Khi ra khỏi nhà, Lâm Dục Thần đã không chịu được ngất lịm vào người Nhan Tiêu Tiêu. Cô sốt ruột gọi tên anh, bắt một chiếc taxi khó khăn đưa Lâm Dục Thần đến bệnh viện.
______________
Khi anh tĩnh dậy đã là buổi chiều hôm sau, vừa mở mắt cảm thấy toàn cơ thể đau nhứt đến không cử động được, bên một cánh tay đã bó bột, phần đầu và thân cũng chi chít băng dán.
Vô tình phát hiện một cái đầu nhỏ đang cúi xuống giường ngủ thi*p đi, đôi bàn tay đang nắm lấy tay anh. Hàng mi cô cong dài cao ✓út đẹp mắt nhưng phía dưới đã thấy vết đen thâm mờ mờ, là cô đã chăm sóc anh cả đêm sao?
Cố cử động cánh tay không bị bó bột lên, nhẹ chạm vào cái má mịn màng, đôi môi Lâm Dục Thần nhẹ cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Lúc Nhan Nghị đưa ra hai lựa chọn ép Nhan Tiêu Tiêu phải chọn một cái, Lâm Dục Thần còn tưởng cô là sẽ chọn ba mình nhưng không ngờ, người cô chọn là anh, vậy vị trí của anh trong tim cô đã vô cùng quan trọng.
Đang ngủ ngon thì cảm thẫy phần má ngưa ngứa, Nhan Tiêu Tiêu chép chép miệng vào cái, mi mắt khẽ mở ra.
Nhìn thấy Lâm Dục Thần đã tĩnh dậy, cô mừng rỡ nắm lấy tay anh.
"Thần! Anh tĩnh rồi!"
Cánh tay bị cô nắm lấy vô cùng đau nhứt nhưng thấy vẻ háo hức kia làm anh không khỏi ấm lòng.
Nâng tay xoa lấy đầu của cô mỉm cười nhỏ giọng.
"Ừm, anh tĩnh rồi!"
Nhan Tiêu Tiêu nhấn chuông gọi bác sĩ đến khám cho Lâm Dục Thần.
Lâm Dục Thần bị chấn động não nhẹ, cơ thể xay xát gãy hết một cánh tay, phần bụng bị dập gan, cần tịnh dưỡng nhiều ngày mới phục hồi được.
Bác sĩ nói rằng anh phải ở lại bệnh viện tịnh dưỡng cả tuần, nhưng Lâm Dục Thần nào chịu. Anh không thích ở cái nơi nồng nặc mùi sát trùng này chẳng nào. Quan trọng hơn cả là Nhan Tiêu Tiêu phải ngồi ở đây trông anh, chẳng có chỗ để ngủ cơ nữa.
"Cậu nên biết mình bị thương không hề nhẹ, đừng cố chấp nữa!"
Vị bác sĩ già dặn nghiêm túc khuyên ngăn, Lâm Dục Thần vẫn giữ nguyên ý kiến, không nghe lấy một lời, Nhan Tiêu Tiêu lo lắng khuyên anh.
"Dục Thần! Anh nên nghe lời bác sĩ, đừng cố chấp nữa!"
"Tiêu Tiêu! Anh không muốn ở đây, rất khó chịu!"
Anh ngồi phắt dậy ôm eo Nhan Tiêu Tiêu, đầu tựa lên иgự¢ cô dụi dụi mấy cái như đang làm nũng.
Cô bất ngờ há hốc mồm, chưa từng thấy anh trong bộ dạng này bao giờ, Lâm Dục Thần từ khi nào có bộ dạng trẻ con như vậy?
Bác sĩ thở dài.
"Được rồi! Tôi sẽ kê thuốc cho cậu ấy uống, nhớ không được bỏ cử, nếu không tình trạng sẽ tệ hơn. Nhớ phải chăm sóc cẩn thận cậu ấy, đừng để cậu ấy vận động mạnh!"
Cô gật đầu cảm ơn vị bác sĩ kia một tiếng, vị bác sĩ nhìn hai con người trước mắt lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Căn phòng giờ đây chỉ còn lại cô và anh. Lâm Dục Thần vẫn ôm chặt eo cô thoải mái nhắm mắt. Nhan Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười xoa đầu anh, cất lời.
"Em chưa thấy bộ dạng này của anh bao giờ!"
Lâm Dục Thần từ trong иgự¢ cô dụi dụi vài cái.
"Cảm ơn em đã chọn anh, không bỏ anh lại một mình!"
Cô giả bộ bĩu môi, điệu bộ không quan tâm cho lắm.
"Chỉ là anh bị thương nên em mới cùng anh rời khỏi đó chứ em không hề rời bỏ ba mình đâu!"
Buông người cô ta, Lâm Dục Thần mệt mỏi tựa lưng lên thành giường.
"Xin lỗi! Là anh không tốt, khiến ba em không chấp nhận chúng ta!"
Biết rằng Nhan Tiêu Tiêu cũng rất khó xử, bị chính người ba mình thương yêu đuổi đi, chắc chắn cô rất đau lòng, nhưng vì anh, cô đã quyết định bỏ đi.
Gượng cười rồi lắc đầu, cô nói.
"Không phải lỗi của anh!"
Nhan Tiêu Tiêu cũng chẳng biết vì cái gì mà ba mình ghét anh đến vậy, cô thấy anh rất tốt, xét về mặt nào cũng tốt, nhưng thật kì lạ, ba cô rất không thuận mắt, mỗi lần gặp Lâm Dục Thần là sát khí trùng trùng.
Mang trong lòng đầy sự hoài nghi buộc miệng hỏi anh.
"Dục Thần! Trước đây anh có gặp ba em không?
Lâm Dục Thần híp mi mắt nhìn cô, chẳng lẽ cô là đang nghi ngờ về lúc trước?
Tưởng anh không hiểu ý mình nói, Nhan Tiêu Tiêu giải thích lại.
"Ý em là lúc trước anh có gặp ông ấy, làm những chuyện gì ông ấy ghét không? Em biết ba em không phải tự dưng mà đi ghét bỏ người khác!"
Anh không biết phải nói chuyện lúc trước thế nào cho cô tin, bởi vì nó quá rắc rối, mà anh khẳng định, cô sẽ không tin tưởng lời mình nói, thế nên Lâm Dục Thần quyết định giấu cô, tự nhũ với lòng không lâu sau sẽ giúp cô nhớ ra tất cả mọi chuyện.
"Anh không có gặp ông ấy trước đây, lúc em dẫn anh đến nhà em, anh mới gặp được!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu, cảm thấy chuyện này thật không đơn giản, cô nhanh chóng bỏ qua một bên.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ, Nhan Tiêu Tiêu cất bước ra ngoài nhận lấy phần cháo yến mạch đã đặt vào trong, nhìn anh cất lời.
"Em mua cho anh đấy, anh ăn tạm nhé! Bây giờ em không có nhà nên không thể tự nấu ăn!"
Gật đầu một cái, anh vuốt ve má cô.
"Không sao! Có em ở đây, anh ăn gì cũng được, nhưng mà em nên nhớ anh thích nhất chính là ăn em!"
Nhan Tiêu Tiêu đỏ mặt đánh vào vai anh một cái, người đàn ông này bị thương nằm một chỗ rồi mà bản tính lưu manh cũng không thay đổi.
"Aaa!"
Vì bị cô đánh trúng vết thương, Lâm Dục Thần đau đớn rên lên một tiếng, Nhan Tiêu Tiêu hốt hoảng.
"Dục Thần! Anh đau lắm sao? Xin lỗi, em không cố ý, để em gọi bác sĩ."
Lâm Dục Thần kéo cô lại.
"Không cần đâu! Bây giờ anh rất đói!"
Cô gật đầu dự định lấy tô cháo trên bàn đút anh ăn nhưng tay chưa kịp với tới đã bị anh kéo xuống.
Chiếm trọn đôi môi cô gái hôn cắn thỏa thích, luồn chiếc lưỡi mạnh mẽ vào trong khoang miệng cô càng quét, khám phá khắp mọi nơi.
Bị anh hôn lấy, Nhan Tiêu Tiêu cũng không quá bất ngờ, dường như đã quen thuộc với bản tính này của anh rồi, môi nhỏ cũng thuận theo đáp trả.
Cả hai chìm đắm trong một nụ hôn nóng bỏng, rất lâu sau mới chịu buông môi nhau ra. Trán áp trán, Lâm Dục Thần mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đang thẹn thùng cúi mặt, hôn một cái lên cái má bầu bĩnh nhỏ giọng.
"Thật sự nghiện em ૮ɦếƭ đi mất!"