Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú - Chương 11

Tác giả: Dạ Lan

Mã Lệ sửa sang lại chính mình, không quên kéo cổ áo trể xuống dưới, để lộ ra nửa cặp иgự¢ trắng muốt vun cao lên. Gương mặt rất hài lòng, mới cầm tập văn kiện đi về phía phòng của tổng giám đốc.
Sếp hôm nay thân thiện thật quá đẹp trai đi. Nhưng nghe nói sếp đã kết hôn và có con rồi. Những giọng nói xì xào nhiều chuyện của đám nhân viên nữ nói lúc sáng như vẫn còn vang bên tai cô.
Mã Lệ bực dọc, cô không tin Nghiêm Hạo đã kết hôn. Nhớ lúc trước hắn chuẩn bị kết hôn, cô đã rất đau khổ , chỉ gần một tháng thôi mà người gầy hẳn đi. Nhưng bỗng nhiên chuyện đó đột ngột dừng lại và sếp của cô đột nhiên mất tích. Công ty tạm thời do ba của sếp, ông Nghiêm Thuần và phó giám đốc kiêm luật sư, Đường Nhật đảm nhiệm.
Cô lo lắng và khó hiểu về sự biến mất đột ngột này của hắn, thì bỗng một ngày nọ, hắn một thân tây trang vừa quen thuộc vừa xa lạ bước vào phòng tổng giám đốc.
Hắn vẫn như thế, lạnh lùng và cao quý. Nhưng mà, Mã Lệ lại cảm thấy Nghiêm Hạo hơi khác thường, mặc dù cô không biết khác thường chỗ nào. Nhưng người đàn ông hoàng kim trong mơ của cô đã trở lại khiến cho cô như cây khô gặp nước. Mặc dù biết Nghiêm Hạo đối với sự quyến rũ của cô không có hứng thú, nhưng Mã Lệ là Tiểu Cường đánh không ૮ɦếƭ làm sao có thể dễ dàng như vậy đã bỏ cuộc chứ.
Mã Lệ cô cũng là tiểu thư của Mã gia. Công ty của cha cô mặc dù không lớn, nhưng vì làm ăn sinh lời nên Mã Lệ sống như một tiểu thư, tiền bạc phủ phê hoang phí, tay không dính nước. Nhưng có một lần, cô cùng đi với cha đến tham dự buổi lễ tuyên dương những doanh nghiệp thành công, tình cờ cô lại nhìn thấy Nghiêm Hạo.
Người đàn ông đó chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể khiến cho mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn, đứng trước người đàn ông này , ai cũng sẽ cảm thấy mình nhỏ bé, tự ti như con kiến trước ánh mắt của hắn. Khí chất lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, giơ tay nhấc chân, mọi cử động đó đều làm cho Mã Lệ si mê cảm thấy hắn là "thần" trong lòng cô .
Cô điên cuồng tìm hiểu về hắn, càng tìm hiểu, cô càng thêm ham muốn có được người đàn ông huyền thoại này.
Từ một cô gái suốt ngày chỉ biết săn lùng hàng hiệu, ban đêm thì thác loạn ở vũ trường, cô quyết tâm học ngành thư ký trao dồi ngoại ngữ. Làm đủ mọi cách, rồi nhờ ba giúp đỡ để vào được Nghiêm thị, làm thư ký cho hắn. Cuối cùng, cô cũng thành công được ở gần Nghiêm Hạo, nhìn hắn mỗi ngày. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Cái cô muốn chính là trở thành người đàn bà ở bên cạnh hắn. Nhưng cho dù cô có ăn mặc khiêu gợi đến đâu, ngọt ngào khiêu khích, nũng nịu, lả lơi đến đâu đi nữa, hắn vẫn không nhìn thấy.
Tại sao anh ta lại không nhìn tới cô chứ? Cô không đủ xinh đẹp ư? Mã Lệ cô rất tự tin với vóc dáng lồi lõm của mình. Cô đã khiến không biết bao nhiêu đàn ông thèm muốn cái cơ thể này . Hay là hắn đã có người trong lòng ?
Không, thà rằng hắn không có hứng thú với cô, chứ cô không chấp nhận nỗi chuyện hắn đi yêu thích một cô gái khác. Cứ nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của hắn khi nhìn đến cô gái ấy lại dịu dàng, hay mỉm cười, rồi bờ môi đó sẽ hôn cô gái ấy. Vòng tay của hắn sẽ ôm cô gái ấy thì Mã Lệ muốn nổi điên. Nghiêm Hạo luôn là tâm bệnh của cô. Cô thà nhìn anh ta cao cao tại thượng để mọi người ngưỡng mộ, ao ước, chứ cô không chấp nhận nỗi việc hắn sẽ thuộc về người khác mà người đó lại không phải là cô.
Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, giơ tay tính gỏ cửa thì giọng nói của Nghiêm Hạo ở bên trong vang lên khiến cô phải sựng lại.
"Có gì lạ? Đó là vợ của tôi."
Mã Lệ kích động, tập văn kiện rớt xuống, cô vội vàng ngồi xổm xuống, tay run run nhặt chúng lên. Gương mặt quyến rũ giờ đã trắng xanh vặn vẹo, ngón tay bấm vào tập hồ sơ đến nhăn nhúm.
"Thì ra hắn đã thật sự kết hôn, em thật muốn nhìn xem cô gái nào lại có bản lãnh lớn như vậy, dám làm vợ của anh." Mã lệ cười quỷ dị thầm nói.
Tống Nguyệt Linh hồi hộp bước nhanh ra cổng trường, lại có chút mong đợi. Hôm nay tâm trạng cô cứ lơ lửng đâu đâu, mỗi khi nhớ tới cuộc điện thoại sáng nay của Nghiêm Hạo thì mỉm cười thẹn thùng. Cô cũng không biết vì sao mình lại không kìm được vui vẻ ở trong lòng. Dù sao cô cũng gần 28 tuổi rồi, nhưng cảm xúc này thật xa lạ với cô. Nó cứ khiến cô nhớ tới gương mặt của Nghiêm Hạo, nhớ tới sự dịu dàng đêm qua của anh, từng cử chỉ yêu thương của anh. Cô cũng không ngờ mình có thể nhớ rõ ràng đến như vậy.
Nhìn thấy chiếc xe Lambronghin màu đen đậu ở đó gây đến sự chú ý của mọi người, cô chợt mỉm cười ngọt ngào. Bước chân cũng nhanh hơn, đi về phía đó.
Nghiêm Hạo ngồi trong xe nhìn cô vợ nhỏ thanh thuần đầy nét xuân xanh rực rỡ của mình đang đến gần. Trong một đám người đông đúc, anh vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra được cô.
Cô hôm nay mặc một chiếc váy trắng ngang đầu gối, bên ngoài khoác lên chiếc áo len màu tím nhạt. Tóc thì được cô thắt bím, rồi quấn khéo léo 
cố định trên đỉnh đầu, lộ hẳn chiếc cổ thon của cô. Chân mang giày bệch, đơn giản nhưng luôn khiến người ta phải ngoái đầu lại nhìn.

Nhìn cô vội vả cúi mặt xuống bước nhanh về phía anh, ánh mắt của anh không khỏi ôn nhu khóa chặt bóng dáng nhỏ bé của cô. Anh mở cửa xe ra đón cô, hít thật sâu vào hương thơm dễ chịu của cô, khiến cho anh không kìm được phải ôm cô vợ nhỏ vào lòng.
Bàn tay nóng rực ôm chặt cô, môi vội 
vả tìm xuống đôi môi mọng của cô, kích tình mà hôn lên nó. Cảm nhận được sự mềm mại ngọt ngào của cô, lòng anh không khỏi nóng lên, càng thêm cuồng nhiệt hôn cô. Cho đến khi người trong lòng mềm nhũn thì mới hài lòng buông ra, bàn tay lại cách lớp áo mà vuốt ve bộ иgự¢ sữa của cô.

Tống Nguyệt Linh thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng. Cảm nhận bàn tay của anh đang càn rỡ thì xấu hổ: "Háo sắc." Cô nhỏ giọng oán thầm.
"Anh chỉ háo sắc với em thôi chịu không, hả?" Anh xấu xa trêu cô.
Tống Nguyệt Linh phụng phịu không để ý đến anh, nhưng trong lòng lại ngọt 
ngào, môi cũng cong lên.

"Đừng dỗi nữa, đó là lỗi của em !." Nghiêm Hạo tỉnh bơ , cô kinh ngạc không hiểu: "Tại em chưa cho anh ăn no." Nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, anh kề sát vào bên tai cô, mờ ám, nói.
Tống Nguyệt Linh hiểu ra, mặt đỏ như tôm luộc, tay đánh lên иgự¢ của anh như một đứa trẻ bốc đồng: "Xấu xa, đáng ghét, chỉ biết trêu em."
Nghiêm Hạo vui vẻ cười vang, ôm cô vào lòng mặc cho cô đánh mình. Nhìn hai người cứ như cặp tình nhân yêu nhau đang đùa giỡn, không khí ngọt ngào ấm áp.
Trong chiếc Ferrari màu đỏ, ánh mắt của Mã Lệ không cam lòng cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm về hướng chiếc 
Lambronghin màu đen đang rời đi. Cô vì muốn xác nhận lời nói của Nghiêm Hạo nên đã đi theo hắn đến đây. Nhìn anh đón cô gái đó, mặc dù không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng nhìn vẻ hạnh phúc của cô gái kia như muốn chọc mù mắt của cô.

Mã Lệ cắn môi đôi, ánh mắt lướt qua một tia điên cuồng.
Cuộc sống của Tống Nguyệt Linh và Nghiêm Hạo dạo gần đây ngọt như mật. Buổi sáng anh sẽ chở cô đến trường, còn anh thì đến công ty. Buổi chiều hai người trở về nhà sẽ cùng nhau ăn tối. Anh vào thư phòng còn cô sẽ ôn bài, trước khi đi ngủ, Nghiêm Hạo sẽ một phen hung hăng muốn cô.

Tống Nguyệt Linh không hiểu vì sao dạo gần đây anh ham muốn cô nhiều như thế, bao nhiêu cũng không đủ, cho đến khi cô cầu xin mới thôi. Mặc dù cô rất mệt mỏi nhưng khi nhìn anh yêu thích cô như vậy cũng khiến trong lòng cô có chút vui vẻ. 


"Đinh Yến Tử?" Giọng nói kinh ngạc có chút quen thuộc vang lên ở sau lưng khiến Tống Nguyệt Linh xoay đầu lại nhìn.


 "Tô Cầm." Cô vui mừng reo lên.


 "Yến Tử, thật là cậu rồi. Ôi, mình mừng quá, cứ tưởng nhận lầm người chứ. Cậu về thành phố A bao giờ, sao không ghé thăm mình và dì?" Tô Cầm hưng phấn không giấu được vui mừng, hỏi liên tục.


 Tống Nguyệt Linh cười lắc đầu, cô bé này a, lúc nào cũng thế, vẫn vội vàng bộp chộp như xưa.


 "Tô Cầm, thật ra hơn một năm nay mình vẫn ở thành phố A." Tống Nguyệt Linh ngập ngừng nói.


 "Cậu vẫn luôn ở thành phố A? Vậy tại sao không về tìm mình, cậu hiện tại sống ở đâu?" Tô Cầm ngạc nhiên tuôn ra một tràn thắc mắc, còn có chút trách móc cô. 


"Được rồi, tìm một chỗ nào ngồi đi, mình sẽ kể cho cậu nghe." Tống Nguyệt 
Linh cũng không muốn giấu giếm Tô Cầm nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi. Bảo bảo giờ sống rất tốt, cô và Nghiêm Hạo cũng vậy.


Trong quán cafe, Tống Nguyệt Linh từ từ đem mọi chuyện kể cho Tô Cầm nghe, từ chuyện một lần ngoài ý muốn đến chuyện khi cô có thai và cuộc sống sau này rồi tới hiện tại.


Tô Cầm há hốc miệng, cô thật bị sốc a, không ngờ Yến Tử còn nhỏ như vậy mà phải trải qua những chuyện như thế, tình tiết chỉ có ở trong tiểu thuyết mà thôi, nghĩ đến đây không khỏi khiến Tô Cầm mơ mộng. 


Tống Nguyệt Linh nhìn gương mặt sùng bái của Tô Cầm có chút bất đắc dĩ mỉm cười.

"Nè nè. Vậy cậu và ba của đứa trẻ đang sống chung với nhau à, hai người đang yêu nhau sao?" Tô Cầm hai mắt lấp lánh tò mò hỏi.


"Mình cũng không biết nữa, nhưng dạo này anh ấy rất tốt với mình." Tống
Nguyệt Linh có chút xấu hổ nói.

"Đinh Yến Tử, không phải cậu đã yêu anh ta rồi đó chứ?" Tô Cầm nhìn gương mặt hạnh phúc, hai mắt tỏa sáng của Tống Nguyệt Linh thì khẳng định nói.


 "Mình cũng không rõ nữa, nhưng mình không còn ghét anh ấy như lúc xưa nữa rồi." Tống Nguyệt Linh ngập ngừng nói, chính cô cũng nhận ra, cô đối với Nghiêm Hạo đã hoàn toàn buông xuống tâm phòng bị. Mỗi đêm, anh đều tiến vào thân thể cô, có lẽ vô tình cũng đi vào tâm của cô luôn rồi.
"Yêu sao?" Đời trước khi còn sống, cô cũng chưa biết yêu là gì, sống lại đời 
này cô lại đi yêu chính người chồng của mình. Nhưng cô có thật yêu anh sao? Tống Nguyệt Linh phân vân nghĩ.


Tô Cầm nhìn mặt Tống Nguyệt Linh đang rối rắm thì có chút buồn cười. Tống Nguyệt Linh lúc nào cũng chính chắn, sâu sắc nhưng sao trong tình cảm lại gà mờ như vậy chứ.

"Cậu hãy lấy tay đặt lên иgự¢ mình rồi tự hỏi xem, nếu một ngày không gặp anh ta, cậu có nhớ không? Trong đầu cậu có phải luôn nghĩ về anh ta, cậu vui khi thấy anh ta vui và ngược lại, cậu muốn chăm sóc anh ta, lo lắng cho anh ta mỗi ngày và sẽ buồn nếu như anh ta không quan tâm tới cậu?" Tô Cầm nói một hơi, thật ra cô cũng chỉ tìm hiểu qua sách thôi, trong ấy không phải đều nói như vậy sao?

Tống Nguyệt Linh nghe Tô Cầm nói xong thì đỏ mặt, bởi vì những đều Tô Cầm vừa nói, cô đều có cả. Vậy, cô thật sự yêu Nghiêm Hạo rồi sao, yêu chính chồng trước và hiện giờ của mình?
Tống Nguyệt Linh cười ngọt ngào, tình yêu thật kì diệu, khi cô nhận ra nó thì cả người như có nguồn năng lượng do cảm xúc chi phối cô. Nếu thật sự yêu thì 
yêu thôi, cô sẽ cố gắng bảo vệ tình yêu của mình thật tốt. Tống Nguyệt Linh
quyết tâm.


Tô Cầm nhìn gương mặt Tống Nguyệt Linh đầy cảm xúc thì không khỏi cảm khái, đúng là rơi vào lưới tình rồi.


 Tống Nguyệt Linh ngồi trên giường thấp thỏm không thôi, khi cô nhận ra tình cảm của chính mình, cô đã hỏi Tô Cầm nên làm gì? Tô Cầm nói cô phải tìm hiểu Nghiêm Hạo, xem anh có yêu cô không, rồi sau đó phải chinh phục anh.


 Nghiêm Hạo có yêu cô không? Cô cũng không dám chắc, cô chỉ biết anh rất thích cơ thể của mình. Mắt của Tống Nguyệt Linh lóe lên, cười gian. Chính cô cũng không biết, dạo này tính cách của mình càng hoạt bát hơn hẳn, lại có chút nghịch ngợm dễ thương, không còn là một bình hoa thiếu sức sống như Tống Nguyệt Linh, thiên kim của Tống Thị.


 Nghiêm Hạo bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cô vợ nhỏ ngồi trên giường có chút khẩn trương nhìn anh.


 "Sao thế? Có việc gì à?"


 "Không, không có chuyện gì." Tống Nguyệt Linh vì khẩn trương nên nói lắp. 


Nghiêm Hạo càng thấy không được bình thường, bỏ cái khăn đang lau tóc xuống, lưng dựa vào bàn trang điểm, hai tay khoanh ở trước иgự¢. Trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm. Lồng иgự¢ nở nang, cơ bắp săn chắc, chiếc cổ, xương quai xanh, vòng eo thon gọn hằn lên bắp thịt vạm vỡ, cặp chân thon dài, tất cả đều được anh phơi bày một cách thoải mái ở trước mắt cô vợ nhỏ. 


Tống Nguyệt Linh thấy cổ họng hơi khô, cô vừa mới phát hiện ra, chồng của cô rất đẹp trai và có sức thu hút mãnh liệt a, đúng là không yêu không được, cô có chút phát ngốc nghĩ.
Nghiêm Hạo khoanh tay ở trước иgự¢ đánh giá cô vợ nhỏ hôm nay hơi kỳ lạ. Gương mặt khó xử, rối rắm cúi xuống, chiếc áo ngủ tuột xuống vai để lộ ra cảnh xuân mà cô vẫn không hay biết gì. Đèn phòng ngủ mờ ảo chiếu lên da thịt cô càng thêm hồng, mịn màng quyến rũ, cặp иgự¢ sữa trong suốt lộ ra. Tuy đứng cách nhau vài bước chân nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô. Ánh mắt nóng bỏng lên, anh cất giọng khàn khàn nói.

"Em có việc khó xử à?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, nhưng anh phải trả lời đúng sự thật nha." Cô vô thức nói ra.


 "Được." Nghiêm Hạo sảng khoái đáp ứng.
Tống Nguyệt Linh giật mình, mừng rỡ: "Thật không?"

"Nhưng trước đó, em phải làm cho anh một yêu cầu." Nghiêm Hạo nhìn nụ cười của cô, cố nén xúc động muốn hôn cô, mà ra điều kiện.

"Yêu cầu gì?" Tống Nguyệt Linh nhìn gương mặt Nghiêm Hạo, bỗng nhiên cảm thấy bất an.


 Nghiêm Hạo mỉm cười, kề sát bên tai cô thì thầm.
Tống Nguyệt Linh liền hoá đá.

"Tối nay em phải phục vụ anh."
Tống Nguyệt Linh nghe điều kiện của Nghiêm Hạo xong liền xấu hổ quẫn bách, gương mặt đỏ rực tới tận mang 
tai. Nhìn gương mặt đắc ý cười như không cười của anh, cô thật hận không 
thể cắn anh một ngụm cho thật mạnh a.

"Thế nào, được không? Nếu như em không đồng ý cũng không sao." Nghiêm Hạo thấy cô vợ nhỏ xấu hổ, khổ sở thì có chút không đành lòng. Nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cái tiện nghi này nha. Đâu dễ gì được cô vợ nhỏ phục vụ cho chứ.
"Nhưng em không biết phải làm thế 
nào?" Tống Nguyệt Linh cắn cắn môi nói, nhưng cô thật sự rất muốn biết được tình cảm của anh dành cho cô là như thế nào.
"Anh sẽ dạy cho em." Nghiêm Hạo hưng phấn, vui vẻ đi về phía giường nằm xuống, nhìn cô vợ nhỏ ra lệnh: "Hôn anh."
Tống Nguyệt Linh thẹn thùng nhưng cũng ngoan ngoãn dâng môi mình đặt lên môi anh, nhẹ hôn lên. Mọi khi đều là anh hôn cô, còn cô chỉ biết thụ động đón nhận và chậm chạp hưởng ứng theo anh. Nhưng hôm nay, cô muốn chủ động lại không biết phai bắt đầu từ đâu.
Để môi mình lên trên môi anh thật lâu, sau đó nhẹ mở môi mọng ra, có chút trúc trắc ngậm lấy, ʍúŧ nhẹ môi anh.

Nghiêm Hạo hít một hơi thật sâu, đầy kích động, kỹ thuật hôn của cô rất tệ nhưng nó lại có thể khiêu khích cảm giác của anh, hơi thở thơm tho của cô, thân thể mềm mại dựa vào người anh, đôi иgự¢ sữa đặt lên trên tay của anh. Mọi thứ đó đều làm cho anh thật muốn đè cô ở dưới thân để mà hung hăng muốn cô. Nhưng anh không thể đầu hàng sớm như vậy được.

Tống Nguyệt Linh hôn mỏi miệng nên ngưng lại, đôi mắt ủy khuất nhìn anh. Nghiêm Hạo muốn cười nhưng cố kìm lại, nhìn cô bình tĩnh, nói: "Tháo khăn ra, rồi hôn nó." Anh chỉ vật phía dưới hai chân của anh, rất tự nhiên nói.
Tống Nguyệt Linh há hốc miệng, sau lại xấu hổ không thôi. Cô thật muốn tung cửa bỏ chạy a. Cô mới không thèm hôn chỗ đó của anh đâu.
"Thật ra cũng không đáng sợ như em 
nghĩ đâu, cứ thử đi, nó sẽ rất thích em đấy." Nghiêm Hạo thấy trong mắt cô có tia phản kháng, anh làm sao cho phép cô mới lâm trận đã bỏ chạy được chứ. Anh nhẹ giọng dụ dỗ nói.

Tống Nguyệt Linh nhìn chằm vào vật nằm phía dưới khăn trắng đầy do dự, mím môi, nhẹ tháo chiếc khăn đang quấn bên hông của anh xuống. Cự long cứ thế bật ra, oai phong thẳng đứng
Tống Nguyệt Linh hít vào một hơi đầy hoảng sợ. Bây giờ cô mới nhìn rõ cậu anh em của Nghiêm Hạo. Thật lớn a, cái đầu nó lúc lắc như muốn chào hỏi cô vậy. Tống Nguyệt Linh vội đưa mắt tránh đi, không dám nhìn tiếp nữa.
Nghiêm Hạo nhìn phản ứng của cô vợ nhỏ khi nhìn thấy cậu anh em của anh, lòng không khỏi hưng phấn cùng kích động dồn dập. Bên dưới càng thêm bành 
trướng, đúng là không có tiền đồ mà.

"Mở miệng nhỏ của em ra, rồi hôn nó đi. Anh thật khó chịu lắm." Anh không nhịn được liền cầu xin cô.
Tống Nguyệt Linh thấy anh khó chịu 
cũng không đành lòng, bèn nhích người đến, cúi đầu xuống chậm rãi há miệng nhỏ ra, khó khăn ngậm lấy vật to lớn của anh vào.

Nghiêm Hạo cảm thấy có một luồng sung sướng chạy dọc khắp sống lưng khiến anh run rẩy không thôi. Bên trong miệng cô ấm áp bao bọc lấy anh, khiến anh không ngừng dâng lên từng trận khoái cảm kích động.
"Đúng rồi bảo bối, hãy liếm ʍúŧ nó đi." 
Nghiêm Hạo giọng khàn khàn nói.

Tống Nguyệt Linh cảm thấy nó hình như lại lớn hơn ở trong miệng của cô, khiến cô khó nhọc ngậm lấy. Lưỡi nhỏ nhẹ nhàng an ủi nó làm cho Nghiêm Hạo run lên từng chập.
"Bảo bối, thật muốn nổi điên với em." Nghiêm Hạo gầm lên, kéo người cô lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Anh sợ nếu còn kéo dài lâu nữa, chắc chắn sẽ ngã mũ trước cô vợ nhỏ này mất thôi. Anh còn muốn yêu thương cô thật nhiều nha.

Bàn tay vội vả lột nhanh chiếc áo ngủ của cô ra, đầu cúi xuống bộ иgự¢ sữa đang dụ hoặc anh. Há miệng ngậm lấy nụ hoa nhỏ của cô liếm ʍúŧ không dừng, bàn tay dời đến bên còn lại, xoa nắn nó thành đủ hình dạng.

Tống Nguyệt Linh bị anh kích thích, cơ thể liền nhanh chóng nóng lên. Nghiêm Hạo nâng chân cô lên, nhanh chóng tiến vào nơi ẩm ướt chặt hẹp của cô.
Từng trận rút ra tiến vào thật sâu, thật mãnh liệt khiến cô không kiềm được ՐêՈ Րỉ, nhưng chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt lóe sáng, ôm lấy cổ của Nghiêm Hạo: "Hạo, anh có yêu em không?" Tống Nguyệt Linh nhân lúc này lại hỏi ra điều mình muốn biết.

Nghiêm Hạo vì khoái cảm mãnh liệt khiến anh sung sướng không thôi, kích tình càng thêm dồn dập. Anh thật sự mê luyến cơ thể nhỏ nhắn khít khao của cô vợ nhỏ, cô như thể được tạo ra là để dành cho anh vậy.

"Bảo bối, anh yêu em!" Nghiêm Hạo không chút do dự thốt ra.
Tống Nguyệt Linh vui mừng, hốc mắt đỏ lên ôm chặt lấy anh. Anh cũng yêu 
cô, thật tốt quá. Cô hôn nhẹ lên môi anh, vui vẻ nói: "Em cũng yêu anh, Nghiêm Hạo."

Nghiêm Hạo khẽ cười, kích động chạy nước rút càng mãnh liệt ở bên trong cơ thể cô.
Trong phòng hai người yêu nhau đang cùng nhau dệt lên bài ca đẹp nhất của loài người. Hơi thở ngọt ngào thật lâu chưa tan đi.
Sáng hôm sau, Nghiêm Hạo tràn đầy tinh lực đi làm, còn Tống Nguyệt Linh thì nằm bẹp dí ở trên giường, không nhấc tay lên nổi.
Thật bất công a. Nhìn Nghiêm Hạo 
một thân tây trang cao lớn hấp dẫn đứng quay lưng về phía cô. Nhớ đến buổi tối hôm qua, Tống Nguyệt Linh liền cười ngọt ngào.

Nghiêm Hạo nhìn cô vợ nhỏ nằm trên giường, cả người giấu trong chăn chỉ lộ ra bờ vai trần và xương quai xanh quyến rũ. Cô đang cười ngọt ngào nhìn anh, gương mặt sáng rỡ vì hạnh phúc làm cho anh có chút lóa mắt.
Anh khẽ cười một tiếng, chân bước lại hôn lên đôi môi cô. Tống Nguyệt Linh ngẩng mặt lên, đón nhận nụ hôn của anh, tay không kìm được quàng lên cổ anh. Động tác đó khiến cho chiếc chăn tuột xuống, lộ ra bộ иgự¢ mê người.
Nghiêm Hạo ánh mắt nóng bỏng ôm cô sát vào lòng hôn sâu, tay nhẹ trêu trọc nơi đẩy đà của cô, nói: "Mới sáng sớm đã muốn quyến rũ anh rồi sao?"
Tống Nguyệt Linh xấu hổ vùi mặt vào 
иgự¢ anh, không lên tiếng. Cô thật thích anh, lúc nào cũng muốn ở gần anh, mùi hương trên người anh thật dễ chịu.

Nghiêm Hạo phì cười nhìn cô làm nũng, 
ánh mắt dịu dàng, nhu tình vuốt ve cô: "Tối qua thật rất mệt rồi. Hôm nay
 nên nghỉ học một buổi đi, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, biết không? Anh đi đây." Hôn nhẹ lên môi cô một cái nữa, rồi mới bước ra khỏi phòng.

Tống Nguyệt Linh nhìn bóng lưng 
của anh có chút mất mát nằm xuống. Điện thoại lúc này lại kêu lên, cô liền bắt máy.

"Yến Tử, hôm nay cậu rãnh không? Hôm qua mình có gặp Chu Hàn Quân, biết cậu vẫn ở thành phố A, anh ấy rất muốn gặp cậu." Giọng Tô Cầm sôi nổi nói.
"Được thôi, trưa nay mình với cậu ghé qua cửa hàng thăm anh ấy đi." Tống Nguyệt Linh nhớ tới Chu Hàn Quân không nhịn được liền muốn gặp anh ấy. Không biết hơn một năm qua cửa 
hàng bánh như thế nào rồi?

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc