"Em đi đâu vậy?"
Vừa mở cửa vào, Dương Khiết Yên đã thấy khuôn mặt không vui của Lâm Dục Thần trước mắt, càng khó coi hơn là khi anh thấy Nicolas đứng đằng sau cô, cau chặt mày lên giọng.
"Sao cậu ở đây?"
Nicolas thấy anh không vui nổi hứng trêu chọc.
"Tôi đến hỏi thăm Amy một lát không được à?"
Lập tức Dương Khiết Yên bị anh kéo vào lòng ghì chặt đánh dấu chủ quyền.
"Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, trong bụng còn mang cả giọt máu của tôi, cậu nên biết điều tránh xa cô ấy càng xa càng tốt!"
Hai hàng lông mày của Nicolas cau lại, nhìn xuống bụng Dương Khiết Yên không ngờ đến việc cô đang mang thai.
"Ừm, nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt!"
Nói rồi, Nicolas xoay người đi về phía trước bóng lưng hắn đơn độc đến đáng thương.
Lâm Dục Thần xoay người Dương Khiết Yên đối mặt với anh không vui chất vấn.
"Sao em cùng hắn ra ngoài? Có biết anh lo thế nào khi không thấy em không?"
Dương Khiết Yên cắn môi cúi mặt.
"Xin lỗi, nhưng em chỉ là cùng anh ấy trò chuyện một vài câu, không phải như anh nghĩ!"
"Em biết anh nghĩ cái gì?"
"Biết chứ!"
Cô nhón chân hôn lên mặt anh một cái rõ to nịnh nọt.
"Em biết anh là lo cho em, sợ em đi mất, nhưng em cam đoan với anh, em sẽ không như 5 năm trước rời bỏ anh nữa!"
Hành động của cô đã thành công đánh bay nỗi giận hờn của Lâm Dục Thần đi xa, anh lập tức nhấc người cô lên vác vào trong nhà tiến đến ghế sô pha, để Dương Khiết Yên ngồi vòng chân qua eo mình, gian tà cười khẩy.
"Chỉ một cái hôn ngay má em nghĩ sẽ dỗ ngột được anh? Đừng hòng!"
Lập tức, đôi môi căng mọng của Dương Khiết Yên bị chiếm trọn, Lâm Dục Thần vươn tay ấn gáy cô, trao một nụ hôn sâu thật sâu, khi cả hai đang nồng nhiệt thì bị một cuộc điện thoại reo lên phá đám. Anh không thèm quan tâm, mặc kệ ôm lấy Dương Khiết Yên không ngừng hôn hít.
Tiếng chuông điện thoại tắt rồi lại reo cả mấy lần, Dương Khiết Yên đánh nhẹ vào tấm lưng to lớn khó khăn cất lời.
"Anh nghe điện thoại đi, chắc là chuyện gấp đấy!"
Lâm Dục Thần hầm hầm ngồi dậy nhìn dãy số điện thoại của Giang Tuấn nhấp nháy thầm mắng.
"Nếu không phải việc hệ trọng thì Giang Tuấn cậu xác định ૮ɦếƭ với tôi!"
Dương Khiết Yên thầm cười trong lòng quan sát nét mặt đen như lọ nồi của Lâm Dục Thần.
"Chuyện gì?"
"Lão đại, cô của ngài bị tai nạn xe mất rồi!"
Ánh mắt anh bắt đầu sa sầm, hơi thở cũng nặng nề hơn.
"Tôi sẽ về ngay, cậu chuẩn bị hậu sự đàng hoàng cho bà ấy!"
"Dạ Lão đại!"
Dương Khiết Yên ngồi kế bên Lâm Dục Thần nghe không sót một chữ, cô nắm tay anh để anh bình tĩnh hơn. Nhìn anh không khác biệt bình thường là mấy nhưng cô biết Lâm Dục Thần sẽ đau lòng bởi từ nhỏ cha mẹ anh đã mất, cô anh dù có ra sao cũng là người tận tay nuôi dưỡng, chỉ dạy anh mới có ngày hôm nay.
Khi Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên về nước là đã qua 9 giờ tối, Giang Tuấn trực tiếp đưa cả hai người chạy thẳng đến nơi làm tang lễ của Lâm Thái Thụy.
Vừa vào trong họ đã nghe tiếng hét thảm thương của Lâm Tố Tâm. Cô ấy chỉ thẳng tay vào mặt một người đàn ông trung niên liên tục mắng chửi.
"Đồ rác rưởi, chính ông đã hại ૮ɦếƭ cô tôi, tôi sẽ bắt ông ૮ɦếƭ cùng bà ấy!"
Trước những ánh mắt dòm ngó bàn tán xôn xao của mọi người, người đàn ông kia lo sợ phản bác.
"Cô đừng ngậm máu phun người, là bà ta đi đứng không cẩn thận mới xảy ra sự việc này!"
"Câm miệng thối của ông lại, bà ấy là vợ ông mà ông còn đuổi ra khỏi nhà, bây giờ còn độc ác láy xe đâm bà ấy, ông có còn là con người không?"
"Cô đúng là điên khùng..."
"Dừng lại!"
Cuộc cãi vã lập tức bị cắt ngang, Lâm Dục Thần nhìn bọn họ bằng đôi mắt tối đen, cất giọng lạnh nhạt.
"Các người định không cho cô tôi yên nghỉ?"
Thấy anh, người đàn ông trợn mắt há mồm sợ tới mất mật.
Lâm Tố Tâm chạy đến ôm lấy Lâm Dục Thần oà khóc khiến anh không kịp phản ứng, vô thức nhìn Dương Khiết Yên, thấy cô cắn môi rồi nhìn sang chỗ khác.
"Anh Dục Thần...hức, cô bị tai nạn là do ông ta gây ra. Lúc sáng ông ta đến nhà xin tiền cô để trả nợ bài bạc, cô không cho đuổi ông ta về nên xảy ra xít mít, đến lúc cô có việc ra ngoài, ông ta láy xe đâm ૮ɦếƭ cô, anh phải đòi lại công bằng cho cô chúng ta!"
Lâm Dục Thần thở dài vỗ nhẹ lưng Lâm Tố Tâm an ủi.
"Anh biết rồi, anh sẽ trừng trị thích đáng ông ta!"
Người đàn ông mặt mày xam méc, nhưng vẫn ngoan cố chối bỏ.
"Trừng trị cái gì mà trừng trị, các người muốn vu khống tôi sao? Cô của các người chính là chán sống va vào xe tôi, đến ૮ɦếƭ cũng muốn lôi tôi theo!"
Vừa nói xong thì thấy Giang Tuấn dẫn một toáng cảnh sát đến.
"Lão đại, cảnh sát đến rồi!"
Lâm Dục Thần gật đầu một cái, để bọn cảnh sát bắt lấy hắn. Tên đàn ông la lên như bị chọc tiết.
"Các người làm gì vậy? Thả tôi ra, tôi không có Gi*t người!"
Lâm Tố Tâm cảm thấy không cam lòng giậm chân lên tiếng.
"Như vậy đã quá nhẹ với ông ta!"
Lâm Dục Thần bảo cô ta bình tĩnh rồi đi đến tên cảnh sát đứng đầu vỗ nhẹ vai cậu ta rồi thì thầm bên tai.
"Chăm sóc ông ta thật tốt!"
Viên cảnh sát nhìn anh một cái hiểu hàm ý của Lâm Dục Thần, cậu ta đương nhiên biết anh là ai, làm sao dám đắc tội, gật đầu lia lịa.
"Tôi biết rồi Lâm tổng!"