_Tiến triển
" Tối nay em phải thức cùng anh !" Nghiêm Hạo mờ ám nói
Tống Nguyệt Linh cảm thấy tai mình nóng lên lan tới gương mặt , thẹn thùng hoảng hốt ,
không ngờ hắn ra điều kiện như thế , Tống Nguyệt Linh muốn tìm cái lổ chui xuống tránh xấu hổ
Nghiêm Hạo thấy cô vợ mình làm đà điểu cuối gằm mặt xuống . nữa bên mặt màu hồng của cô làm hắn vừa thương vừa bắt đắt dĩ .Ôm con đà điểu vào lòng hắn thì thầm
" Tính tránh anh đến bao giờ hử ! Em không phải là vợ anh sao ?"
" Em đâu có tránh ...." Tống Nguyệt Linh hoảng hốt nge giọng dịu dàng của hắn , tim đập nhanh hơn mặt lại đỏ
" Vậy tối nay anh chờ biểu hiện của em ?" Hắn cười xấu xa hôn lên môi cô một cái ,ra lệnh cho tài xế chở tới biệt thự chính của Nghiêm gia.
Tống Nguyệt Linh hiểu ra lời của hắn cô hóa đá .
Tống Nguyệt Linh trong phòng bảo bảo chơi với hai cậu nhóc . Nghiêm Thuần Phúc
và Nghiêm Hạo Khang , hai cái tên được bà nội bé suy nghĩ một tháng mới chọn ra . Cậu anh Nghiêm Thuần Phúc ra trước em mình 10 phút . hai cậu bé đả hơn 6 tháng biết bò
có đôi khi có thể vịn nôi tự đứng lên , rất nghịch ngợm .
Dù một tuần mới gặp mẹ một lần nhưng hai cậu bé đều không quên Tống Nguyệt Linh
mỗi lần cô đến hai bé đều đặc biệt thích bám trên người cô . Phải chăng " mẩu tử liền tâm "
làm cho cô vừa hạnh phúc vừa chua xót .
Cô ôm Nghiêm Hạo Khang vào lòng , tay cầm bàn tay nhỏ bé của hắn nhẹ nhàng cắt móng tay hơi dài ra của bé . Hạo Khang tính cách hoạt bát nhưng nhõng nhẽo hơn anh mình .
mỗi lần Tống Nguyệt Linh ra về cậu đều khóc và đòi theo . Còn Nghiêm Thuần Phúc thì ngược lại , tính cách tự lập rất sớm không khóc không nháo chỉ im lặng chơi một mình . khi
thấy cô ánh mắt sẽ sáng lên lặng lẽ ngồi kế bên cô , mỗi lần thấy cô ẳm Hạo Khang sẽ nhìn theo nhưng cũng không đòi . Tống Nguyệt Linh đau lòng cho tính cách của cậu bé .
lần nào cô cũng thay phiên ôm hai đứa thơm lên hai má của bảo bảo thật thỏa mãn xong mới thôi .
Điền Bối Dung bước vào phòng thấy ba mẹ con chơi vui vẻ Hạo Khang cười tít mắt còn Thuần Phúc không thích gần gủi người khác cũng ngồi sát bên cô , gương mặt vui vẻ
Điền Bối Dung nhìn thấy , hốc mắt không khỏi đỏ lên .
Bà biết hai cậu bé rất thích mẹ của mình . Nhưng bà cố tình không cho Tống Nguyệt Linh gần gủi hai hai cậu bé . Bà muốn cô biết quý trọng và lo sợ mất đi , vì như thế cô mới đủ can đãm nghị lực mà làm những việc mình cần làm .
Nhưng hôm nay con bà tự mình đưa cô bé tới đây thăm bảo bảo , bà ngạc nhiên và vui mừng, ít nhất nó cũng đả biết quan tâm cô bé , Bà mong cô bé có thể khiến cho con trai bà yêu cô bé mà tình yêu đó phải sâu nặng hơn tình yêu lúc trước của hắn , có như thế bi kịch mới không xảy ra một khi hắn nhớ lại . Bà thở dài khép cữa phòng lại
Tống Nguyệt Linh ngồi trên xe tâm tình rất tốt , môi cong lên có thể biết cô đang vui vẻ như thế nào . Nghiêm Hạo nhìn cô vợ nhỏ ánh mắt vui vẻ gương mặt bừng sáng nghiêng
mặt nhìn ra cửa sổ , cô nhấn nút hạ kiếng xuống gió thổi trên mặt trên tóc cô . Cô rùng mình bật cười khúc khích . Nghiêm Hạo thấy trò trẻ con cô không khỏi lắc đầu . đưa tay nhấn kiếng lên ôm cô vào lòng
" Vui lắm sao ?" gương mặt sủng nịnh vuốt ve mái tóc lại cho cô vì gió thổi mà rối
" Ừ " Tống Nguyệt Linh cong môi gật đầu
" Anh không biết đâu , hôm nay Hạo Khang đả tự đứng lên mà không cần vịn nữa . còn Thuần Phúc thì khỏi nói có thể ngồi chơi xếp hình rất thành thục , anh thấy nó thông minh chưa?" Tống Nguyệt Linh tự hào , bảo bảo của cô làm gì cũng rất đáng yêu
" Tất nhiên , còn không nhìn xem con ai " Nghiêm Hạo kêu ngạo
" Xì " Tống Nguyệt Lình phì cười nhưng không phản bác
" Dám cười nhạo anh hả ?" vừa nói tay vừa chọc vào eo cô làm Tống Nguyệt Linh vì nhột
bật cười khanh khách , tiếng cười trong vắt mang theo vui vẻ
Nghiêm Hạo nhìn cô gương mặt vì cười nhiều mà hồng lên ánh mắt long lanh cong lên nhìn hắn ,
Nghiêm Hạo rung động cuối xuống đôi môi của cô . Hắn nhẹ nhàng áp môi lên môi cô
hôn từng chút một nhẹ nhàng ʍúŧ cánh môi mềm của cô . Tống Nguyệt Linh ngượng ngùng xao động đón nhận cánh môi lạnh băng mang theo dịu dàng của hắn . , Nghiêm Hạo hôn càng lúc càng sâu hắn say mê hương vị ngọt ngào của cô , bao nhiêu cũng không khiến hắn thấy đủ , tới khi thấy người trong lòng mềm nhủn mới quyến luyến rời ra nhưng
môi trên để trên môi của cô . hơi thở dồn dập ánh mắt nóng bỏng nhìn Tống Nguyêt Linh
" Anh thật mong đợi đêm nay "
_Đêm mê loạn .
Tống Nguyệt Linh khẩn trương đứng trước gương trong nhà tắm . cô đả ở trong đây gần một tiếng đồng hồ . Tâm trạng lơ lửng lo lắng làm cô không dám bước ra . Nhớ tới lời nói
đầy ám muội của Nghiêm Hạo mặt cô lại đỏ lên , phản chiếu trong chiếc gương cô gái nhỏ
mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mõng ôm thân thể mịn màng làn da như ngọc của cô .tóc cô xỏa xuống bên vai ánh mắt long lanh má ửng hồng trông vừa ngây thơ vừa quyến rủ . Cô hít một hơi sâu bình tĩnh mở cữa .
Vừa bước ra chợt được bao vây trong vòng tay ấm áp cực nóng cả người được bế bổng lên xoay một vòng đặt xuống giường , bóng dáng to lớn cũng nương theo đè trên người cô môi phủ xuống , nụ hôn của hắn cuồng dã mang theo một chút vội vả nồng nàn hôn cô .
Tống Nguyệt Linh " Um! " một tiếng hắn thừa cơ xâm nhập thật sâu vào miệng cô
chiếc lưỡi ấm nóng càn quét bên trong cô . Nụ hôn quá cuồng nhiệt nóng bỏng làm cô có chút không chịu nổi .
" Trừng phạt em , bắt anh đợi lâu như vậy "
Nghiêm Hạo buông đôi môi mọng ra , nhìn cô vợ nhỏ trong lòng , ánh mắt mê mang
gương mặt đỏ rực môi vì được hôn mà trở nên căng mọng ướƭ áƭ hơn , ánh mắt cuối xuống chiếc áo ngủ bị hắn đè lên có chút xốc xếch tụt dây xuống lộ bờ vai tròn xương quai xanh xinh đẹp . cả người cô tỏa ra hương thơm ngát quyến rủ, nhìn bầu иgự¢ sữa của cô vì thở mà rung động thấp thoáng có thể thấy nhụy hoa đỏ tươi trên đó , yết hầu
mãnh liệt động , ánh mắt ᴆục ngầu vì ham muốn cơ thể hắn trương lên khó chịu .
Tống Nguyệt Linh nhìn Nghiêm Hạo cả người chỉ quấn một cái khăn lớn ngang hông , Ⱡồ₦g иgự¢ màu đồng săn chắc lộ ra ,mái tóc còn ướt vì mới tắm xong rủ xuống, gương mặt như điêu khắc , ánh mắt thâm thuý nhìn cô . Sống mủi cao bờ môi mõng chiếc cằm cương nghị tất cả đều hấp dẩn trí mạng . Nhìn Dụς ∀ọηg trong mắt hắn cô xấu hổ quay đầu .
" Sợ sao ?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp như loại rượu ủ lâu năm khiến người ta say mê
Tống Nguyệt Linh hoảng hốt mở mắt to ngơ ngác nhìn hắn !
Nghiêm Hạo nhìn gương mặt cô vợ nhỏ ngây thơ như vậy không kìm lòng được mà vui vẻ , trong lòng càng thêm mềm mại .Cô bé này khiến hắn muốn yêu thương cô thật sâu . hắn cuối xuống kích động hôn lên đôi môi của cô nỉ non
" Đừng sợ ! anh sẽ rất nhẹ nhàng "
Tống Nguyệt Linh mĩm cười có chút xúc động thấy hắn thương tiếc mình như vậy . nhẹ nhắm mắt thả lỏng giao bản thân mình cho hắn
Nghiêm Hạo nhìn cô cười tin tưởng giao cho mình cho hắn , trong lòng không khỏi nóng lên . kích tình hôn lên đôi môi mọng của cô . triền miên ôm hôn nhẹ nhàng say đắm .
Hai người dán sát vào nhau cảm nhận cơ thể mềm mại của đối phương càng lúc càng nóng .
Tống Nguyệt Linh chìm đắm trong nụ hôn của hắn . rất dịu dàng thương tiếc khiến cô rung động . Sống hai đời người cô mới cãm nhận được thì ra được hắn ôn nhu yêu thương lại tốt đẹp như thế , cô cứ nghĩ mình đang mơ một giấc mơ đẹp
Nghiêm Hạo nhẹ nhàng cởi nhẹ dây áo ngủ của cô ra . khiến cô Tʀầռ tʀʊồռɢ dưới ánh mắt hắn .Thân thể trắng nỏn trong suốt, bộ иgự¢ sữa vun cao hai nụ hoa nhỏ hồng xinh xắn e thẹn , vòng eo mãnh khảnh có thể nắm gọn trong một tay .Tay nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể cô . môi hắn hôn lên cổ cô một đường chạy dài xuống bộ иgự¢ sữa ngậm lấy tham lam liếm ʍúŧ .
Tống Nguyệt Linh vì kích thích run rẩy từng chập .
Hắn hôn lên từng tất trên da thịt của cô ,nâng niu như món đồ dể vỡ , bàn tay tham lam thăm dò xuống dưới nhẹ vuốt ve nó . hắn cảm nhận cơ thể cô run khẩn trương , hắn nhẹ hôn môi cô như trấn an .
Khẽ quỳ xuống tách hai chân cô ra nhìn vào chính giữa đóa hoa của cô , Tống Nguyệt Linh xấu hổ nhìn hắn , môi run run . Nghiêm Hạo cười nhẹ cuối xuống hít lấy hương thơm của riêng cô . chiếc lưỡi vươn ra liếm nhẹ lên đóa hoa vì kích tình mà ẩm ướt . Tống Nguyệt
Linh giật bắn người từng trận kích thích mãnh liệt khiến đóa hoa càng thêm run rẩy . Nghiêm Hạo hài lòng sự nhạy cảm của cô . ngón tay hắn nhẹ vuốt ve trên cánh hoa theo đường ướƭ áƭ đi vào . Tống Nguyệt Linh mặt đỏ bừng nhắm mắt hơi thở dồn dập
Nghiêm Hạo cảm nhận ngón tay mình được bao vây trong ấm áp mềm mại khiến hắn muốn bùng nổ , chợt rút tay ra kéo chiếc khăn trên người xuống , cự long bật ra Tống Nguyệt Linh há hốc miệng xấu hổ xoay mặt đi tránh né .
Ánh mắt hắn vui vẻ xoay gương mặt cô lại ôn nhu cùng ham muốn nhìn cô , động thân đi vào ."A... ư "
Tống Nguyệt Linh rên nhỏ ,cảm nhận sự căng trướng khi hắn tiến vào
Nghiêm Hạo thở dài thỏa mãn khi hoàn toàn ở bên trong cô .
" Anh thích sự nhỏ nhắn của em "
Nghiêm Hạo phát cuồng vì chật khít của cô vợ nhỏ , buông thả cảm xúc tiến vào trong cô .
kich tình từng đợt tiến vào càng sâu càng mạnh . Tống Nguyệt Linh không chịu nổi hắn quá mãnh liệt , kích thích khoái cảm như muốn nhấn chìm cô
" A.. Chậm ,, không được quá nhanh . Nghiêm Hạo ! " Tống Nguyệt nức nở van xin
.
Nghiêm Hạo nghe cô vợ nhỏ nỉ non kêu tên mình thì kích động . Nhìn cô dưới thân hắn mắt ướƭ áƭ gương mặt vì động tình càng thêm mê người . tiếng ՐêՈ Րỉ yếu ớt như mèo của cô càng khiến hắn kích thích . mạnh mẽ lật người cô nằm lại nâng cặp ௱ôЛƓ tròn của cô lên từ phía sau tiến vào, dồn dập hai tay cuối xuống xoa cặp иgự¢ sữa của cô , môi hôn liếm bên tai cô hổn hển ..
" Bảo bối , gọi " Hạo " anh thích nghe " Nói xong bàn tay xấu xa véo nhẹ trên иgự¢ cô
làm cô thở gấp từng chập .
" Hạo , em sắp không chịu nổi " Tống Nguyệt Linh run rẩy nge lời hắn
" bảo bối không sao . có anh ở đây " Nói xong nồng nhiệt hôn môi cô ,hông tiến vào càng nhanh càng sâu.
" A ..A " Hắn đưa cảm giác cô lên cao , kích tình dồn dập khoái cãm khiến cô hét lên hoa huy*t run rẩy co thắt từng chập d*m thủy trào ra . Nghiêm Hạo không chịu nổi bên dưới
cô co rút rốt cuộc cũng rầm lên phóng mầm móng nóng rực của hắn vào tận sâu bên trong cô .ôm chặt lấy cô cùng nhau hưởng kích tình đem đến khoái cảm
Tống Nguyệt Linh vì quá nhiều kích thích nên ngất đi . Nghiêm Hạo thỏa mãn nhìn cô vợ nhỏ mệt mõi ngất đi , ánh mắt dịu dàng hôn lên trán cô , ôm cô vào lòng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ .
Đêm thật ngọt ngào !
Ánh nắng sớm le lói chiếu qua rèm cửa sổ, bên ngoài mặt trời đang dần lên, giọt sương trên cánh hoa óng ánh khiến cho buổi sáng sớm càng thêm tươi mát.
Trong phòng ngủ, đồng hồ điểm 7h. Tống Nguyệt Linh từ trong giấc ngủ mệt
mỏi sâu kín thức dậy. Ánh mắt ௱ôЛƓ lung mở ra, chợt bắt gặp đôi mắt cười như không cười của Nghiêm Hạo, khiến cô giật mình tỉnh ngủ hẳn. Kích tình đêm qua bỗng ùa về trong đầu, cô xấu hổ đỏ bừng mặt vội xoay lưng lại. Đây là lần đầu tiên cô và anh thân mật lại ngọt ngào nhất, khiến cho cô có chút không dám tin.
Nghiêm Hạo nhìn cô vợ nhỏ đang xấu hổ đưa lưng về phía mình thì cười sủng
nịnh, giơ tay kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt. Hai cơ thể Tʀầռ tʀʊồռɢ dán chặt vào nhau, không khí bỗng trở nên nóng bỏng.
Khẽ liếm lên vành tai tinh xảo của cô, anh thì thầm: "Sao thế, còn xấu hổ à?"
Tống Nguyệt Linh bị anh ôm chặt, cảm giác nóng bỏng từ sau lưng khiến cô càng thẹn thùng. Còn có thể cảm nhận được chiếc gậy sắt của anh đang chỉa vào lưng cô nữa chứ.
Nghiêm Hạo thấy cô không trả lời liền
nhíu mày, có chút bất đắc dĩ xoay người cô lại, để cho cô đối diện với mình. Nhìn gương mặt hồng nhuận của cô được anh yêu thương cả một đêm lại càng thêm quyến rũ. Cổ, xương quai xanh, bộ иgự¢ sữa đều có dấu vết để lại của anh.
Anh cong khoé môi, vui vẻ nhìn những vết hôn ấy, lại kích tình cúi xuống hôn thật sâu lên môi cô. Thuần thục cậy mở hàm răng của cô ra, liền tiến vào Lเế๓ láק, cắn ʍúŧ. Anh xấu xa cắn nhẹ lên trên môi cô.
"A." Tống Nguyệt Linh ủy khuất liếc nhìn anh u oán.
Nghiêm Hạo nhìn thấy gương mặt hờn dỗi của cô lại rất khả ái liền động tình. Anh kéo cô sát lại vào người mình, nhẹ nhấc một chân của cô lên, vắt qua eo của mình, không báo trước liền động
thân đi vào.
"Ư, đau." Bất ngờ bị anh tấn công có chút khô rát, không chịu nổi vật to lớn của anh, Tống nguyệt Linh nhíu mày rên nhẹ.
Nghiêm Hạo không cử động, rớt xuống từng nụ hôn vụn vặt lên trên người cô, muốn chăm lửa sự nhiệt tình của cô. Môi dời xuống bộ иgự¢ sữa, ngậm lấy nụ hoa hồng ¢ươиg ¢ứиg, liền say mê liếm ʍúŧ.
Tống Nguyệt Linh bị anh kích thích mà động tình theo, phía dưới đặc biệt trở nên ướƭ áƭ hơn. Nghiêm Hạo mỉm cười, ngẩng đầu lên, triền miên hôn lên đôi môi của cô. Phía dưới liền bắt đầu luận động.
Buổi sáng sớm, trong phòng vang lên từng trận tiếng ՐêՈ Րỉ yêu kiều của cô gái và tiếng thở gấp của người đàn ông, đầy mập mờ và nóng bỏng.
....................
Hôm nay, tổng giám đốc của Nghiêm thị đi làm trễ, nhưng nhìn gương mặt của sếp lại rất tốt, tinh thần sáng láng. Khoé môi thỉnh thoảng còn có thể cong lên, làm cho các nhân viên nữ đều bị mê hoặc.
"Hạo, hôm nay cậu trúng số à?" Đường Nhật tò mò hỏi. Từ ngày Nghiêm Hạo bị mất trí nhớ, cậu vẫn duy trì thói quen chọc ghẹo Nghiêm Hạo như trước kia, mặc dù vẫn sẽ nhận được vẻ mặt lạnh lùng của tên này.
Lần này cũng vậy, Nghiêm Hạo liếc mắt xem thường cậu, sau đó thỉnh thoảng sẽ nhìn đồng hồ, bộ dáng mong chờ đến nhấp thỏm. Từng giờ trôi qua lại càng thêm nóng nảy, rốt cuộc không chịu nổi nữa liền nhấc điện thoại lên bấm số.
"Đang làm gì đó?" Nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, giọng anh ôn nhu lại, hỏi.
"Em đang ở trong giờ học. Có chuyện gì sao?" Tống Nguyệt Linh ở đầu dây bên này khó hiểu hỏi lại.
" Hôm nay có mệt mỏi không?" Giọng anh mờ ám hỏi tiếp. Người ở đầu dây bên kia bỗng im lặng. Nghiêm Hạo cong môi cười xấu xa, anh có thể tưởng tượng ra được gương mặt lúc này của cô vợ nhỏ ra sao.
"Đáng ghét!" Giọng nói ủy khuất của cô vợ nhỏ khẽ vang lên.
Nghiêm Hạo phì cười: "Anh nhớ em, ngoan ngoãn học cho tốt, chiều anh sẽ tới đón em." Giọng nói dịu dàng của anh truyền đến. Tống Nguyệt Linh nghe anh nỉ non mặt cô nóng bừng cả lên, trong lòng khẽ rung động.
"Vâng, vậy chiều gặp lại." Vội tắt điện thoại đi, tim cô đập mạnh không ngừng, cô bỗng mỉm cười ngọt ngào.
Bên này, Đường Nhật há hốc mồm nhìn Nghiêm Hạo nói chuyện điện thoại. Thật con mẹ nó, đúng là ganh tỵ quá đi. Phải chi Hạo chịu nói chuyện nhẹ nhàng một chút với cậu như vậy, cậu nhất định sẽ bán mạng cho tên này ngay. Đúng là sức mạnh của tình yêu a~~~
Bỗng chân mày của Đường Nhật nhíu lại. Nhìn Nghiêm Hạo đầy phân vân: "Hạo, cậu yêu cô bé ấy à?"
Nghiêm Hạo ngẩng đầu lên nhìn cậu khó hiểu, dù anh không nhớ rõ nhưng anh không bài xích người này. Cậu ta luôn làm cho anh có cảm giác quen thuộc và tin tưởng.
"Có gì lạ ?, đó là vợ của tôi." Nghiêm Hạo bình thản nói. Nhưng chính anh cũng lại giật mình, anh yêu cô sao? Anh cũng không rõ, chỉ là rất thích ở bên cạnh cô, thường hay nghĩ về cô, muốn bảo bọc cô vợ nhỏ của mình ở trong lòng bàn tay để yêu thương cô. Có lẽ là yêu đi. Chợt mỉm cười,ừ cảm giác cũng không tệ ?
Đường Nhật thấy gương mặt của Nghiêm Hạo tràn đầy vui vẻ, cậu vừa mừng vừa lo: "Hạo, cậu thật sự quên luôn thì tốt quá. Tôi không dám nghĩ đến ngày cậu nhớ lại sẽ là như thế nào." Đường Nhật nén tiếng thở dài thầm nói.