Cô ngơ ngác bị anh kéo đi một khoảng xa một lúc mới hoàn hồn giật tay mình lại.
"Lâm tổng! Anh làm gì vậy?"
Lâm Dục Thần cố kiềm nén cơn giận.
"Sao này em đừng nên tiếp xúc với hắn nữa, hắn là người xấu!"
Nhan Tiêu Tiêu chớp chớp mắt khó hiểu, anh chỉ mới gặp Nicolas, sao lại biết anh ta là người xấu, mà cái thái độ ngạo mạng này đúng thật là bá đạo.
Tuy trong đầu cô nghĩ như thế nhưng bên ngoài bình thường lịch sự đáp lại.
"Vâng! Tôi biết rồi, cảm ơn Lâm tổng nhắc nhở. Chúng ta tìm một chỗ ngồi thảo luận về tiến trình xây dựng một chút có được không?"
Lâm Dục Thần gật đầu, vẫn tự nhiên nắm lấy tay cô kéo đến ghế đá cùng ngồi xuống.
Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy thật lạ, sao anh cứ nắm tay một cô gái một cách tự nhiên như thế?
Lâm Dục Thần cùng Nhan Tiêu Tiêu bàn luận về chuyện công việc. Bên này, Nicolas bị bỏ rơi thì vô cùng bất mãn, dù sao hắn cũng là một Tổng giám đốc của công ty lớn, vậy mà anh chẳng nể mặt nể mũi hắn lấy một lần.
Giang Tuấn nhận ra thái độ bất thường của Nicolas giải thích khéo.
"Mong ngài đừng hiểu lầm, chủ tịch tôi bên ngoài luôn là vậy, nếu tiếp xúc lâu ngài sẽ hiểu con người của ngài ấy không đáng sợ như tưởng tượng!"
Nicolas gật đầu.
"Có vẻ quan hệ giữa chủ tịch của anh và cô gái Amy kia không tệ!"
Không lẽ chính Lâm Dục Thần là người sắp xếp Nhan Tiêu Tiêu và Mile làm việc? Trong đầu Nicolas đầy hoài nghi.
Giang Tuấn trả lời sơ sài.
"Bọn họ đã gặp nhau từ trước nên dễ tiếp xúc hơn!"
________________
Sau khi bàn chuyện xong xuôi, Lâm Dục Thần ngõ ý muốn mời Nhan Tiêu Tiêu một bữa cơm.
Nhan Tiêu Tiêu ái ngại đề nghị mời Nicolas cùng Giang Tuấn theo cùng.
Anh hiểu là cô không được tự nhiên cho lắm, dẫu sao hai người cũng mới gặp mặt nhau được hai ba lần, như vậy cũng không nên ૮ưỡɳɠ éρ cô quá bèn bất đắc dĩ đồng ý.
Nghĩ là thế nhưng sau mấy phút Lâm Dục Thần liền kéo cô lên xe mình ngồi không cho cô ngồi xe của Nicolas, còn cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
Giang Tuấn nhìn mà lắc đầu, ông chủ anh nhịn nhục một chút cũng không được hay sao? Làm quá thì người ta sẽ bỏ chạy mất.
Giang Tuấn đánh xe đến một nhà hàng nổi tiếng nhất của Pháp là Saturne.
Cách bày trí ở đây vô cùng sang trọng và tao nhã.
Theo thói quen của người nhà giàu đều chọn phòng ăn trên tầng cao, Lâm Vũ cũng thế.
Anh, Nhan Tiêu Tiêu, Nicolas và Giang Tuấn cùng vào thang máy.
Do cô không thường xuyên đi thang máy nên mới vừa bấm nút vào trong đã chao đảo, cả người mất trọng tâm ngã nhào vào иgự¢ Lâm Dục Thần.
Cô ái ngại đỏ mặt không thôi còn anh thì trái lại, trong lòng vô cùng vui sướng vì đã có cơ hội ôm bảo bối trong tay. Anh vòng tay qua ôm lấy người cô để không bị té ngã.
Điều này làm hai người còn lại trong thang máy dè dặt không dám nhìn thẳng. Giang Tuấn thì ái ngại hắn giọng coi như không có chuyện gì. Còn Nicolas cảm nhận trong lòng có gì đó gọi là rất khó chịu khi hai người kia thân mật.
Đến tầng cao nhất, bọn họ cùng nhau đi vào phòng bao.
Lâm Dục Thần theo thói quen đẩy menu đến để Nhan Tiêu Tiêu chọn món.
Cô nhìn tờ menu đầy mùi tiền mà kinh hoảng không dám gọi.
"Thôi mọi người cứ gọi đi, tôi ăn gì cũng được!"
Lâm Dục Thần dựa theo những món ăn mà hàng ngày Dương Khiết Yên thích gọi một mạch, và không để thiếu vài đĩa tôm luộc sau đó đẩy menu đến chỗ Nicolas và Giang Tuấn.
Nicolas thấy anh gọi nhiều phần tô. như thế thì thắc mắc hỏi.
"Lâm tổng! Ngài thích ăn tôm à!"
Anh không tỏ ra thái độ gì lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.
Đột nhiên nghe Nhan Tiêu Tiêu nói.
"Thật trùng hợp, tôi cũng vô cùng thích ăn tôm!"
Lâm Dục Thần bất động nhìn Nhan Tiêu Tiêu, cô ấy cũng thích ăn tôm giống như Tiểu Yên của anh vậy, như vậy cô ấy đích thị là Tiểu Yên của anh?
Không lâu sao, các món ăn đầy mùi hương nhanh chóng được đặt trước mặt. Ẩm thực của Pháp đúng là rất tuyệt vời.
Nhan Tiêu Tiêu không nghĩ ngợi gì nhiều bóc ngay một con tôm luộc gỡ vỏ nhanh chóng bỏ vào miệng nhai ngon lành, mắt cô sáng ngời hạnh phúc.
Lâm Dục Thần mỉm cười, cũng lấy một con tôm bóc vỏ sạch sẽ để vào bát của cô.
Nhan Tiêu Tiêu chớp chớp mắt bất ngờ nhìn anh lắc đầu nói.
"Lâm tổng! Không cần đâu, ngài ăn đi!"
Anh nhàn nhạt trả lời.
"Bình thường tôi ăn nhiều đến phát ngán rồi, em ăn đi!"
Dương Khiết Yên ngại ngùng không nói lời nào, nếu anh đã ngán còn gọi làm gì? Người nhà giàu thật lãng phí, nếu thế để cô ăn hết thì hơn.
Lâm Dục Thần nhìn dáng ăn của cô, hai má phồng lên đáng yêu nhẹ cong môi, đúng là Tiểu Yên của anh đây rồi, anh tiếp tục bóc vỏ tôm bỏ vào bát cho Nhan Tiêu Tiêu.
Trong lòng Nicolas ngầm khẳng định Lâm Dục Thần đối với Nhan Tiêu Tiêu chính là có vấn đề, hắn cất mắt nhìn dáng vẻ ăn uống không hề tao nhã của cô trề môi chê bai.
"Có ai dành ăn với cô đâu. Thật là đáng xấu hổ, để hai vị chê cười rồi!"
"Nè! Bọn họ chẳng nói gì tôi, chỉ có mình anh kiếm chuyện với tôi đó!"
Trong miệng Nhan Tiêu Tiêu ngốn cả họng tôm nói không rõ ràng.
"Nhìn cô đi, có giống con gái không? Tham ăn như một con heo!"
Nhan Tiêu Tiêu trừng mắt, hắn dám nói cô là heo?
"Anh đừng tưởng là Tổng giám đốc của tôi thì muốn xúc phạm nhân viên thế nào cũng được nha! Mà nếu tôi là con heo thì cũng là một con heo dễ thương không giống cái tên công tử bột như anh, ĩ mình có chút đẹp trai, gia thế hiểm hách là có thể hóng hách với người khác. Nói cho anh biết, tôi thấy Lâm tổng còn đẹp trai hơn anh gấp mấy lần!"
Giang Tuấn đang uống nước nghe được lời cô nói thì phụt ra ngoài ho sặc sụa, cũng may hắn kịp né không phun lên bàn ăn hoặc bất kì ai đó nếu không là toang rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Lúc ban đầu, Lâm Dục Thần thấy cả hai người bọn họ cãi cọ thì không vui chút nào, nhưng nghe đến câu cuối cô nói, tuy không biết là cô vì cãi lộn với Nicolas hay là nghĩ thế thật nhưng trong lòng anh vẫn vui sướng đến lạ thường, trong mắt cô, anh thật sự đẹp đến vậy sao?
Nicolas nhìn cô ghét bỏ, chưa một ai dám nói hắn tệ hại như cô gái này, chợt hắn còn nghe thêm một cậu từ Lâm Dục Thần.
"Con gái đừng nên gầy gò, béo một chút mới tốt!"
Nicolas thần chửi trong lòng, bọn họ là đang cấu kết chơi xỏ hắn sao?