Nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu cổ mình, Nhan Tiêu Tiêu cẩn thận quan sát, đó giống như là vết cắn thì phải?
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh lờ mờ, một người đàn ông đang cúi xuống dưới cổ mình hôn hít, còn nhớ đến cảm giác bị cắn một phát rất đau, cả người liền giật bắn một cái.
"Chuyện đó...là thật sao?"
Hai má của cô đỏ như trái cà chua mới chín, môi trên bậm lấy môi dưới.
Là thật, người đó là ai? Không lẽ là Lâm Dục Thần?
"Aaaa!"
Nhan Tiêu Tiêu điên đầu la lên một tiếng, thật xấu hổ quá đi mất, bản thân đã bị cưỡng hôn vậy mà còn hôn lại, thật mất thể diện. Rồi bây giờ cũng chẳng biết người ςướק đi nụ hôn đầu tiên của mình là kẻ nào.
...
________________
Một tiếng sau, Nhan Nghị và Nhan Tiêu Tiêu có mặt tại sân bay.
Nhan Tiêu Tiêu có nhắn tin báo với Lâm Dục Thần bản thân và ba sẽ khởi hành về Trung Quốc sớm một ngày, bảo anh hủy chuyến bay đã đặt.
Cô cùng ba mình ngồi kế nhau. Chiếc máy bay đúng thời gian thì dần bay lên không trung, lần đầu tiên Nhan Tiêu Tiêu được đi máy bay, không tránh khỏi tò mò ngó nghiên ngó dọc.
Một lúc sau cô muốn đi vệ sinh nên nói với Nhan Nghị một tiếng rồi đi mất.
Trong suốt đoạn đường đi, ánh mắt chợt phát hiện một bóng người quen thuộc, khá giống Lâm Dục Thần, cô liền bác bỏ suy nghĩ này của mình rồi đi vào trong, sáng giờ cô cứ nghĩ đến anh suốt nên cho rằng bản thân mình có vấn đề.
Sau khi giải quyết "tâm sự" xong, Nhan Tiêu Tiêu đi ra ngoài nhà vệ sinh, một bóng hình quen thuộc đập vào mắt, ngẩn đầu ngây thơ nhìn anh lại tưởng mình bị ảo giác nên dùng tay dụi mắt.
Nhìn thấy một màn ngu ngốc này của Nhan Tiêu Tiêu, Lâm Dục Thần mỉm cười nhẹ cốc vào đầu cô một cái.
"Em sao vậy?"
Nhận thấy cảm giác đau đau ở đỉnh đầu, Nhan Tiêu Tiêu mới hiểu, từ nảy đến giờ mình là không phải nhìn lầm hoặc ảo giác gì cả.
"Anh...sao...sao lại ở đây?"
"Tôi về nước, không được à?"
Gì chứ? Cô vừa mới báo tin cỡ một tiếng trước, lúc ấy cô còn nhớ rất rõ, chỉ còn hai mươi phút nửa là máy bay cất cánh, mà đường từ khách sạn anh ở đến đây khoảng hơn cả nửa tiếng, chưa tính đến việc thu dọn đồ đạc, làm sao có thể nhanh đến vậy chứ?
Đầu Nhan Tiêu Tiêu vẫn len lối một vấn đề, cũng chưa xác định được thật sự người hôm qua hôn mình là ai vì không nhìn rõ mặt, cô dùng hết can đảm hỏi anh.
"Hôm qua anh là người...."
Cô vội bụm miệng mình lại, mém chút nữa là nói ra câu: "Hôm qua anh là người hôn tôi đúng không?"
Nếu mà hỏi thế thật thì quá mất mặt, nếu Lâm Dục Thần không phải người đó sẽ đánh giá cô thế nào, mà nếu phải cũng thật mất thể diện, vì sự hiếu kì của mình, cô đã đáp lại nụ hôn kia.
Cô lấp ba lấp bấp chỉnh lại lời nói.
"Ừm...hôm...hôm qua anh là người đưa tôi về nhà đúng không?"
Anh gật đầu.
"Đúng vậy!"
"Vậy...."
Nhan Tiêu Tiêu muốn nói gì đó nhưng đột ngột dừng lại, đầu óc hỗn loạn.
Lâm Dục áp sát cô vào tường chống hai tay bao quanh, cất giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Đúng vậy! Là tôi hôn em!"
Cô trố mắt nhìn khuôn mặt tuyệt sắc trước mặt không chớp mắt. Không cần cô nói anh vẫn biết cô nghĩ gì? Còn trực tiếp thừa nhận như thế?"
Phả hơi thở vào vành tai non nớt của Nhan Tiêu Tiêu, anh cất giọng nói dễ nghe mang theo vào phần mị hoặc.
"Em muốn thử lại cảm giác đó không?"
Người cô đứng đơ toàn tập, mang tai đỏ chói truyền đến mặt, không thể mở miệng nói lấy một lời.
Lâm Dục Thần nhếch môi ngắm nhìn tiểu bạch thỏ ngơ ngác.
"Im lặng nghĩa là đồng ý!"
Anh liền nhắm đến môi cô lập tức áp vào, môi liên tục chuyển động ʍúŧ mát cái miệng căng mọng mềm mại kia, quét lưỡi vào trong nhưng bị hai hàm răng cô ngăn cản.
Đôi tay to lớn chuyển động đến eo nhéo nhẹ một cái làm Nhan Tiêu Tiêu giật mình la lên.
"Aaa....ưm!"
Nhân cơ hội, anh luồn chiếc lưỡi mạnh mẽ của mình vào trong càng quét cả khoang miệng Nhan Tiêu Tiêu, còn tùy ý chơi đùa chiếc lưỡi rụt rè nhỏ nhắn kia.
Cả người cô dần mềm nhũn như động vật không xương, bất cứ khi nào cũng có thể tuột xuống khỏi bức tường, đôi tay to lớn nhanh chóng giữ chặt lấy eo cô kéo sát người mình, mạnh mẽ quấn quýt lấy cái miệng nhỏ kia.
Trong mơ hồ, cô nhận thấy cảm giác này thật quen thuộc, giống hệt như cảm giác của tối hôm qua. Bây giờ mới chắc chắn khẳng định, người kia là Lâm Dục Thần. Lí trí muốn đẩy anh ra nhưng cả cơ thể cô đều mềm nhũng, chẳng còn sức chống cự, đành để mặc anh chiếm tiện nghi của mình.
Trước cửa nhà vệ sinh, không ít người qua lại, hai con người dính sát hôn lấy nhau, tạo ra âm thanh chóp chép đỏ mặt nhưng chẳng ai dám phá hỏng phút giây riêng tư của họ đành giả bộ như không thấy gì, cứ tiếp tục làm chuyện của mình.