Vì muốn rời khỏi nơi này sớm tránh Lâm Dục Thần lại bày trò, hôm sau Nhan Nghị cùng Nhan Tiêu Tiêu trở về Pháp.
Đã lâu không trở lại đây nhưng Nhan Tiêu Tiêu không có một chút gì gọi là dễ chịu, ngược lại còn cảm thấy mất mát.
Căn nhà của cô và ba mình vẫn như cũ, có điều hơi bụi bẩn nên cả hai dành cả một ngày dọn dẹp sạch sẽ.
Từ ngày cô trở về, Nicolas thường hay đến nhà chơi, Nhan Nghị ưng thuận hắn nên rất vui vẻ đón tiếp còn Nhan Tiêu Tiêu chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì.
Nhiều lần Nicolas đề nghị cô về Mile làm việc nhưng Nhan Tiêu Tiêu không lần nào đồng ý, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Tính tình cô trầm lặng hơn trước rất nhiều, không còn vẻ hồn nhiên như ngày nào.
Hôm đó, Nicolas có hỏi ý cô và Nhan Nghị, muốn Nhan Tiêu Tiêu đi dự tiệc với mình, Nhan Tiêu Tiêu đương nhiên không có hứng thú nên không đồng ý nhưng Nhan Nghị thì một mực bắt ép cô đi cùng hắn.
Nhan Tiêu Tiêu đành miễn cưỡng làm theo.
Trang phục đều được Nicolas chuẩn bị. Một bộ váy tím ren xòe ở hai bên vai và phần chân váy, ở giữa eo điểm một cái nơ cũng cùng màu tím.
Chiếc váy này được cô khoác lên mang một vẻ đẹp kinh diễm động lòng người.
Nicolas cùng Nhan Tiêu Tiêu đến nơi đã đúng 9 giờ tối. Đây là tiệc mừng thành lập của công ty đá quý nổi tiếng thành lập 20 năm.
Khi hai người vào trong thì trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
Có rất nhiều người cùng Nicolas bắt chuyện tò mò nhìn đến cô hỏi chuyện, Nicolas giới thiệu cô là bạn của anh, còn Nhan Tiêu Tiêu lúc nào cũng giữ một nụ cười cứng đờ trên mặt.
Lúc này, cả hội trường bỗng xôn xao bởi sự xuật hiện của một nhân vật lớn, Nhan Tiêu Tiêu cũng tò mò như biết bao người nhìn ra ngoài hướng cửa.
Bóng dáng quen thuộc xuất hiện khiến cô sững sờ.
Lâm Dục Thần khí khái ngờ ngời bước vào, bên cạnh còn có một Lâm Tố Tâm xinh đẹp sánh bước theo.
Lục Hưng và Mộ Khiết Đan hôm nay cũng đi đến đây, không mất nhiều thời gian đã thấy Nhan Tiêu Tiêu liền chạy đến bắt chuyện với cô.
"Tiêu Tiêu!"
Vừa thấy Mộ Khiết Đan, Nhan Tiêu Tiêu vui vẻ ra mặt.
"Chị Khiết Đan! Sao chị ở đây?"
Chị Khiết Đan? Nicolas nghe cái tên này có chút quen thuộc, hắn cố gắng nhớ lại nhưng chẳng nhớ ra. Cùng lúc này Nhan Tiêu Tiêu đã bị Mộ Khiết Đan lôi kéo đi cùng.
Nhan Tiêu Tiêu vừa vặn không muốn ở cùng với Nicolas nên lập tức đồng ý, cô nói một tiếng với hắn.
"Tôi đi cùng chị ấy đây!"
"Khoan đã, này!"
Chưa kịp nói xong thì cô đã cùng Mộ Khiết Đan đi mất.
Bên này, Lâm Dục Thần và Lâm Tố Tâm vừa xuất hiện đã bị vô số người mời rượu, muốn anh tiếp hết bọn họ cũng là chuyện khó khăn.
Lâm Tố Tâm uống vài ly đã đứng không vững, Lâm Dục Thần đành thay cô ta uống sạch. Cô gái phiền phức này Lâm Dục Thần nào muốn dẫn theo, chỉ là cô ta cứ đi theo nài nỉ anh mới đồng ý.
Khi tiếp xong hết cũng là chuyện của một tiếng sau. Lâm Dục Thần cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng hừng hực, sờ soạn cổ áo sơ mi.
Thấy hành động của anh, Lâm Tố Tâm biết thuốc đã phát huy tác dụng, cô ta khẽ nhếch môi quàng tay Lâm Dục Thần.
"Anh Dục Thần! Hình như anh không được khỏe cho lắm, chúng ta về thôi!"
Đẩy cô ta ra khỏi người, anh híp mắt nghi ngờ.
"Cô đã bỏ thuốc vào rượu?"
"Em nào có, chúng ta về thôi!"
Lâm Tố Tâm lại kéo tay anh. Hô hấp Lâm Dục Thần có chút gấp gáp, đầu óc mơ hồ, bị Lâm Tố Tâm kéo ra ngoài xe.
Tia ý thức cuối cùng còn xót lại, hất tay Lâm Tố Tâm ra khỏi người mình, Lâm Dục Thần loạn choạng đi về phía trước thì bị cô ta kéo lại ôm lấy tấm lưng anh.
"Anh đi đâu? Ở đây chỉ có em giúp anh được thôi! Dục Thần, em luôn sẵn sàng dâng hiến cho anh. Nhan Tiêu Tiêu đã rời bỏ anh rồi, chỉ còn em ở bên anh thôi!"
"Câm miệng!"
Hất cô ta té nhào xuống đất. Lâm Dục Thần cố dùng hết sức lực đi về phía trước.
Thấy Nhan Tiêu Tiêu đang cùng Mộ Khiết Đan nói cười vui vẻ, anh như tìm lại được sự sống, vội nhanh bước chân đến chỗ cô, không nói không rằng kéo Nhan Tiêu Tiêu đi mất.
Mộ Khiết Đan kinh ngạc trợn tròn mắt. Chẳng phải anh nhờ cô một việc sao? Kéo Nhan Tiêu Tiêu đi mất, làm sao cô thực hiện?
Bị Lâm Dục Thần kéo lên một căn phòng trên lầu, đẩy ngã xuống giường, Nhan Tiêu Tiêu hoảng sợ.
"Lâm Dục Thần! Anh làm gì vậy?"
Dáng vẻ của anh bây giờ thật đáng sợ, đôi mắt hằn tia đỏ, da vẻ đỏ hỏn, chiếc áo đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Cởi vest ngoài quăng xuống đất, anh vung tay xé toạt chiếc áo sơ mi ướƭ áƭ, nằm đè lên Nhan Tiêu Tiêu khóa trụ môi cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng.
Đôi môi mỏng bị anh cắn ʍúŧ đến sưng tấy, Nhan Tiêu Tiêu vùng vẫy, dùng hết sức kháng cự, cô hét lớn.
"Tên khốn! Thả tôi ra, anh mà ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi, tôi sẽ hận anh suốt đời!"
Câu nói của cô níu kéo tâm trí anh lại, Lâm Dục Thần thở hỗn hễn cất giọng khàn đặc.
"Tiêu Tiêu! Giúp anh, anh khó chịu lắm!"
Đẩy Lâm Dục Thần qua một bên, cô hớt hãi chạy một mạch ra ngoài cửa, vừa định đi nhưng đôi chân bất chợt đứng lại, xoay người nhìn lấy dáng vẻ chật vật của người đàn ông.
Cô cứ như vậy mà bỏ anh đi anh sẽ như thế nào?
Nhưng cô không thể làm việc đó với anh, cô đã dặn lòng rằng sẽ rời xa anh mãi mãi nhưng lúc này cô biết nó rất khó.
Dù có thế nào cô cũng thừa nhận bản thân rất khó quên anh, người đàn ông duy nhất cô cảm thấy tràn ngập hạnh phúc khi bên cạnh.