ dạng nhếch nhát của Nhan Tiêu Tiêu bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Tiêu Tiêu!"
Mộ Khiết Đan từ trong xe bước ra kéo cô vào trong.
Khuôn mặt nhợt nhạt, thân thể toàn dấu vết đo đỏ đậm nhạt cùng bộ dạng rách rưới tàn tạ, Mộ Khiết Đan vô cùng xót xa thay Nhan Tiêu Tiêu, ôm cô vào lòng.
Nhan Tiêu Tiêu không kìm được nước mắt òa khóc thương tâm.
Tại sao? Tại sao cô lại yêu loại đàn ông đó? Nếu lúc tối cô không mềm lòng thì đã không đánh mất thứ quý giá của người con gái cho tên đàn ông chẳng yêu mình.
Cô thật ngu ngốc!
Mộ Khiết Đan không nói lời nào, cô biết càng nói, Nhan Tiêu Tiêu sẽ càng đau. Cũng chẳng biết Lâm Dục Thần nghĩ gì trong đầu, hại em gái cô thành ra thế này.
Lục Hưng lái xe vào trong một cửa hàng, dùng áo khoác của mình khoát cho Nhan Tiêu Tiêu.
Mộ Khiết Đan đưa cô vào trong, chọn cho cô một chiếc váy kín đáo, che hết những vết tích kia để cô mặc rồi trở lại xe đi về.
Trước khi vào trong nhà, Nhan Tiêu Tiêu vô cùng biết ơn hai vợ chồng của Mộ Khiết Đan, không ngớt lời cảm ơn họ rồi mới vào trong.
Nhan Nghị thức cả đêm để trông con gái về, vừa thấy cô, ông ta đứng phắt dậy chất vấn.
"Con đi đâu bây giờ mới về? Lúc tối Nicolas nói con đi mất, cậu ta không tìm được, hiện tại còn đang kiếm con!"
Dù tâm trạng đang rối bời nhưng Nhan Tiêu Tiêu vẫn cố mỉm cười mà giải thích.
"Lúc tối con gặp một người bạn cũ từng làm việc chung nên uống say, cô ấy không biết nhà con ở đâu nên đưa con về nhà cô ấy ở tạm một đêm, lúc con tĩnh lại liền về đây. Xin lỗi ba, là con không biết điểm dừng hại ba lo lắng cả đêm!"
Tuy lời nói vô cùng tự nhiên nhưng trong lòng Nhan Tiêu Tiêu không khỏi sợ hãi, cô lại nói dối ba mình lần nữa. Nếu ông ấy biết cô qua đêm với Lâm Dục Thần, không biết sẽ phản ứng kịch liệt đến thế nào nữa.
Cũng may Nhan Nghị gật đầu tin tưởng, ông ta bảo cô vào nghỉ ngơi rồi gọi cho Nicolas nói rằng cô đã về nhà.
___________________________
Lúc Lâm Dục Thần tĩnh lại đã hơn 6 giờ sáng, đầu anh vô cùng đau nhứt, dần nhớ lại kí ức của đêm hôm qua, giật mình nhìn chỗ bên cạnh đã trống không từ lúc nào.
Anh vò đầu bứt tóc tự trách bản thân đã vô ý làm như thế với cô.
Lâm Dục Thần nhặt quần áo rồi vào trong tắm rửa sạch.
Chiếc áo đã bị anh làm đứt hết cúc đành mặc tạm, khoác vest ngoài.
Vừa mở cửa ra ngoài thì một cái bạt tay ván thẳng vào mặt, anh chau mày nhìn người trước mắt thấy Mộ Khiết Đan đằng đằng sát khí nhìn mình.
"Tên khốn nhà anh, dám hại em tôi ra nông nổi như thế!"
Mặt kệ thái độ của cô ấy, anh hỏi.
"Tiêu Tiêu đâu rồi?"
"Ha! Cậu còn hỏi, sao cậu không tự hỏi mình đã hại Tiểu Yên tổn thương đến như nào đi?"
"Tôi là bị bỏ thuốc!"
"Tôi mặc kệ cậu bị gì, nhưng cũng do cậu nên tôi không thể thực hiện kế hoạch!"
Lục Hưng vuốt lưng Mộ Khiết Đan để cô ấy bình tĩnh.
"Được rồi! Lâm tổng cũng không phải cố ý, em đừng chấp nhất cậu ấy nữa, hiện tại điều chúng ta nên lo là lấy lại kí ức cho Tiểu Yên! Về nghỉ ngơi rồi tính tiếp, em đã không ngủ cả đêm rồi!"
"Nhưng mà em..."
"Anh biết em lo cho em gái mình nhưng cũng phải nghỉ đến sức khỏe của bản thân và đứa bé, như thế mới có sức giải quyết mọi chuyện!"
"Em biết rồi!"
Lục Hưng quay sang Lâm Dục Thần cất lời.
"Có việc gì Lâm tổng cứ gọi qua cho vợ chồng tôi, chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ anh!"
Lâm Dục Thần gật đầu chào tạm biệt họ.
_________________
Khoảng cả tháng nay, Nhan Tiêu Tiêu vẫn ở nhà, trừ ăn cơm ra, cô cứ ru rú trong phòng suốt, đột nhiên điện thoại reo lên, cô buồn chán nhìn nó một cái thấy Mộ Khiết Đan gọi đến liền nhấc máy.
Ra là Mộ Khiết Đan hẹn cô đến nhà chơi bởi chỉ có cô ấy một mình ở nhà rất chán, cô ấy có chuyến du lịch với chồng ở Pháp vài ngày nhưng chồng cô ấy có việc đột xuất nên phải về nước, bỏ cô ấy một mình ở đây.
Thấy Mộ Khiết Đan vô cùng tội nghiệp cộng với ở nhà buồn chán nên Nhan Tiêu Tiêu đã đồng ý.
Lần theo địa chỉ mà Mộ Khiết Đan đã đưa, cô bắt taxi đi đến, thấy trước mắt là một ngôi nhà to lớn thì không khỏi trầm trồ.
Cô ở Pháp suốt hơn hai chục năm, ngôi nhà còn không to bằng phân nửa ngôi nhà này.
Đến trước cửa nhấn chuông, chưa được một phút thì Mộ Khiết Đan đã mở cửa vui vẻ tiếp đón, mời cô vào phòng khách chơi.
Khó khăn vác cái bụng bầu đi rót nước cho cô, Nhan Tiêu Tiêu e ngại lắc đầu.
"Chị à, không cần phiền phức thế đâu!"
"Phiền phức gì chứ? Em đến đây chơi với chị là đã quý lắm rồi!"
Nhan Tiêu Tiêu vui vẻ trò chuyện cùng Mộ Khiết Đan, tuy chưa quen nhau bao lâu nhưng cô có cảm giác thân thiết như chị em với cô ấy.
"Tiêu Tiêu này!"
"Sao ạ?"
Mộ Khiết Đan có chút bối rối.
"Ừm...thật ra có chuyện này chị chưa nói với em, thật ra chị là chị của Tiểu Yên!"
Cơ mặt của Nhan Tiêu Tiêu căng cứng.
"Vậy chị quen với em cũng vì..."
"Không phải! Chị không phải vì em chị mà quen với em! Chị biết trong lòng em nghĩ gì, uất ức ra sao nên chị muốn nói với em tất cả sự thật!"
Vẻ mặt cô lạnh đi vài phần.
"Chị muốn nói gì?"
Hít vào một hơi, Mộ Khiết Đan cất lời.
"Tiểu Yên là em chị, dù có hóa thành tro chị cũng nhận ra. Em không còn nhớ lúc trước sao? Chính người em xem là ba hiện tại đã Gi*t ૮ɦếƭ mẹ của chúng ta. Chị và Lâm Dục Thần không phải xem em là người thay thế mà em chính Dương Khiết Yên, em hiểu không?"
Mộ Khiết Đan lấy tấm ảnh từ trong túi áo ra, đó chính là tấm ảnh của ba mẹ con họ chụp chung mà lúc trước Dương Khiết Yên vô cùng trân quý.
Nhưng hiện tại ánh mắt cô nhìn tấm ảnh vô cùng xa lạ, không một cảm xúc gì cũng chẳng cầm lấy mà nhìn một lần chỉ nhếch môi cười nhạt.
"Lại nữa rồi! Không ngờ Lâm Dục Thần mưu kế thâm sâu đến vậy, phái chị đến lừa tôi. Tiện thể tôi cũng nói cho chị biết, tôi là chị sinh đôi của Dương Khiết Yên, đừng nghĩ ra bất cứ một màn kịch nài lừa gạt tôi nữa!"
Thẳng thừng đứng dậy, cô không nhìn Mộ Khiết Đan lấy một lần mà rời đi.