Uông Tịnh Nhan nghe giọng nói quen thuộc của phái nữ, bỗng giật mình vội quay lại, nhìn thấy là Đinh Yến Tử thì kinh ngạc, sau lại mừng rỡ. Thật may vì không phải là Hắn ta tìm thấy cô.
Tống Nguyệt Linh nhìn Uông Tịnh Nhan, cũng gần nửa năm không gặp mà chị ấy tiều tụy xanh xao như vậy, đứa bé trai trong lòng của chị, gương mặt nhỏ nhắn cũng gầy đi nửa vòng, nhưng chiều cao lại tăng lên không ít. Gương mặt bé con nghiêm nghị, đôi mắt to tròn mở ra nhìn cô với vẻ phòng bị, vóc dáng cùng khí chất của bé con đúng là từ một khuôn của người đàn ông kia mà đúc ra. Nhưng cô ngạc nhiên là vì sao hai mẹ con chị ấy lại có mặt ở đây, nhìn bề ngoài của hai mẹ con cũng biết cuộc sống cũng không tốt lắm.
Tống Nguyệt Linh không hỏi nhiều chỉ trả tiền cho những thứ đã mua, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay của Uông Tịnh Nhan, kéo hai mẹ con chị cùng nhau đi về nhà của mình. Ở nơi này gặp lại Uông Tịnh Nhan khiến cô rất vui vẻ cùng có chút xúc động, mặc dù không biết chị ấy đã phải trãi qua những chuyện gì, nhưng về nhà là có thể từ từ để nói rồi.
Ngồi nghe Uông Tịnh Nhan kể về chuyện chị ấy phải đối mặt trong mấy tháng qua không khỏi khiến cho Tống Nguyệt Linh cảm khái không thôi vì hai người bọn cô không hẹn mà giống nhau, đều bỏ trốn đi nơi khác vì hai người đàn ông đó. Cô cũng không ngạc nhiên lắm khi nghe Uông Tịnh Nhan làm như vậy, một người có thể ૮ɦếƭ vì con của mình thì còn có chuyện gì không thể làm chứ. Nhưng hai mẹ con chị lại gặp phải khó khăn vì sợ Đỗ Long tìm ra được hành tung nên chỗ dừng chân của hai người chỉ có thể ở được vài ngày là phải dọn đi nơi khác, công việc lại không có mà phải mang theo con nhỏ ở bên người khiến cho những ngày qua của hai mẹ con vô cùng vất vả.
Tiền trên người dần dùng hết, Uông Tịnh Nhan đang tuyệt vọng ôm con đi xin việc làm thì gặp được Tống Nguyệt Linh. Tống Nguyệt Linh cũng nói tóm tắt về chuyện của mình và Nghiêm Hạo, sau lại muốn giữ hai mẹ con của Uông Tịnh Nhan ở lại với mình. Cô và chị ấy đều một thân một mình ở nơi xứ người cũng nên nương tựa vào nhau mà sống qua ngày. Cô tin tưởng hai người đàn ông ấy không thể tìm ra được chỗ này.
Uông Tịnh Nhan cũng không từ chối, thật ra mấy tháng qua mang theo bảo bảo đi khắp nơi cô cũng xót cho bé . Bây giờ tình cờ gặp lại Đinh Yến Tử, người mà cô tưởng đang hạnh phúc ở bên người chồng tài giỏi như Nghiêm Hạo và hai đứa con xinh xắn, có một mẹ chồng cảm thông và yêu thương cô. Có ai ngờ người mà cô nghĩ là vô cùng may mắn lại bị chồng phản bội, ly hôn, còn con thì bị đem đi, hiện tại thì bụng mang dạ chửa mà trốn tới đây, so với cô ấy thì cô có là gì?
Uông Tịnh Nhan khóe mắt nóng lên vì đau lòng cho Đinh Yến Tử. Tống Nguyệt Linh ôm Tịnh Nhan vào lòng, giọng nói chùn xuống: "Em không sao, bây giờ em đã có đứa con của riêng mình rồi, còn hai bảo bối kia, em tin sẽ có một ngày được gặp lại chúng. Hai người chúng ta phải vì bảo bảo của mình mà cùng cố gắng tiến về phía trước, nhất định phải vui vẻ mà sống."
Uông Tịnh Nhan gật đầu, cô vươn tay ôm lấy bé con từ lúc vào nhà đến giờ vẫn một mực ngồi im lặng kế bên: "Khắc Nhi! Con hãy chào dì đi nào."
Cậu bé đã hơn một tuổi, bé con vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Nguyệt Linh, một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng: " Chào dì." Giọng nói non nớt mà rõ ràng vang lên.
Một buổi sáng sớm trong ngôi nhà có hàng rào bằng kẽm gai ấy, nay đã được thay thế bằng chiếc cổng chắc chắn hơn, con đường bằng đôn gỗ vào nhà, khoảng sân trống nay đã có thêm chiếc xích đu bằng gỗ nhỏ xinh, thảm cỏ xanh mướt dưới chân, phía trên xích đu là một giàn dây leo xanh mươn mướt phủ lên, quấn quanh mái vòm mát mẻ. Những khóm hoa xinh xắn được trồng khéo léo ở trước sân, từng luống rau non, vài cây ăn trái được trồng để có bóng mát, ngôi nhà nhỏ bé chìm trong nắng sớm mang theo cảm giác ấm áp và yên bình.
Bên trong nhà vào lúc này, đã có thêm một thành viên nữa, cô bé với làn da trắng hồng như sữa, hai mắt to đen láy, đôi môi hồng chúm chím, hai má phồng phồng lên, nhìn vào chỉ muốn nựng má hồng của bé để mà giày vò hai má xinh xắn ấy. Bé mặc một chiếc váy hoa đơn giản, tay áo phồng trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu, hai tay bé đang chống nạnh, mắt trợn to lên nhìn cậu bé ở bên cạnh: "Anh Thiên Khắc, hôm nay anh không được đánh nhau ở trong trường nữa đâu đấy, lần này em che giấu giùm cho anh nhưng lần sau em mới không thèm quan tâm anh nữa đâu." Nói xong, bé gái giận dỗi bĩu môi của mình lên.
Cậu bé im lặng quẫn bách, cậu biết cậu đã làm cho tiểu công chúa nổi giận rồi. Cậu cũng không muốn như vậy đâu, nhưng khi nghe thằng nhóc đó nói cậu và tiểu công chúa là con hoang thì cậu chỉ muốn đấm cho vỡ mặt nó ra thôi. Cậu mới không phải là con hoang, tuy còn nhỏ nhưng cậu cũng biết cha mình là ai, vóc dáng của người đó rất cao lớn, gương mặt lạnh lùng đi đâu cũng có vài người đi theo, trông rất oai phong. Cậu không hiểu vì sao cha và mẹ lại tách ra, nhưng cậu muốn ở bên cạnh mẹ. Còn tiểu công chúa là con của dì xinh đẹp. Cậu nhớ khi cậu gặp dì, tiểu công chúa còn nằm trong bụng của dì nha. Từ lúc tiểu công chúa được sinh ra, cậu đã thầm hứa trong lòng sẽ bảo vệ cô bé, không cho phép bất cứ người nào khi dễ cô. Cậu không biết ba của tiểu công chúa là ai, nhưng dù sao, ai mà khi dễ cô bé, cậu sẽ không tha, cho dù là ai đi nữa. Bàn tay của Đỗ Thiên Khắc siết lại, nắm đấm nhỏ xíu kiên định.
Đinh Nhã Linh nhìn gương mặt của Thiên Khắc thì lắc đầu, tên đầu gỗ này chắc chắn là không nghe lời cô bé rồi. Cô bé thở dài bất đắc dĩ: "Anh không sợ dì Tịnh Nhan biết được sẽ lo lắng sao?"
Cậu bé giật mình, cúi mặt xuống đầy ảo não, gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị bây giờ đầy hối hận. Cậu mới không muốn làm mẹ lo lắng nhưng tiểu công chúa của cậu, cậu phải bảo vệ nha.
"Anh Thiên Khắc, Linh Nhi không sao đâu, tụi nó nói gì thì kệ nó, vì em có mẹ, có dì Tịnh Nhan, còn có anh Thiên Khắc nữa, em mới không phải là con hoang như tụi nó nói." Cô bé bỗng nắm lấy tay của cậu bé nhẹ nhàng nói, gương mặt cô bé hơn 3 tuổi rưỡi mỉm cười tự tin mà kiên quyết. Cô bé biết anh Thiên Khắc đánh nhau là vì mình, mặc dù bé mới ba tuổi rưỡi nhưng đã có rất nhiều chuyện bé đều biết nha: "Anh phải hứa với em đừng đánh nhau với tụi nó nữa, không được làm hai mẹ của chúng ta lo lắng, hai mẹ đi làm đã rất vất vả lắm rồi, chúng ta phải ngoan mới tốt."
Cô bé hiểu chuyện dặn dò, Thiên Khắc gật đầu, siết chặt lấy tay của cô bé, trong lòng cũng bỏ thêm một câu, chỉ cần tụi nó không nói tới Linh Nhi, anh sẽ không đánh. (DL: bó tay, bé này có máu giang hồ giống ba)
Trong bếp, hai người phụ nữ xinh đẹp đứng nhìn hai bảo bối, môi nở nụ cười hạnh phúc lại có chút chua xót.
Hơn 4 năm qua đi, thành phố A thay đổi không ít, nó càng thêm tráng lệ xa hoa với nhiều tòa cao óc chọc trời, khu hộp đêm rực rỡ là thiên đường của những người chưa biết gì về nó. Là nơi khiến người ta dễ dàng tìm được cơ hội thành công trong nháy mắt, cũng là nơi khiến cho nhiều người dễ dàng sa ngã lầm đường vì vẻ hào nhoáng bên ngoài của nó.
Tập đoàn Nghiêm thị sang trọng sừng sững như một ngọn núi vững chãi nằm giữa trung tâm của thành phố A. Mấy năm qua nó không ngừng phát triển, càng ngày càng vươn bàn tay ra xa hơn khu vực Đông Nam Á, khiến ai cũng phải ngưỡng mộ không thôi vì sự lãnh đạo tài tình của ông chủ tập đoàn Nghiêm thị.
Trên tầng cao nhất của Nghiêm thị, một người đàn ông vóc dáng cao lớn kiên nghị đang đứng quay mặt về phía cửa sổ sát đất. Gương mặt nam tính anh tuấn góc cạnh, năm tháng qua đi chỉ càng làm cho anh thêm thành thục ổn trọng hơn mà thôi. Nét mặt anh lạnh lùng, ánh mắt nhìn xa xăm, cả người như toát ra nồng đậm ưu thương cùng lo lắng.
\'\'Hạo, cô Điền vừa mới gọi điện cho cậu. Bảo cậu tan việc xong thì qua bệnh viện ngay. Bệnh tình đang diễn biến càng ngày càng xấu đi." Đường Nhật cũng đã thôi dáng vẻ cà lơ phất phơ của ngày nào, thay vào đó là một người đàn ông lịch lãm và cũng là vị luật sư có giá nhất ở thành phố A này.
Nghiêm Hạo sắc mặt ngưng trọng lại có phần mệt mỏi, đôi mắt hiện đầy tơ máu đủ để biết anh đã nhiều đêm không có ngủ rồi. Ở tuổi gần 40 nhưng anh vẫn khiến cho nhiều cô gái phải đỏ mặt tim đập lỗi nhịp mỗi khi nhìn thấy anh. Người đàn ông đầy quyền lực, dáng vẻ lại xuất chúng, nhưng giờ đây, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách này lại có lúc bất lực mệt mỏi. Anh đứng lên, cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, không cần đợi tan việc gì đó vì đây chính là công ty của anh, quy định công ty đối với anh mà nói là chuyện nhảm nhí.
Bên trong bệnh viện nổi tiếng của tập đoàn, Nghiêm Hạo đã cho xây cất cách đây 3 năm. Từ khi hai đứa con của anh bị bệnh, anh đã cho xây hẳn một bệnh viện lớn, mời tất cả các bác sĩ tài giỏi trên thế giới, giỏi về chuyên môn của bệnh đó, đặc biệt chữa trị cho hai cậu bé.
Gần 4 năm trước, hai cậu nhóc do Điền Yến Tử sinh ra bị Điền Bối Dung ôm sang Pháp nuôi dưỡng, chỉ mấy tháng sau được bác sĩ chuẩn đoán là mắc phải bệnh tự kỷ và trầm cảm nặng, sau một thời gian tiếp đó, hai cậu bé liền nhốt mình ở trong phòng, dù ai có gọi cũng không đáp lại hay liếc mắt nhìn qua đối phương.
Điền Bối Dung vô cùng lo lắng, hai bé gần 2 tuổi rồi mà không chịu mở miệng tập nói một câu nào, suốt ngày chỉ ngồi chơi một mình, trong tay của mỗi người đều ôm một con gấu bông có hình siêu nhân mà hai cậu bé biết đó là quà của mẹ bé đã mua cho. Bác sĩ cũng khuyên gia đình nên cho hai cậu bé tiếp xúc nhiều hơn với người mà hai cậu thích, biết đâu nhờ đó mà bệnh tình sẽ tốt hơn.
Bệnh tình của hai bảo bảo không dừng lại ở đó, có một lần, một trong hai cậu bé bị chảy máu cam, số lần sau đó lại thường xuyên hơn. Sau một thời gian, bác sĩ chuẩn đoán hai cậu bị thiếu tủy sống ngay từ trong bụng mẹ. Bệnh trạng này cũng giống như bị mắc bệnh máu trắng vậy, nhưng khác biệt ở chỗ, nó không phải là tế bào ung thư. Chỉ vì tủy của các cậu bé khi còn ở trong song bào thai cùng nhau đã bị thiếu hụt và không được bổ sung đầy đủ trước khi tách phôi ra trở thành hai bào thai.
Bệnh này không thể xạ trị để chữa trị mà chỉ có thể tiếp loại máu thích hợp với hai cậu bé để duy trì sự sống. Cách chữa trị duy nhất là phải tìm được người có tủy trùng hợp với người bệnh mà cấy vào, có như thế mới trị dứt bệnh. Nếu không làm như thế, hai cậu chỉ có thể nằm trên giường mà tiếp nhận máu để duy trì sự sống của chính mình. Nhưng cả hai cậu bé đều bị bệnh này thì tìm đâu ra người có quan hệ anh chị em khác để mà hiến tủy?
Nghiêm Hạo bước vào phòng bệnh được xây dựng và bày trí như căn phòng của khách sạn 5 sao, đầy đủ tiện nghi với hai chiếc giường lớn, salon cao cấp, tủ lạnh, nhà bếp, tivi, trò chơi điện tử, . . . . Dưới sàn nhà là rải rác những mô hình xe hơi, xe điều khiển đủ loại lớn nhỏ, tất cả đều mới tinh như vừa mua ở cửa hàng, vì bọn chúng không được hai cậu bé nhìn đến, dù chỉ một lần. Đây là những món đồ chơi mà Điền Bối Dung chuẩn bị nhằm dụ dỗ để nhận được sự chú ý của hai cậu bé, nhưng hoàn toàn thất bại, chỉ thấy mỗi cậu ôm trong người là một con siêu nhân cũ kỹ mà trầm mặc không thèm quan tâm đến ai.
Đập vào mắt của Nghiêm Hạo là hình ảnh gương mặt bé con tái nhợt xanh xao của hai con trai của anh đang nằm trên giường, trên tay mỗi bé đều đang được truyền những bịt máu đỏ thẳm. Anh đau xót nghẹn ở иgự¢, hai bé đều đã gần 5 tuổi nhưng chưa bé nào mở miệng nói ra một câu nào. Anh thậm chí còn hoài nghi hai bé có biết nói hay không?
Điền Bối Dung mái tóc gần như bạc trắng vì lo lắng cùng tự trách, bà đang ngồi bên giường, đút từng muỗng sữa cho Nghiêm Hạo Khang, chỉ thấy bé máy mọc há miệng ra rồi nuốt xuống, khi không muốn uống nữa sẽ im lặng nhìn chằm chằm vào bà.
"Mẹ, ba đâu? Sao mẹ không để dì Phùng làm cho, mấy ngày nay mẹ cũng mệt mỏi quá rồi." Nghiêm Hạo quan tâm nói.
"Mẹ không sao. Nghiêm Hạo, có phải mẹ đã sai rồi không? Mẹ không nên ích kỷ khi bắt bọn nhỏ phải rời xa mẹ ruột của mình để đưa chúng đến nơi xa lạ ấy. Tất cả là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ." Điền Bối Dung mệt mỏi, hối hận trong bao năm qua đều cất giấu ở sâu trong lòng nay liền bộc phát mà nức nở nói.
Nghiêm Hạo đau lòng ôm bà an ủi. Anh biết người đau khổ nhất chính là mẹ của mình, bà yêu thương hai cậu bé như thế, sao lại không đau lòng tự trách cho được.
"Hạo, bác sĩ nói nhóm máu phù hợp với bảo bảo càng ngày càng hiếm, nếu tình trạng này còn kéo dài thì đến khi không có máu nữa, hai đứa cháu của mẹ phải làm sao đây?" Điền Bối Dung hoảng sợ nói. Bà bây giờ đâu còn là một phu nhân cao sang đẹp đẽ như ngày xưa, giờ đây chỉ là một bà trung niên tóc bạc, đang khổ sở vì lo lắng cho hai đứa cháu của mình khiến ai trông thấy cũng không khỏi đau xót.
"Hạo, hay là con cưới Lưu Uyển Nhược đi, khi cô ta mang thai thì mới mong hy vọng cứu được bảo bảo của mẹ. Bác sĩ nói chỉ cần tủy của anh em thì có khả năng trùng hợp tới 90%. Nhưng nếu như khác mẹ cũng có thể có 50% là trùng hợp, như thế thôi là có hy vọng cứu được hai đứa cháu của mẹ rồi! Tâm can bảo bối của mẹ chưa được 5 tuổi nhưng suốt năm đều nằm trên giường bệnh hỏi sao mẹ không đau lòng cho được? Nếu được, mẹ tình nguyện thay thế bệnh tật cho hai đứa nó!" Điền Bối Dung càng nói càng kích động, càng thêm đau lòng. Hai đứa từ khi mới lọt lòng mẹ là bà ôm ấp chăm sóc cho đến bây giờ, chúng là máu thịt của bà, hỏi sao bà có thể chịu đựng được!
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại một chút có được không? Tụi nó là con của con, mẹ nghĩ con không lo lắng sao? Chuyện kết hôn từ từ, ngay lúc này đây con không có tâm trạng để kết hôn. Mẹ hãy cho con thời gian, tin tưởng con, con nhất định sẽ cứu được hai bảo bảo!" Nghiêm Hạo trấn an mẹ của mình để cho bà bình tĩnh lại.
Ở bên ngoài phòng bệnh, Lưu Uyển Nhược tức giận đến tối mặt, gương mặt xinh đẹp tái xanh đầy phẫn hận.
Chính tai cô nghe anh nói không muốn kết hôn với cô, gần 4 năm nay cô nhẫn nhịn ở bên cạnh chờ đợi anh. Tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Nhớ năm ấy, đuổi được cô vợ của anh đi, cô lại không may gặp tai nạn, cứ nghĩ tịnh dưỡng xong sẽ cùng anh kết hôn.
Nhưng đùng một cái, hai đứa con của anh phát bệnh trầm cảm, rồi sau đó lại phát hiện ra chúng mắc bệnh nan giải làm cho đám cưới của cô và anh phải lùi cho đến hôm nay.
Cô cố gắng thông cảm mà ở bên cạnh anh. Cô cũng nhìn ra Điền Bối Dung cũng không ưa gì cô từ sau sự việc năm ấy!
Nhưng bây giờ, chính bà ta đã mở miệng yêu cầu anh nên cưới cô thì anh còn băn khoăn điều gì nữa? Dù mục đích của bà ta cuối cùng chỉ là muốn cứu hai tên nhóc bệnh hoạn kia, nhưng cô không quan tâm, chỉ cần cô lấy được Nghiêm Hạo và sinh con cho anh thì cần gì quan tâm đến hai tên nhóc suốt ngày sống nhờ máu người khác đó?
Lưu Uyển Nhược căm hận nghĩ. Từ lần bị tai nạn cô đã không thể múa được như xưa, chỉ có thể đóng quảng cáo thương hiệu để duy trì hình tượng "Thiên nga" của mình trong lòng khán giả. Nhưng cô biết, mình bây giờ không còn sức hút nữa vì cô không thể biểu diễn những kỹ thuật tuyệt diệu trên những sân khấu lớn! Bao lần cô cố tìm Mặc Thi Vũ vì chỉ có anh ta là luôn biết cách làm cho cô tỏa sáng, nhưng vô vọng, anh ta biến mất từ lần đó, không quay trở về thành phố A lần nào nữa. Cô chỉ còn biết dựa dẫm vào Nghiêm Hạo, làm đại diện của tập đoàn Nghiêm thị trong những lần làm từ thiện ở khắp nơi khiến cô duy trì được hình ảnh đẹp trong lòng mọi người cho tới giờ.
Từ lâu cô đã đinh ninh vị trí Nghiêm phu nhân sẽ là của mình, có điều chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng hôm nay nghe Nghiêm Hạo nói không muốn kết hôn với cô, cô liền vô cùng hoảng loạn. Có thật sự là mình đang nắm anh ở trong lòng bàn tay không? Cô chỉ thấy dường như anh càng ngày càng xa cô mà thôi. Không còn âи áι như trước nữa, anh thờ ơ lạnh nhạt, dù cô muốn cái gì anh cũng không do dự mà đáp ứng. Nhưng ánh mắt, nụ cười của anh lại không dịu dàng như trước nữa, hay anh đã muốn chán cô rồi?
Lưu Uyển Nhược cười lạnh. Cho dù là gì đi nữa thì anh cũng không có quyền quay lưng lại với cô. Anh là của cô!
Khẳng định điều đó ở trong lòng, Lưu Uyển Nhược quay lưng đi ra khỏi bệnh viện. Nghiêm Hạo đưa tay vuốt nhẹ làn da trắng xanh của Thuần Phúc, thằng nhóc này tính cách đều giống anh như đúc, lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng. Ánh mắt anh lại dời đến Hạo Khang, thằng bé ấy thì lại giống cô, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn với cặp mắt to tròn, dù hai đứa là song sinh nhưng càng lớn lại mang hai gương mặt khác nhau. Đã 4 năm trôi qua, anh và Đỗ Long tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy cô. Ban đầu vì tức giận không cam lòng, cô dám ở dưới mắt anh mà trốn đi. Nhưng càng ngày, nỗi mong nhớ cứ chực chờ thôi thúc lòng của anh. Từng ánh mắt nụ cười, cảm giác mềm mại khi ôm cô trong tay luôn ђàภђ ђạ anh vào những đêm mất ngủ. Đến khi bảo bảo ngã bệnh, anh lại càng mong tìm được cô hơn bất cứ lúc nào.
Còn Lưu Uyển Nhược ở cạnh bên cạnh anh trong mấy năm nay nhưng chỉ khiến anh càng thêm phiền lòng mà thôi, vì nhận ra tình cảm thật mà mình dành cho cô ta đã không còn, nhưng vẫn cố gượng để ở bên nhau thật khiến anh mệt mỏi đến cực điểm. Mẹ anh bảo anh nên lấy Lưu Uyển Nhược, cho dù có lấy cô ta thì cũng không thể nào mang thai được. Huống chi đối với cô ta, anh đã không còn cảm giác nào nữa. Thân thể quyến rũ cùng nước hoa đắt tiền nồng nặc chỉ làm cho cơ thể của anh bài xích thêm mà thôi, chỉ càng làm cho anh tưởng nhớ hương thơm nhẹ nhàng của người đó. Không biết cô đã đi đâu trong 4 năm qua với đứa bé của anh.
Nghiêm Hạo càng nghĩ càng làm cho nỗi tương tư thêm giày vò anh. Nhấc điện thoại lên nói với người bên kia đầu dây: "Đỗ Long, cậu hãy tung tin bệnh tình của hai bảo bảo lên khắp các phương tiện truyền thông và tìm người hiến tủy thích hợp, dù tốn bao nhiêu tiền cũng được!"
Đỗ Long trầm mặc: "Cậu đã quyết định rồi à!"
"Ừ, có như vậy mới dụ được người đang ở trong hang ra ngoài, tớ có thể chờ nhưng hai bảo bảo không thể chờ thêm nữa!"
\'\'Lỡ như đứa bé đó không có thì sao?"
"Không có lỡ như, chắc chắn là có!" Nghiêm Hạo khẳng định liền cúp điện thoại. Gương mặt trầm trọng, đôi tay không kiềm chế mà run rẩy. Nếu như điều Đỗ Long nói là sự thật, không, sẽ không có chuyện đó. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên nhận ra tất cả tiền bạc có trong tay anh đều trở nên vô dụng.
"Yến Nhi, tất cả hy vọng của anh đều đặt vào em!" Anh run giọng nỉ non.