"Cô ấy sao rồi bác sĩ?"
Lâm Dục Thần tràn đầy lo lắng hỏi nữ bác sĩ già dặn, hay tin cô bị ngã, anh đã hoảng đến không nghĩ gì được nữa, tức tốc chạy về nhà.
"Cũng may cái thai chưa lớn tháng nên chỉ bị động thai nhẹ, nhưng người nhà cũng cần chăm sóc cô ấy cẩn thận, bồi bổ để sức khỏe khôi phục!"
"Cảm ơn bác sĩ!"
Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, anh lo lắng ôm cô vào lòng.
"Xin lỗi, đều tại anh không tốt bỏ em ở nhà một mình để em gặp chuyện như vậy!"
Dương Khiết Yên vòng tay ôm lại anh, cả người mệt mỏi tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp nhắm chặt mắt.
"Không phải lỗi của anh, đều tại em bất cẩn làm ảnh hưởng đến con chúng ta!"
Lâm Dục Thần cảm thấy nghi hoặc nhìn đến Lâm Tố Tâm kế bên, lúc nảy anh có nghe dì Chân nhắc đến lúc Dương Khiết Yên té sau vườn còn có sự xuất hiện của Lâm Tố Tâm nhấc thời mà hoài nghi.
"Em nói do em bất cẩn?"
"Ừm, do em bất cẩn, em hứa sau này sẽ không như vậy nữa!"
Lâm Tố Tâm từ nảy đến giờ chính là chờ cơn thịnh nộ của Lâm Dục Thần khi biết mình đẩy Dương Khiết Yên ngã nhưng cô ta không ngờ cô lại không nói với anh.
Tối Lâm Dục Thần bận việc trên thư phòng, nhân cơ hội này cô ta lén vào phòng Dương Khiết Yên. Thấy cô đang nhắm mắt ngủ, Lâm Tố Tâm ngồi xuống ghế chờ. Đến cả tiếng sau vẫn chưa thấy cô tỉnh, cô ta lườm cô một cái chán ghét, rồi đứng dậy, lúc này cô gái trên giường đã tỉnh lại, thấy Lâm Tố Tâm ngạc nhiên hỏi.
"Cô đến đây làm gì?"
"Thăm cô không được sao?"
Ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn cô ta, Dương Khiết Yên khó mà chấp nhận được lí do này. Thăm cô? Nói Gi*t cô còn đáng tin hơn.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, chỉ là việc này do tôi gây ra nên muốn đến xem tình trạng của cô thế nào thôi!"
Dương Khiết Yên gật đầu.
"Tôi khỏe rồi vậy cô đi được rồi đó!"
Lâm Tố Tâm tức giận trừng mắt.
"Muốn đuổi người?"
Cô thản nhiên cười nhạt ôm bụng mình.
"Chỉ là tôi sợ cô lại làm hại đến con tôi thôi!"
Lâm Tố Tâm liếc mắt sang chỗ khác rồi ngồi xuống ghế lên giọng.
"Yên tâm, lúc nảy là tôi không cố ý đâu, nếu tôi cố ý thì đừng hòng cô còn có thể nằm đây lên mặt. Tôi đã nghĩ kĩ rồi, sẽ không bỏ công bỏ sức ở đây nhìn hai người thân mật hạnh phúc nên quyết định đi nước ngoài, cô vui rồi chứ?"
"Đi nước ngoài?"
Dương Khiết Yên nhíu mày, cũng may cô ta nghĩ thông rồi nhưng có cần quyết định như vậy không?
"Ừ, tôi sợ nói với Dục Thần lại không nở lòng mà ở lại, đành nhờ cô chuyển lời với anh ấy giúp!"
Nếu như Lâm Tố Tâm đã nghĩ thông suốt, cô cũng không muốn nói thêm gì.
Đúng như lời nói, sáng hôm sau Lâm Tố Tâm rời đi rất sớm không để ai trong nhà trông thấy cô ta đi mất. Đến lúc phát hiện ra cô ta đã đi mất rất lâu.
Lâm Dục Thần ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng cưng chiều hôn hít.
"Em giỏi lắm, dám giấu anh bênh vực cho Tố Tâm!"
"Dù sao cô ấy đã nghĩ thông mà đi rồi, anh còn muốn chấp nhất gì nữa?"
"Ai nói với em anh chấp nhất? Đừng quên cô ấy cũng là em của anh, không sợ anh bị ςướק mất à?"
Dương Khiết Yên cười ra tiếng.
"Em biết anh là yêu em nhất mà!"
Anh tựa lên thành giường, bế Dương Khiết Yên ngồi lên đùi mình sờ soạng khắp nơi trên cơ thể cô, kề sát mang tai.
"Em tự tin vào bản thân mình quá rồi!"
Cô ngăn tay Lâm Dục Thần đang Ϧóþ иgự¢ mình trừng anh một cái.
"Không phải tại anh à? Ai bảo anh hoàn hảo như thế làm gì để người khác yêu anh đến như vậy!"
Lâm Dục Thần phì cười, cúi đầu phủ môi mình lên môi cô, tay lại lòn vào áo ngủ của Dương Khiết Yên, cô dùng sức đẩy anh ra to tiếng.
"Đừng có ᴆụng vào người em!"
"Sao vậy?"
Gần đây anh thấy tính tình Dương Khiết Yên khó chịu hơn trước, anh đã từng nghe qua phụ nữ có thai tính tình sẽ khó chịu hơn xưa, Lâm Dục Thần không ghét bỏ còn hạ mình là trò cho cô vui.
"Bảo bối à, anh thèm em quá đi, cho anh cắn một miếng!"
Nói rồi liền cắn nhẹ vào bã vai nuột nà trắng sáng khiến Dương Khiết Yên hơi nhột phá cười lên.
"Haha...đừng a, bỏ em ra!"
"Lúc sáng anh có hỏi bác sĩ, bà ấy nói em mang thai trên ba tháng rồi nên có thể quan hệ, đợi vài ngày nữa em khỏe đừng hòng thoát khỏi anh!"
"Anh..."
Dương Khiết Yên ngại ngùng đánh mạnh vào người Lâm Dục Thần quát lên.
"Lưu manh, anh chính là tên lưu manh!"