Lâm Dục Thần cùng cô xuống xe, theo cô đi vào trong nhà.
Nhan Nghị sớm trông ngóng cô trước cửa. Thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước cửa rất lâu, ông có chút tò mò, sau đó liền thấy con gái mình từ trong bước ra, còn dắt tay một người nào đó.
Vì trời đã tối, không nhìn rõ mặt hai ngươi chỉ lờ mờ thấy được là một người đàn ông.
Nhan Nhị chau chặt mày, con gái ông lúc nào mà có gan dẫn đàn ông vào nhà?
Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu vào trong. Càng tiến đến gần, Nhan Nghị càng nhìn thấy rõ mặt người đàn ông kia, ánh mắt dần chuyển sang kinh hãi, cơ thể ông ta căng cứng như tượng đá.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba mình, Nhan Tiêu Tiêu nhanh chóng giải thích với ông.
"Ba! Đây là bạn của con. Lúc nảy con bị bọn lưu manh xém chút nữa làm hại, là anh ấy cứu con nên đã bị thương ở tay. Mà bây giờ trời đã khuya, nhà anh ấy rất xa, ba cho anh ấy ở lại đây một đêm nha!"
Nhan Nghị nắm chặt tay thành nắm đấm, hô hấp ông ta có chút khó khăn, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng.
"Không được! Cậu ta có lai lịch như nào ba chưa biết, lỡ như làm hại đến chúng ta thì sao? Ngược lại là con, thân con gái mà đi chơi với đàn ông đến khuya khoắt mới về, đi vào trong cho ba!"
Nhan Tiêu Tiêu đi đến nũng nịu nắm lấy tay ông lắc qua lắc lại.
"Ba! Người ta là một chủ tịch lớn đó, vừa mới cứu con gái ba về đây nè, nếu không có anh ấy thì ba nghĩ con gái ba có ở trước mặt ba không?"
Cô chớp chớp mắt đáng thương.
"Ba! Nếu để anh ấy bị thương rồi tự lấy xe về nhà, con cảm thấy rất có lỗi, ba cho anh ấy ở lại đây đi. Nha ba, ba!"
Nhan Nghị rút mạnh cánh tay của mình từ tay cô về, lạnh nhạt nói.
"Con thích làm gì thì làm đi! Coi như ba ૮ɦếƭ rồi!
Sau đó đi một mạch vào trong nhà.
"Ba!"
Nhan Tiêu Tiêu khó xử mím môi.
Nhìn thái độ của Nhan Nghị từ nảy đến giờ, trong lòng Lâm Dục Thần vô cùng hoài nghi, đôi mắt sắc bén nhìn bóng lưng của ông ta.
Nhan Tiêu Tiêu kéo tay anh vào trong.
"Đi thôi!"
Cô dẫn anh đến một căn phòng, diện tích không quá lớn, trang trí đơn giản, ái ngại cất lời.
"Ừm Lâm tổng, nhà tôi không giàu có như người khác, anh dùng tạm phòng này một đêm nhé!"
Lâm Dục Thần nhẹ gật đầu.
"Được, cảm ơn em!"
"Tôi đi xuống bếp xem thử có gì ăn được không, lúc chiều chúng ta chưa ăn gì cả!"
Sau đó Nhan Tiêu Tiêu rời khỏi phòng xuống bếp xem thử có gì ăn không. Cô lụt lọi chỉ thấy vài gói mì lấy nó ra rồi chế biến.
Hai tô mì thơm phức nhanh chóng đặt trên bàn. Cô đi lên phòng gọi anh xuống, tình cờ nghe được cuộc gọi điện thoại của Lâm Dục Thần.
"Cậu điều tra hết tất cả những tên lúc nảy kiếm chuyện với tôi và Nhan Tiêu Tiêu. Khi bắt được bọn chúng về thì chặt hết hai tay bầm dập cho chó ăn! À còn cô gái tên Clara, cảnh cáo cô ta, nếu còn làm hại Nhan Tiêu Tiêu thì đừng trách tôi vô tình!"
Sau đó anh tắt máy, quay ra ngoài thì thấy vẻ mặt kinh hoảng của cô. Anh điềm đạm đi đến hỏi.
"Có thức ăn rồi sao?"
Nhan Tiêu Tiêu nhẹ gật đầu.
"Ừm, đi thôi!"
Trên bàn Nhan Tiêu Tiêu chậm rãi gấp một đũa mì bỏ vào miệng, khẽ nhìn lén Lâm Dục Thần, trong đầu nghĩ về lời nói của anh lúc nảy. Cô cứ tưởng anh chỉ hù dọa bọn côn đồ kia, không ngờ lại làm thật.
Biết cô là đang nhìn mình cũng biết cô nghĩ gì trong đầu. Anh nhìn cô một cái, Nhan Tiêu Tiêu liền giật mình cúi mặt liên tục gấp mì bỏ vào miệng.
Lâm Dục Thần cong môi, anh có cảm giác cô rất sợ mình thì phải.
"Thật ra tôi đã gia nhập hắc đạo từ nhỏ, nhưng em yên tâm, tôi không làm những chuyện phi pháp đâu, chỉ là tôi mở bang huấn luyện nhiều người chỉ nhằm một mục đích!"
Nhân Tiêu Tiêu có chút tò mò.
"Vậy mục đích là gì?"
Anh nhếch môi.
"Chuyện này có nói em cũng không hiểu!"
Cô bĩu môi, rõ ràng là anh không muốn cho cô biết thì có.
Thấy hai người một nam một nữ vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau, đôi mắt Nhan Nghị vô cùng lạnh lẽo, tay nắm chặt thành đấm.
____________
Sáng hôm sau, Nhan Tiêu Tiêu cùng Lâm Dục Thần ăn sáng với nhau, anh hỏi.
"Ba em đâu rồi?"
"À ông ấy đi trồng cây ở mảnh đất phía sau rồi!"
"Có vẻ ông ấy không thích tôi thì phải!"
Cô ái ngại lắc đầu.
"Không phải đâu! Là ông ấy không thích tôi tùy tiện dẫn người khác về nhà thôi! À vết thương của anh sao rồi?"
"Không đáng ngại!"
...
Sau khi ăn xong Lâm Dục Thần ngõ lời chở cô đi làm, Nhan Tiêu Tiêu cũng đồng ý, anh nói mình muốn chào hỏi ba cô một tiếng nên đã đi về mảnh đất phía sau.
Nghe tiếng bước chân, Nhan Nghị nhìn về phía anh, tỏ ra không mấy vui vẻ.
"Cậu đến đây làm gì?"
Anh nhẹ nhếch môi.
"Không cần diễn nữa, Dương Kiên!"
Nhan Nghị vẫn cuốc đất mặt không biến sắc.
"Cậu nói linh tinh gì đó, cút đi chỗ khác cho tôi!"
Anh đi vòng vòng quanh ông ta nhìn ngắm mảnh vườn.
"Ngụy trang thân phận mới cũng không tệ! Người nông dân làm vườn chăm sóc con gái từ bé đến lớn cùng với khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ khác đi này, đúng thật rất khó nhận ra!"
Bỗng chốc anh đứng lại gần ông kề sát bên tai.
"Nhưng làm sao tôi không nhận ra ông được? Kẻ đã hủy hoại cuộc sống tôi hết lần này đến lần khác. Lúc nhỏ thì hại ૮ɦếƭ ba mẹ tôi, lớn lên thì ςướק đi cô gái mà tôi yêu nhất!"
"Câm miệng!"
Nhan Nghị mất bình tĩnh đẩy mạnh anh xuống đất, bộ vest sang trọng dính đầy bùn đất.
Nhan Tiêu Tiêu chờ bên ngoài quá lâu, cô có linh cảm không tốt nên đi vòng xuống xem tình hình, không ngờ gặp ngay cảnh Nhan Nghị xô Lâm Dục Thần té xuống đất.
Biết Nhan Tiêu Tiêu đã thấy được cảnh này, đáy lòng anh thầm đắc ý. Hai tai chóng dậy, khuôn mặt có chút khó hiểu, phủi phủi áo mình.
"Bác trai! Con chỉ là muốn chào bác một tiếng, không ngờ bác lại có hành động này!"
Nhan Nghị nghiến răng trừng lấy anh.
"Cút đi cho tao!"
"Bác à! Con nói rồi, con và Tiêu Tiêu chỉ là bạn bè, bác đừng kích động!"
Ông căm phẫn quăng cây cuốc vào người Lâm Dục Thần, Nhan Tiêu Tiêu đứng từ xa hét lớn.
"Cẩn thận!"