Khi Di Hòa rời khỏi Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân bất giác nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ từ lúc nào chẳng hay. Anh nghĩ thầm, có lẽ bây giờ Cố Hiểu Khê đã nghỉ ngơi từ lâu. Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng trở lại phòng ngủ cùng cô.
Thế nhưng cửa phòng vừa hé mở, Ảnh Quân thấy bên trong vẫn sáng rực ánh đèn, Hiểu Khê thì đang đứng cạnh cửa sổ, bóng lưng cô độc hướng về phía cửa ra vào, có lẽ do cô chú tâm suy nghĩ nên chẳng hay anh đã trở về. Nhìn dáng vẻ trầm tư ấy, Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng tiến đến gần và bất ngờ ôm Cố Hiểu Khê từ phía sau làm cô giật mình và hoàn hồn ngay lập tức.
" Đang nghĩ gì say sưa vậy? " Uất Trì Ảnh Quân đổi giọng thân mật hỏi.
Còn chẳng phải về cô gái lúc nãy sao? Nhưng Cố Hiểu Khê không cách nào mở miệng nhắc đến cô ấy, thế nên đáp lại bằng một câu hỏi khác:
" Em nhớ trước đây ở gần cửa sổ có một cái cây rất to, cành của nó còn vươn dài đến gần cửa sổ phòng. Vì những lần trước không để ý, bây giờ để ý nên suy nghĩ về nó thôi. "
" Anh cho người chặt nó rồi. " Nhắc đến cái cây đó, Uất Trì Ảnh Quân không chút chần chừ mà đáp ngay.
" Vì sao? " Cố Hiểu Khê có chút bất ngờ, dè dặt hỏi.
" Chẳng phải lúc trước em trèo qua cành cây mới xuống được dưới sân sao? Anh còn cho người chặn luôn lối nhỏ mà em chui khỏi biệt thự. " Bằng giọng hết sức nhẹ nhàng và điềm tĩnh, Uất Trì Ảnh Quân đã giải đáp xong câu hỏi của Cố Hiểu Khê. Còn cô sau khi nghe xong, chẳng biết làm gì ngoài việc trao cho anh ánh mắt thâm tình.
" Anh hỏi này, làm sao em biết được con đường đó có thể rời khỏi biệt thự? "
Nghe Ảnh Quân hỏi, mặt Hiểu Khê như nhớ lại quá khứ, lúc cô bị Tống Phù Ngọc vu oan. Khi đó cô cùng Bạch Lang đứng dưới cây thì Tống Phù Ngọc đến gây sự. Sau khi cô ta rời đi, cô cũng kêu Bạch Lang lui xuống. Lúc ấy, Hiểu Khê cứ mãi đi dọc theo bức tường cao của biệt thự, vô tình lại phát hiện ra con đường bí mật kia.
Sau khi hồi tưởng lại chuyện cũ, cô nhìn Ảnh Quân bằng ánh mắt vô cùng sắc sảo, đáp: " Em sẽ không nói cho anh biết đâu. "
" Được thôi. " Dứt lời, cả cơ thể Cố Hiểu Khê được nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng.
" Anh làm gì vậy? Định uy Hi*p em sao? " Giọng cô không chút e dè như lúc trước, ngược lại có phần bạo gan hơn.
" Đến giờ rồi. " Uất Trì Ảnh Quân vừa nói vừa hướng tới giường ngủ và tiến thẳng đến đó.
" Giờ gì? " Cô nhăn trán suy nghĩ.
" Đến giờ chúng ta rèn luyện \' kỹ năng \' rồi. "
Anh vừa nói xong thì cũng đã đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Uất Trì Ảnh Quân đưa tay chạm vào gương mặt với đường nét hoàn hảo của Cố Hiểu Khê, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt. Đôi môi anh trượt xuống chiếc cổ trắng nõn và ʍúŧ mạnh một cái làm cô khẽ kêu lên. Cùng lúc ấy, bàn tay to lớn mạnh mẽ đã thăm dò khắp cơ thể cô và dừng trước nơi tư mật. Chiếc váy ngủ của Cố Hiểu Khê nhanh chóng bị ai kia lột ra và vứt ngay trên phía đầu nằm, trong khi đó vật nam tính của Uất Trì Ảnh Quân cũng chẳng chịu nổi mà tỉnh dậy, lấp ló sau lớp quần ngủ. Anh nhìn quang cảnh rực rỡ bên dưới, lại nhìn dáng vẻ phong tình của cô khiến vật bên dưới ngày càng giơ cao.
" Hiểu Khê, sao em lại đẹp đến thế chứ? "
Ảnh Quân cởi bỏ chiếc quần từ lâu đã làm vật kia thấy khó chịu, cúi xuống nói nhỏ vào tai Hiểu Khê.
" Anh vào được mà, phải không? "
" Đợi một chút... " Không biết từ đâu, Cố Hiểu Khê lấy ra một chiếc bao cao su, đưa trước mặt Uất Trì Ảnh Quân.
" Anh đeo vào đi. " Cô nghiêm túc nói.
Uất Trì Ảnh Quân nhìn chiếc bao trên tay Cố Hiểu Khê, rồi di chuyển đôi mắt đến gương mặt rắn rỏi của cô.
" Em không muốn anh ra bên trong sao? " Ánh mắt anh có phần ngờ vực.
" Em chưa muốn mang thai. " Cô nghiêm túc nhìn anh.
" Hiểu Khê, anh không muốn dùng bao. Anh muốn chạm vào em một cách chân thật nhất, hơn nữa dùng bao sẽ làm giảm cảm giác khoải cảm của chúng ta. " Ảnh Quân vừa nói vừa cúi thấp người như dụ dỗ cô, chuẩn bị đưa vật nam tính vào bên trong, nào ngờ bị cô đẩy ra và kiên quyết đáp:
" Anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đeo vào, hoặc là đêm nay không được động vào em. " Lời của Cố Hiểu Khê từ tốn mà đanh thép khiến anh chẳng còn lựa chọn nào khác.
Uất Trì Ảnh Quân thở dài một hơi, xem ra anh bị cô nhìn ra ý đồ rồi, đành miễn cưỡng đeo bao vào. Thế nhưng, vừa mang vào thì mặt Ảnh Quân có chút khó coi:
" Hiểu Khê, không vừa. "
Cô nhìn vật nam tính cao ngạo đang bị bó buộc kia, quả thật nó... Chẳng lẽ lại trách Cố Hiểu Khê vì quá ngại nên lúc mua mà chẳng thèm nhìn kích cỡ sao?
" Nó nhỏ quá, không thoải mái chút nào. " Ảnh Quân vừa nói vừa cau chặt mày.
" Tháo nó ra thì đêm nay anh không được chạm vào em. " Một lần nữa anh phải thỏa hiệp với Cố Hiểu Khê. Giờ chỉ còn cách Uất Trì Ảnh Quân cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu này.
Không biết qua bao lâu, cả hai vẫn không ngừng kịch liệt trên giường. Ảnh Quân ôm lấy người Hiểu Khê, hôn cô say đắm. Lúc này phản ứng của anh đột ngột mãnh liệt hơn, không ngừng đâᗰ ᗰạᑎᕼ và sâu bên trong rồi gầm nhẹ một tiếng, phóng thích bản thân trong cơ thể người phụ nữ. Cũng từ lúc này cô cảm thấy có gì đó không đúng. Cơ thể mềm mại cảm nhận sức nóng từ cơ thể anh, sau đó cả người cô dường như có luồn điện chạy khắp cơ thể.
" Ảnh Quân, vừa nãy... có gì đó rất lạ... " Cố Hiểu Khê thở gấp gáp hỏi.
Uất Trì Ảnh Quân nở nụ cười giảo hoạt: " Anh làm mạnh quá nên bao bị rách rồi. "
Cứ như vậy, anh thản nhiên hưởng thụ niềm vui cá nước. Sau cơn cuồng hoan và ái tình nam nữ trong phòng, Cố Hiểu Khê mệt mỏi được Uất Trì Ảnh Quân ôm chặt trong lòng.
" Hiểu Khê. "
" Hửm? " Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, lười biếng trả lời.
" Em còn chưa kể cho anh nghe hai tuần em mất tích, lúc đó em trốn ở đâu vậy? Anh cho người tìm em khắp nơi cũng không có tin tức gì. "
" Em sang Anh Quốc. "
" Em trốn đến tận đó sao? " Ảnh Quân hướng ánh mắt xuống nhìn cô.
" Cũng không hẳn là trốn, vì hôm đó trùng hợp vào ngày em phải quay về đó. "
Theo thường lệ, mỗi năm Cố Hiểu Khê sẽ sang Anh Quốc hai lần, mỗi lần trở về sẽ ở lại hai tuần. Trong chuyến đi đó lúc nào phải có Trần Điềm Điềm và Hoàng Mễ bên cạnh. Và mỗi lần đi, cô đều dùng máy bay tư nhân do Huyền Minh Thiên cung cấp nên chẳng tìm được tên cô trong các chuyến bay dân dụng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, vừa đến Anh Quốc thì các thông tin của Hiểu Khê cũng như những người đi cùng lập tức bị phong tỏa, ngay cả Nhạc Thiếu Siêu cũng không biết được.
Sáng hôm sau, mặt trời cũng đã lên cao, những tia nắng đầu tiên bắt đầu chíu rọi vào phòng cùng với tiếng chim hót bên ngoài làm Cố Hiểu Khê thức giấc. Cô vừa định xoay người lại phát hiện vốn dĩ Uất Trì Ảnh Quân ôm cô quá chặt, nếu cô còn cử động thì đến anh cũng thức dậy. Nhìn chiếc đồng hồ điện tử đặt trên bàn đối diện, đã 7 giờ hơn rồi. Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, cô phải tận hưởng hạnh phúc hiện tại.
Căn phòng im phăng phắt, vậy nên dù một âm thanh rất nhỏ phát ra từ đâu cũng bị Cố Hiểu Khê nghe được. Đang trong vòng tay của anh, đột nhiên cô nghe tiếng anh gọi. Còn nghĩ anh nói mê trong khi ngủ, Hiểu Khê cũng cố nhướn người lên để nghe anh nói gì.
" Tuyết... Đường Tuyết... " Ảnh Quân gọi xong, nét mặt cũng theo đó mà sa sầm rồi bỏ tay khỏi người Hiểu Khê, xoay người qua chỗ khác.
" Đường Tuyết? " Gương mặt Cố Hiểu Khê liền thần ra ngay khi Uất Trì Ảnh Quân gọi cái tên ấy.
Đó là ai? Cô nhăn trán suy nghĩ. Chẳng lẽ... Cố Hiểu Khê nhớ đến bức hình của cô gái trẻ được đặt trên bàn làm việc của Uất Trì Ảnh Quân. Hiểu Khê càng nghĩ, mặt lại càng biến sắc. Vốn dĩ đêm qua sau khi nhìn thấy bức hình, trong lòng cô có chút rối bời, giờ lại nghe chính miệng Uất Trì Ảnh Quân gọi cái tên này, tâm tư liền trở nên phức tạp.
Cố Hiểu Khê liếc nhìn Ảnh Quân vẫn ngủ say trên giường. Cô nhanh chóng lấy quần áo rồi bỏ vào phòng tắm.