Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú - Chương 20

Tác giả: Dạ Lan

Tống Nguyệt Linh kích động cùng đau lòng tiến lại, hai ánh mắt đang khao khát mong chờ nhìn cô chằm chằm. Tâm nhói lên, xúc động vỡ òa khi cô ôm hai cậu bé vào lòng, cảm nhận được hai đứa con cô đang run rẩy nắm lấy áo của cô mà siết chặt. Tống Nguyệt Linh càng ôm chặt hai đứa hơn, nức nở nghẹn ngào.
"Xin lỗi bảo bảo, mẹ xin lỗi vì không thể ở bên cạnh các con trong suốt thời gian qua. Nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ đến hai bảo bối của mẹ. Hai con tha thứ cho mẹ có được không?" Tống Nguyệt Linh nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt của Hạo Khang lên, thương yêu đặt nụ hôn xuống. Đứa nhỏ này của cô trước đây rất hoạt bát lanh lợi nhưng bây giờ lại ốm yếu xanh xao như thế, cả người không có lấy một chút sức sống nào, khiến cho cô đau lòng không dứt.
Bỗng một bàn tay nhỏ bé nhẹ kéo tay cô. Thuần Phúc nhìn cô, gương mặt đỏ lên vì kích động, ánh mắt thiết tha cũng mong muốn cô có thể chú ý đến nó nhiều một chút. Nhóc này trước đây luôn nghiêm nghị hiểu chuyện sớm hơn Hạo khang nhưng giờ phút này lại giống như Hạo Khang làm nũng muốn được cô ôm vào lòng yêu thương.Tống Nguyệt Linh ôm cậu bé vào lòng hôn lên trán cậu: "Thuần Phúc, mẹ đã trở về, lần này sẽ không xa các con nữa, bảo bảo có vui không?"
Hai cậu bé vui mừng ngẩng đầu lên, tâm tình sung sướng gật mạnh đầu xuống, môi nở nụ cười nhợt nhạt. Tống Nguyệt Linh lúc này mới để ý nhìn thấy tay của hai cậu bé đều đang được truyền hai bịch máu đỏ thắm. Cô thấy cả người chợt lạnh, nhìn hai bảo bảo còn đang tham luyến vùi vào lòng mẹ, càng khiến cô xót xa hơn.
"Thuần Phúc, Hạo Khang đừng lo lắng! Có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để cho hai con xảy ra chuyện gì !" Cô thì thầm an ủi hai bảo bảo nhưng cũng là muốn trấn an trái tim đang đập loạn của chính mình.
Hai cậu bé như hiểu được sự lo lắng của cô, ngẩng mặt lên nhìn cô lắc lắc đầu nhỏ. Cô lúc này mới ý thức được, từ nãy đến giờ hai đứa ngoại trừ khóc và ôm cứng lấy cô thì cũng không nói một tiếng nào, làm cô ngạc nhiên cùng khó hiểu. Trong lòng chợt bất an nhìn hai đứa dịu dàng nói: "Các con biết mẹ là mẹ của các con phải không?"
Hai cậu bé vội gật đầu cười tươi lại nhào vào lòng cô, "Vậy, hai bảo bảo gọi mẹ đi! Mẹ rất muốn nghe bảo bảo gọi mẹ!"
Hai cậu bé mờ mịt nhìn cô, sau lại rối rắm khó xử, nhìn hai bảo bảo như thế lại càng làm cho Tống Nguyệt Linh có dự cảm bất an. Bảo bảo của cô cũng đã 5 tuổi rồi, cũng không phải là những đứa bé mới tập nói, gọi một tiếng “mẹ” không phải là chuyện rất dễ dàng sao” Vì sao cả hai lại tỏ ra khổ sở như vậy? Tống Nguyệt Linh bình tĩnh nhìn hai cậu bé.
Dưới cái nhìn chăm chú của mẹ, Hạo Khang từ từ kiên định cam đảm mở miệng ra nói nhưng chỉ lại phát ra những âm thanh "ô, a, mm" không hoàn chỉnh. Cậu bé cố gắng đến đỏ cả mặt, nước mắt rớt xuống ủy khuất nhìn cô, cậu rất sợ mẹ sẽ vì thế mà ghét bỏ mình.
Tống Nguyệt Linh khi phát hiện ra hai đứa con của cô không thể nói chuyện được thì chấn động, cả người chợt lạnh lẽo, tâm đau như bị ai cào xé. Cô vội vàng ôm lấy Hạo Khang đang tội nghiệp nhìn cô vào trong lòng mà trấn an: "Không sao, không sao! Hạo Khang của mẹ rất giỏi, từ từ rồi nói cho mẹ nghe cũng được, không gấp, được không?"
Cô quay sang nhìn Thuần Phúc, bắt gặp ánh mắt buồn bã của cậu bé thì chợt hiểu ra, hai đứa con của cô đều giống như nhau. Tâm trạng như bị rơi vào vực sâu: "Dì Phùng, hai bảo bảo đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại không thể nói chuyện được?" Không phải chỉ mắc bệnh tủy thôi sao, cô không tin nó lại ảnh hưởng tới chức năng nói chuyện của chúng.
Dì Phùng nãy giờ xúc động nhìn ba mẹ con gặp lại nhau, nghe Tống Nguyệt Linh hỏi thế thì khóe mắt đỏ lên, chậm rãi kể lại bệnh tình của hai cậu bé trong thời gian qua.
Tống Nguyệt Linh càng nghe lại càng tự trách cùng đau lòng, nước mắt lại không kìm được nữa. Cô cứ cho rằng trẻ thơ còn nhỏ sẽ chưa biết gì, không ngờ hai bảo bảo của cô lại dễ bị tổn thương đến như vậy. Tự nhốt bản thân vào trong vỏ bộc của riêng mình, suy nghĩ của một đứa trẻ cỡ nào là bất lực cùng sợ hãi mới có thể làm như thế?
Bệnh này chỉ cần để cho người mà hai cậu bé yêu mến, tiếp xúc nói chuyện nhiều với hai cậu, từ từ dạy cho hai cậu biết cách nói chuyện thì sẽ không sao. Tống Nguyệt Linh nghe thế cũng phần nào yên tâm, cái cô lo nhất chính là việc tìm người có tủy phù hợp để cấy vào cho hai bảo bảo. Dì Phùng nói, mặc dù có rất nhiều người tình nguyện hiến tủy nhưng đều không phù hợp. Bác sĩ cũng nói, phải cần tìm người có quan hệ huyết thống hoặc là anh chị em ruột với bệnh nhân thì tủy của bọn họ sẽ có tủy lệ trùng hợp rất cao.
Tống Nguyệt Linh nghe thế lại lấy làm nghi ngờ, chẳng phải năm đó Lưu Uyển Nhược đã mang thai sao, tủy của đứa bé đó không phù hợp với hai bảo bảo sao? Nhưng dù sao cũng là một cha sanh ra mà? Dì Phùng nghe thế chỉ thở dài, lại giải thích cho cô nghe chuyện năm đó vì Lưu Uyển Nhược gặp tai nạn nên đứa bé đã mất rồi. Nghe vậy lại khiến cho lòng của Tống Nguyệt Linh chùng xuống, không biết là tư vị gì .
Năm xưa cô ta vì đứa bé mà cầu xin cô hãy thành toàn cho một nhà ba người của bọn họ, nhưng rốt cuộc đứa bé cũng không may mà mất đi . Tống Nguyệt Linh cảm khái trong lòng, cô cũng không lấy chuyện đó mà vui mừng, cô không trách cô ta. Tất cả chỉ là vì anh ta không yêu cô mà thôi, cho dù không có Lưu Uyển Nhược đi nữa, thì cũng sẽ có một người khác. Tâm cô theo thời gian cũng đã nguội lạnh rồi. Bây giờ cô chỉ cầu mong cho hai bảo bảo hết bệnh, ngày ngày vui vẻ, cùng với đại gia đình Tống gia vui vui vẻ vẻ mà sống cùng nhau.
Lưu Uyển Nhược khoát tay Nghiêm Hạo cùng đi vào bệnh viện. Mỗi ngày sau khi tan việc ở công ty, anh đều sẽ ghé thăm hai cậu nhóc. Hôm nay đột nhiên Lưu Uyển Nhược gọi điện cho anh, lại còn muốn cùng anh đi đến thăm hai bảo bảo . Anh nhận ra dạo gần đây Lưu Uyển Nhược thay đổi không ít, cô thường xuyên tới thăm hai cậu bé hơn, khi ở bên cạnh anh thì yên tĩnh mà quan tâm chăm sóc cho anh. Sự thay đổi ngoạn mục này thật sự làm cho anh phải ngạc nhiên.
Dạo trước, cô chỉ thường lo cho công việc của bản thân cô, còn đối với bệnh tật của hai đứa con anh chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm cho có lệ, thái độ lại rất lạnh nhạt. Anh cũng không muốn ép buộc cô phải quan tâm nhiều đến việc của anh, hay của hai bảo bảo. Bởi vì thân phận của cô cũng nhạy cảm, mà hai cậu bé cũng chưa bao giờ nhìn cô lấy một lần, cho nên cô có đến hay không cũng không cần thiết.
Hai người vừa bước vào phòng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của phụ nữ, làm cho cả hai chấn động tại chỗ.
"Hai đứa thích ăn canh này sao? Vậy hàng ngày mẹ sẽ nấu cho hai con ăn có chịu không? Còn bây giờ mẹ gọt táo cho hai con ăn nhé!" Cô ngồi chính giữa hai chiếc giường bệnh, giọng nói ngọt ngào trò chuyện với hai cậu bé. Đáng ngạc nhiên chính là hai đứa con của anh luôn trầm lặng trong mấy năm nay, lúc này lại rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng sẽ phối hợp gật đầu với lời nói của cô gái. Không khí giữa ba người bọn họ rất ấm áp làm cho anh phải ngẩng người đứng đó im lặng nhìn bọn họ.
Không ngờ cô đã trở về mà anh lại không hề hay biết gì, cô cứ thế bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của anh, khiến cho anh phải chấn động. Cả người anh lúc này ngập tràn hưng phấn cùng xúc động, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng nho nhỏ đang ngồi ở đó. Cô hôm nay mặc một chiếc váy màu vàng nhạt thanh thoát, ôm trọn đường cong của cô. Mấy năm qua, gương mặt của cô đã bớt non trẻ, thay vào đó là sự quyến rũ chín mùi của phụ nữ trưởng thành. Mái tóc xoăn nhẹ được cột khéo léo lên, để lộ ra chiếc cổ thon trắng nõn, ánh mắt cô trong suốt lại dịu dàng nhìn hai cậu bé, môi luôn nở nụ cười ngọt ngào. Nhìn cô như thế anh hơi hoảng hốt, nhớ lúc đó, nụ cười ấy luôn vì anh mà nở rộ, còn bây giờ thì sao? KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện số 1 !
"Cậu chủ, cậu đã đến rồi! Chào cô, Lưu tiểu thư!" Dì Phùng nhìn thấy hai người thì lên tiếng chào hỏi. Tiếng chào này lại làm cho hai người đang trong trạng thái khi*p sợ phục hồi lại.
Lưu Uyển Nhược nghe thấy cách xưng hô của dì Phùng thì hận tới nghiến răng.
Bà già này luôn muốn chống đối cô mà. Mặc dù cô và Hạo chưa kết hôn, nhưng mấy năm qua cô vẫn một mực ở trong biệt thự nhà họ Nghiêm, cũng không khác gì là bà chủ cả. Nhưng bà ta luôn dùng cách gọi “Tiểu thư Lưu” này để phân rõ ranh giới với cô, làm cho cô luôn nhớ đến thất bại của mình. Nhìn thấy Đinh Yến Tử vợ trước của Nghiêm Hạo xuất hiện ở đây làm cho cô hết sức kinh ngạc, lại nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Hạo nhìn chằm chằm vào cô ta, lại càng khiến cho Lưu Uyển Nhược cảm thấy bất an. Nhìn hai thằng nhóc bệnh hoạn vì sự xuất hiện của cô ta mà vui vẻ, gương mặt cũng vì thế mà khởi sắc tốt hơn, điều này khiến cho cô ganh tỵ đến ứa gan.
Mấy ngày gần đây, cô luôn cố gắng thân cận, lấy lòng tụi nó. Nhưng tới một ánh mắt, tụi nó cũng keo kiệt không thèm cho cô. Cô cũng không muốn quan tâm đến tụi nó làm gì nhưng từ khi nghe được Nghiêm Hạo không muốn kết hôn với mình, cô liền nhận ra mình không thể thụ động mà tin tưởng vào tình cảm của anh nữa. Nhưng hôm nay, nhìn Đinh Yến Tử trở về, mới chân chính làm cho cô cảm nhận rõ ràng nỗi bất an mãnh liệt đến như vậy.
Tống Nguyệt Linh nghe thấy dì Phùng chào hỏi ai đó thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đứng trước cửa phòng, nam cao lớn anh tuấn, nữ thì nhỏ nhắn xinh đẹp. Bọn họ đứng kế bên nhau thật khiến cho người ta phải ngưỡng mộ. Khi tầm mắt ᴆụng tới ánh mắt thâm thúy sâu thẳm ấy, cô bình tĩnh nở một nụ cười xã giao đúng mực, đứng lên.
"Nghiêm Tổng, tiểu Thư Lưu, đã lâu không gặp!"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, chỉ đơn thuần mang theo nồng đậm xa cách cùng lạnh nhạt chui vào trong tai của Nghiêm Hạo khiến cho anh thật khó chịu.
"Anh Thuần Phúc, nói theo em nè!" Cô bé có gương mặt trắng mịn hồng hào, ánh mắt long lanh đen láy, bộ dạng ra vẻ nghiêm túc nhìn anh trai mình, môi hồng há ra.
"ng.ồi, x u ố ...ng!" Cô bé uốn khẩu hình môi, kiên nhẫn tập nói cho Thuần Phúc. Người anh này nghiêm nghị nhưng hơi xấu hổ a, lúc nào cũng học nói từ mới đều khó khăn hơn anh Hạo Khang nhiều, làm cho cô bé rất vất vả a.
Thuần Phúc nhìn cô em gái đáng yêu trước mặt đang cố gắng dạy cậu bé nói, nhưng cứ nghĩ đến việc mình phát ra những âm thanh ngượng nghịu thì cậu cảm thấy rất xấu hổ a. Gương mặt cậu hồng lên quẫn bách cúi đầu xuống, trốn tránh ánh mắt của cô bé.
Hơn một tháng trước cô bé đáng yêu này đứng trước mặt anh em cậu tự nhận là em gái của hai người. Từ lúc cậu bắt đầu biết nhận thức một ít chuyện thì đã cùng Hạo Khang nằm ở bệnh viện vì sức khỏe không tốt rồi. Cả hai cậu bé chưa thấy qua vật nào nhỏ hơn mình cả, trắng trắng tròn , giọng nói lại líu lo trong vắt. Ánh mắt thân thiết nhìn hai cậu, gương mặt cười lên lại sáng rỡ khiến cho hai cậu bé luôn sống trong thế giới của mình bấy lâu nay chợt cảm thấy ấm áp và không cảm thấy bài xích chút nào.
Sau đó mỗi ngày, cô bé đều theo mẹ vào thăm hai anh, luôn kể cho hai anh nghe hôm nay mình đã học gì, làm gì. Kể về anh Thiên Khắc, về ngôi nhà ở thành phố C có chiếc xích đu rất xinh xắn, còn kể về việc trên vòm lá đã từng có chim làm tổ trên ấy. Hai cậu bé nghe rất thích thú từ từ vui vẻ và hào hứng lên vì ngày nào cũng được gặp mẹ và em gái. Còn cô bé thì được mẹ dặn phải dành thời gian chơi và trò chuyện thật nhiều với hai anh, tập hai anh nói chuyện, bé rất thích làm cô giáo nha, cho nên rất vui vẻ nhận lời liền á.
Tống Nguyệt Linh hạnh phúc nhìn ba đứa con đang chơi với nhau. Hai đứa con trai của cô đã có cuộc phẫu thuật rất thành công, hiện tại chỉ cần nằm tịnh dưỡng và chờ ngày xuất viện về nhà. Lúc này cô đang ở phòng bếp nấu cho ba đứa vài món ăn nhẹ. Điền Bối Dung ngày nào cũng vào với hai cậu bé và tỏ ra rất yêu thích Linh Nhi, nhưng Linh Nhi ngoại trừ chào hỏi bà ra cũng không thân cận lắm. Cô bé chỉ quấn quýt lấy hai người anh của mình thôi, điều này làm cho Điền Bối Dung thất vọng không ít.
Cô cũng bó tay, thật không hiểu con gái của cô đang nghĩ gì nữa. Lúc trước cô bé rất muốn gặp ba, nhưng khi gặp được ba Nghiêm Hạo thì con gái cô cũng rất thờ ơ, ngoại trừ kêu một tiếng "ba" xong thì lại tỏ ra lạnh nhạt xa cách. Nghiêm Hạo hầu như ngày nào cũng vào bệnh viện cùng với Lưu Uyển Nhược thăm hai cậu bé. Đối với hành động trong thư phòng ngày ấy, cô cũng không muốn nhớ tới, tâm của cô đã hoàn toàn tĩnh lặng bình thản rồi. Ngày ngày nhìn anh cùng cô ta đứng ở trước mắt, cô cũng xem giống như cặp phải vợ chồng nhà hàng xóm mà mình quen thôi.
Hiện tại tất cả tâm trí của cô đều chỉ dành cho ba bảo bảo của cô mà thôi. Ngày anh quyết định ly hôn với cô thì đã định sẵn cô và anh đã không còn liên quan gì với nhau nữa rồi. Cô chấp nhận cho Linh Nhi nhận anh là bởi vì anh là ba của con bé, cũng là vì cô không muốn bé phải chịu thiệt thòi hay khát vọng muốn có người ba. Phải qua hai đời cô mới biết yêu lần đầu nhưng rốt cuộc đổi lại điều gì, ngoại trừ tổn thương và phản bội?
***************
Trong phòng hội nghị, Nghiêm Hạo tâm tình phiền não đang nghe cấp dưới báo cáo, ánh mắt không kiên nhẫn, gương mặt lạnh lùng làm cho mọi người trong cuộc họp không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Sếp thật khủng bố nha!
Giám đốc Thị Trường đứng lên báo cáo: "Thưa Nghiêm tổng, bên đối tác hãng ôtô giới thiệu một lô xe mới, giá cả mềm, chất lượng lại không tệ nhưng không thể so sánh với những dòng xe chúng ta đang làm đại diện. Không biết Nghiêm tổng thấy như thế nào về hợp đồng này?" Ông ta run rẩy báo cáo xong thì nín thở chờ Nghiêm Hạo phản ứng.
"Giám đốc Lê, ông nghĩ công ty của chúng ta duy trì danh tiếng là vì uy tính hay lợi nhuận?" Giọng nói tùy ý hỏi lại ông ta. Giám đốc Thị Trường nghe thế chỉ cúi đầu không lên tiếng, anh nhàn nhạt nói tiếp: "Nghiêm thị của chúng ta là một tập đoàn như thế nào, các người cũng không phải là không biết. Những gì chúng ta kinh doanh, tất cả đều phải là tốt nhất, chất lượng nhất và dành cho những người đẳng cấp nhất. Vì sao tôi không chọn dòng xe trung bình có lợi nhuận cao mà lại đi làm đại lý cho hãng siêu xe với giá trên trời, trong một năm không bán được đến 100 chiếc?"
"Cái tôi muốn là khi mọi người muốn chọn cho mình một chiếc xe ưng ý nhất, thì sự lựa chọn đầu tiên của họ phải là nghĩ tới Nghiêm Thị của chúng ta trước. Chứ không phải khi mua một chiếc xe ở chỗ tôi nhưng nó lại đầy rẫy có ở các chỗ khác, các vị đã hiểu chưa?" Ánh mắt sắc bén lướt qua từng người khiến bọn họ theo bản năng rụt đầu lại: "Tan họp!" Nói xong đứng lên, cũng không quan tâm đến cô thư ký mặt đang khó xử, bước thẳng ra khỏi phòng.
"Tổng giám đốc, ngài còn một dự án trị giá trăm tỷ chưa bàn xong a!" Cô thư ký cúi đầu khổ sở nói, đúng là làm công việc cho tập đoàn lớn không dễ dàng gì mà.
Nghiêm Hạo vào phòng làm việc, tay mở một nút áo ở cổ ra, ngồi xuống ghế xoay. Gương mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng chỉ có anh mới biết tâm trạng của anh hiện tại đang bị quấy nhiễu. Mà người khiến cho anh ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ chắc đang vui vẻ cùng ba đứa con của anh ở trong bệnh viện rồi. Chưa bao giờ khiến cho anh cảm thấy khổ sở và bất lực như lúc này. Hai đứa con trai của anh đã vượt qua bệnh tật, điều này khiến cho anh rất vui mừng. Nhưng mỗi ngày vào thăm, nhìn ba đứa con của anh và cô đều vui vẻ hạnh phúc tươi cười bên nhau còn anh thì cứ như người ngoài cuộc không liên quan gì tới họ, điều này làm cho anh rất thất bại,mất mát.
Đứa con gái anh mới gặp lại, cô bé rất đáng yêu giống cô như đúc. Nhưng mỗi khi gặp anh ngoại trừ kêu một tiếng “ba” thì thời gian còn lại hoàn toàn bỏ quên anh ở một bên. Hai đứa con trai thì khỏi nói, không thèm nhìn anh một cái. Anh biết, dạo này hai đứa đã có thể nói được những từ đơn giản rồi. Có lần anh nghe được giọng nói ngọng nghịu gọi "mẹ" và "Linh Nhi", làm cho anh ngạc nhiên không thôi. Nhưng hai đứa nó không bao giờ kêu anh lấy một tiếng "ba" a, tiếng “ba” này rất dễ kêu mà, không phải sao? Còn cô lúc nào cũng lạnh nhạt nhìn anh, không có lấy một tia tình cảm nào. Có lẽ tất cả tình cảm hiện tại của cô đều đã dành cho ba bảo bối rồi, không còn dư để mà đi dành cho người đã từng tổn thương cô là anh đây.
"Hạo, nghe nói cậu hôm nay cho tan họp sớm hả, ngạc nhiên nha. Điều gì làm cho một người cuồng công việc như cậu lại có thể bỏ ngang vậy? Phải biết, cuộc họp cuối tháng thường thường sẽ họp gần nửa ngày mới xong nha!"
Đường Nhật tò mò hỏi: "À, Hạo, hai cậu con trai của cậu hồi phục rất tốt a. Mình cũng mừng cho cậu, còn có cô con gái của cậu rất đáng yêu nha. Không ngờ cô bé ấy, dáng vẻ nhỏ nhắn như vậy mà đẻ khóe quá đi!" Anh cảm khái xấu xa nói, anh thật khâm phục Nghiêm Hạo a. Ba đứa con, hai người vợ! Chẳng bù cho anh, đường đường là một luật sư danh tiếng lại đẹp trai ngời ngời nhưng chưa được cô nào chịu sinh con cho anh.
Nghiêm Hạo bắn ra ánh mắt Gi*t người về phía anh ta. Đáng ૮ɦếƭ, dám chế nhạo cô vợ của anh như vậy.
"Hạo, ánh mắt của cậu làm người ta sợ nha " đường Nhật không sợ ૮ɦếƭ nói ! À, hôm qua mình tình cờ nhìn thấy Đinh tiểu thư đi cùng với tổng giám đốc của Chu thị đấy, xem ra hai người quan hệ rất tốt! Coi bộ ba bảo bảo sắp có thêm người ba mới rồi! Cũng đúng thôi, mặc dù đã có ba đứa con nhưng Đinh tiểu thư, cô bé ấy vẫn còn rất trẻ nha, lại rất xinh đẹp, bây giờ lại càng tản ra vẻ phong tình của người phụ nữ thành thục nữa chứ. Chẳng trách, tổng giám đốc Chu lại không ngại mà đeo đuổi như vậy." Đường Nhật không nhìn thấy gương mặt đen như đít nồi của người ngồi phía sau kia, hơi thở âm lãnh tỏa ra khiến Đường Nhật đang nhiều chuyện cũng cảm thấy rùng mình.
Nghiêm Hạo vô cùng tức giận, tên này là đang cố ý nói cho anh nghe mà, Nhưng nếu lời của cậu ta là đúng thì sao? Anh cảm thấy mất mát trống rổng , giống như vật đả từng của mình , giờ lại của người khác , lo sợ không tên bỗng dâng lên trong lòng. Cứ nghĩ đến gương mặt lạnh lùng khi nhìn anh nhưng lại tươi cười dịu dàng khi nhìn đến tên khác thì anh cảm thấy máu trong người đang sôi lên, nổi ghen tỵ tràn ngập trong tim châm chích khiến anh đau đớn. Anh cảm thấy khó thở иgự¢ nặng nề. Anh còn nhớ câu nói của cô năm ấy, "Nếu em yêu ai, anh cũng không quan tâm. . . .", anh có thể không quan tâm sao? Không, bây giờ anh nhận ra mình không thể làm được.
Mấy năm nay kể từ khi cô rời đi, anh đã rất hối hận cùng khổ sở mất mát. Con người luôn không biết thật sự bản thân muốn gì, cũng giống như anh vậy. Cứ cho rằng người mình yêu vẫn luôn là Lưu Uyển Nhược nhưng không biết tại sao tâm lại thay đổi, không tự chủ mà yêu cô thật sâu Có lẽ trong thời gian anh sống mơ hồ với trí nhớ không hoàn chỉnh ấy thì tình yêu dành cho cô đã là thật, càng yêu nên càng oán hận cô thủ đoạn lừa dối anh, vô tình lại làm tổn thương cô.
Đường Nhật nhìn Nghiêm Hạo khổ sở, trong lòng dâng lên cảm giác không đành lòng. Tên này trong tình cảm luôn luôn chậm hiểu như vậy, rõ ràng năm đó đã yêu Đinh Yến Tử nhưng lại cứ muốn cố tình tổn thương cô ấy. Bây giờ nhận ra liệu người ta có còn đứng ở đó để đợi cậu ta hối hận cùng quay đầu lại không? Đường Nhật lắc đầu, gương mặt hiện lên bất đắc dĩ.
***
"Mẹ, mẹ!" Giọng nói của hai cậu bé hiện tại đã rõ ràng, mừng rỡ nhìn cô. Tống Luật đi theo sau, nhìn thấy hai cậu bé vẻ mặt hồng hào, thân thể tròn hơn một chút. Nhìn hai cậu bé như thế, liệu có ai sẽ cho là hai cậu bé ốm yếu xanh xao nằm ở trên giường một tháng trước đâu.
Cô mỉm cười, dịu dàng ôm hai cậu bé vào lòng: "Đây là cậu Tống Luật, cậu tới thăm hai con, các con chào cậu đi!" Hai cậu bé nhờ được mẹ và em gái chịu khó trò chuyện cùng tập cho các cậu phát âm, hiện tại cũng đã chịu tiếp xúc với người xung quanh hơn rồi.
Nghe cô nói như thế, hai cậu bé liền ngoan ngoãn chào: "Chào . . . . cậu!" Giọng nói chậm rãi nhưng rõ ràng làm cho nụ cười của Tống Nguyệt Linh càng thêm sâu.
"Ngoan, chào hai con! Cậu có quà ra mắt đây nha!" Tống Luật cười thân thiết, giọng nói hài hước khiến cho hai cậu bé rất có thiện cảm. Phàm là những người mà mẹ thích, hai cậu cũng thích theo. Hai cậu bé bây giờ cứ như hai cái đuôi nhỏ bám ở sau lưng Tống Nguyệt Linh.
Nghiêm Hạo và Lưu Uyển Nhược bước vào, nhìn thấy 4 người đang vui vẻ chơi trò chơi ở một chỗ, hai con trai của anh còn thỉnh thoảng cười khúc khích, làm cho tâm tình của anh càng thêm khó chịu. Người đàn ông trẻ phong độ này anh nhận ra, không phải là tổng giám đốc của Tống thị sao? Anh cũng biết cô hiện tại đang ở biệt thự của tống gia nhưng lại không biết cô có quan hệ như thế nào với bọn họ. Tống gia mấy năm nay phát triển không ngừng làm cho anh rất thưởng thức vị tổng giám đốc trẻ tuổi này. Nhưng lúc này nhìn Đinh Yến Tử và người này thân thiết với nhau như thế, thật làm cho anh rất là không thoải mái. Còn con của anh từ khi nào có thể dễ tiếp nhận cùng thân thiết với người ngoài như vậy, thật không khỏi khiến anh thấy khó chịu mùi dấm cũng bốc lên không ít ..
"Hạo, người ngồi bên cạnh Đinh tiểu thư là ai thế? Thật phong độ a, nhìn rất xứng với cô ấy!" Lưu Uyển Nhược vô tư ngây thơ nói. Trong lòng lại lén thở ra, đắc ý nhìn về phía bọn họ vui vẻ ở bên đó. Dạo này, mỗi khi Hạo tới bệnh viện cô liền đi theo, cô không để cho bọn họ có cơ hội nào ở riêng bên nhau. Cho dù Hạo còn lưu luyến cô ta hay không, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô mà thôi. Sở dĩ cô còn kiên nhẫn như thế cũng là vì cô nhận ra thái độ lạnh nhạt của Đinh Yến Tử dành cho Nghiêm Hạo trong thời gian qua. Ánh mắt của cô ta đã nói cho cô biết, rằng cô ta đã không còn bất cứ tình cảm nào với Nghiêm Hạo nữa , điều đó làm cho cô yên tâm không ít. Một bàn tay vỗ không kêu, không phải sao? Dù cho Hạo không cam lòng cũng không thể làm được gì.
"Không ngờ tổng giám đốc của Tống thị lại có thời gian ghé thăm con tôi như vậy, thật vinh hạnh!" Trông thấy Tống Luật dịu dàng vén lọn tóc xòa xuống bên mặt của Đinh Yến Tử lên, Nghiêm Hạo không nhịn được nữa ,cao giọng cất tiếng chào hỏi, giọng nói mang đậm địch ý.
...........................
"Mình đọc rất nhiều chuyện ngược nam9 như thế nào? Nhưng mình không áp dụng được ,vì có lẽ tâm của mình không viết được giống như vậy . Cái ngược của mình là thầm lặng , giống như chị từng yêu anh thế nào . Nhưng bây giờ chị đả hoàn toàn bỏ lơ anh , Mỗi người có một cảm nhận khác nhau , còn mình thấy khi đối diện với người mình yêu mà người đó xem mình là người vô hình thì mới đau khổ nhất .không sợ họ hận mình chỉ sợ họ không muốn hận ." Cho nên cái ngược của mình không đầu rơi máu chảy đâu nhé các bạn . chúc mọi người ngủ ngon
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc