Bình minh đã bắt đầu ló dạng, lại một buổi sáng tươi mới hé mở, Lâm Dục Thần tầm 6 giờ đã thức dậy, nhìn con sâu ngủ lười biếng của anh vẫn nằm trên giường không biết trời trăng gì, hôn lên môi cô một cái rồi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Lúc đi ra thì Nhan Tiêu Tiêu vẫn không thèm tĩnh dậy, anh lắc đầu đi đến đánh thức cô.
"Tiêu Tiêu! Dậy đi em, trời sáng rồi!"
"Ưm!"
Chép miệng vài cái, cô vẫn không muốn tĩnh dậy, Lâm Dục Thần lại cất lời.
"Em không muốn đến công ty cùng anh à? Muốn ở nhà một mình sao, hửm?"
Kết thúc câu nói thì thấy Nhan Tiêu Tiêu lười biếng mở mắt với vẻ mặt không hài lòng, nhấc thân người mệt mỏi vào nhà tắm.
Khi tắm xong thì phát hiện mình quên soạn đồ, cô chẳng biết làm sao chỉ còn cách gọi anh giúp đỡ.
"Dục Thần! Anh có đó không?"
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên.
"Có!"
Cô dè dặt xấu hổ nhẹ giọng.
"Anh lấy đồ dùm em có được không? Em quên mang vào nhà tắm rồi!"
Không đến ba mươi giây sao, một chiếc áo sơ mi cùng chân váy công sở màu đen hiện ra trước mắt cô.
Nhanh chóng nhận đồ xem xét, cô trừng mắt khi không thấy thứ quan trọng nhất.
"Khoan...khoan đã! Thần!"
"Làm sao!"
Đứng ngoài cửa ngậm cười, Lâm Dục Thần cố điều chỉnh giọng trả lời.
Nhan Tiêu Tiêu cắn môi, không biết nói làm sao, một lúc thì nghe anh lên tiếng.
"Em nhanh lên nào! Anh còn có cuộc họp, trễ giờ anh sẽ bỏ em ở trong đấy luôn đó!"
Nhan Tiêu Tiêu sợ sệt nhìn ra phía cửa, cô lấp bấp.
"Anh...anh có thể giúp em lấy quần áo lót được không?"
Nhìn vào quần áo nhỏ của cô trên tay mình, anh bật cười.
"Được chứ! Em muốn màu gì, đỏ hay đen đây? Anh thấy cơ thể em đẹp như thế, mặc màu đen sẽ rất quyết rũ!"
Nhan Tiêu Tiêu bị những lời nói lưu manh của Lâm Dục Thần làm cho đỏ mặt, cái tên xấu xa này lại nữa rồi. Chẳng trách sao cô cứ không chịu chung phòng cùng anh.
"Anh...anh lấy cho em màu trắng! Em mặt sơ mi trắng không thể mặt nội y màu!"
"Mở cửa!"
"Hả?"
Cô mới nói cơ mà, anh chắc chắn là chưa đi lấy, kêu cô mở cửa làm quái gì, chẳng lẽ lại giở trò đồi bại.
"Anh kêu em mở cửa! Muốn Tʀầռ tʀʊồռɢ ở trong đó suốt sao?"
Nhan Tiêu Tiêu đi đến gần cửa, hít sâu một hơi hé mở cánh cửa một chút. Nội y màu trắng của cô ngay tức khắc được anh đưa vào, tay liền nhận lấy rồi lập tức đóng lại cái rầm.
Sao anh có thể lấy nhanh như vậy chứ? Không lẽ là trước đó đã lấy cho cô nhưng muốn trêu chọc cô.
Càng nghĩ Nhan Tiêu Tiêu càng tức, cái tên biến thái, cái tên lưu manh này, thật là biết cách trêu chọc cô mà.
...
_________________
Khi cả hai đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ thì bọn họ bắt đầu khởi hành đến Lâm thị.
Lâm Dục Thần đích thân chở cô đến công ty, vừa mới lên xe, anh bắt đầu lăn bánh, Lâm Tố Tâm từ đâu chạy đến chặn trước đầu xe làm Lâm Dục Thần phanh gấp, anh cau mày mở cửa kính xe xuống.
Lâm Tố Tâm cười hì hì nói.
"Anh Dục Thần! Sẵn tiện đến công ty, anh có thể cho em đi nhờ xe được không?"
Anh cất giọng lạnh nhạt.
"Ở dưới tầng có rất nhiều xe, muốn cái nào cũng được!"
"Nhưng mà sắp trễ giờ rồi, xuốn tầng lấy xe sẽ mất thời gian lắm, với lại em là Giám đốc của công ty, nếu em đi trễ còn ra thể thống gì? Bất đắc dĩ sáng nay em không khỏe nên dậy muộn thôi! Anh! Cho em đi nhờ đi mà!"
Thấy cô ta cầu xin thảm thương, Nhan Tiêu Tiêu ᴆụng vào tay anh một cái nói giúp.
"Thần! Cho cô ấy đi cùng xe cũng có sao đâu anh!"
"Vào đi!"
Vì Nhan Tiêu Tiêu mở miệng giúp đỡ Lâm Dục Thần mới đồng ý.
Lâm Tố Tâm vui vẻ mở cửa vào trong, vờ biết ơn Nhan Tiêu Tiêu.
"Cảm ơn cô, Tiêu Tiêu! Nhưng mà chẳng phải lúc trước cô tên..."
"Im lặng cho tôi lái xe!"
Lời nói của Lâm Tố Tâm còn chưa thoát khỏi miệng đã bị Lâm Dục Thần hằng hộc cắt ngang, cô ta càng khẳng định chắc nịch chắc chắn có điều gì đằng sau mà anh không thể nói.
Không những Lâm Tố Tâm thấy kì lạ mà Nhan Tiêu Tiêu cũng khó hiểu, từ lúc cô đến đây mọi người từ dì Chân đến hai dì cháu Lâm Thái Thụy như là quen biết cô từ trước.
…
Nhìn thấy tòa công ty cao chọc trời xẹt qua mắt, Nhan Tiêu Tiêu muốn choáng cả mắt, thì ra nó còn to hơn cả tập đoàn Mile ở Pháp mà cô từng làm việc.
Chiếc BMW nhanh chóng đậu xuống tầng hầm công ty. Lâm Dục Thần dắt tay Nhan Tiêu Tiêu vào trong, Lâm Tố Tâm đi sau lưng hai người ánh mắt vô cùng khó chịu.
Bọn nhân viên nhìn thấy Nhan Tiêu Tiêu thì kinh ngạc nhưng không dám nói gì, lúc họ đi mất thì tụm ba tụm bảy chỉ trỏ.
"Cô gái đó là bạn gái của Chủ tịch sao?"
Một nhân viên lâu năm nhận ra nói.
"Hình như tôi thấy cô gái này vào 5 năm trước có đến đây rồi thì phải!"
"Ồ! Tôi còn tưởng Chủ tịch và em gái nuôi của ngài ấy có tình cảm chứ? Phòng nhân sự của cô Tố Tâm đồn ầm lên kia kìa!"
"Cậu nghĩ sao vậy? Nếu Chủ tịch có tình cảm với cô ta thì đã quen nhau lâu rồi! Nhìn một cái cũng biết Chủ tịch không hề để mắt đến cô em gái nuôi này!"
Một ánh mắt sắc lẹm xẹt qua từng người họ.
Bọn nhân viên liền biết điều ngậm miệng lại việc ai nấy làm.
Lâm Tố Tâm tức đến tay nắm thành đấm, trong lòng như núi lửa phun trào.
Những tên nhân viên thấp hèn kia từ khi nào lại dám đứng sau lưng nói xấu cô ta?
Cũng tại Dương Khiết Yên, cái tên mà cô ta ghét cay ghét đắng nhất, suốt mấy năm nay ngăn cản cô ta và Lâm Dục Thần.
Lâm Tố Tâm nở nụ cười tàn ác.
Dương Khiết Yên ơi Dương Khiết Yên! Tôi không dễ dàng tha cho cô như vậy đâu! Hãy chờ xem Lâm Tố Tâm này làm gì với cô đây!