Sau một thời gian ở bên nhau, Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê đã dần hiểu hơn về đối phương. Tuy cô không kể quá nhiều về chuyện của mình, nhưng đối với anh đã mở lòng hơn trước. Giờ thì tại Bán Hải, cô có thể thoải mái ra vào như nhà của mình, Ảnh Quân cũng không nghiêm cấm cô vào phòng nào hay chạm vào bất kỳ vật gì.
Gần bảy giờ tối ngày thứ bảy, Cố Hiểu Khê vừa tan làm đã bước lên chiếc Rolls Royce Phantom, bắt đầu di chuyển đến Bán Hải. Theo như thỏa thuận của cả hai, mỗi tuần cô sẽ đến biệt thự ở cùng Uất Trì Ảnh Quân vào hai ngày cuối tuần để bù đắp cho những ngày trước đó.
Xe đi chậm dần khi gần đến cánh cổng lớn màu đồng. Bước xuống xe, Cố Hiểu Khê gặp ngay Hắc Lang và Bạch Lang. Hai anh em họ vừa nhìn thấy cô liền kính cẩn cúi đầu chào.
" Cố gia. "
" Ảnh Quân đang làm gì vậy? " Đôi mắt Cố Hiểu Khê hướng vào bên trong để tìm ai kia.
" Ngài ấy đang đợi người. "
Cố Hiểu Khê nghe xong thì gật đầu hài lòng. Bước chân cô ngày càng nhanh, vào đến bên trong đã thấy ai kia ngồi trên sofa đọc báo. Uất Trì Ảnh Quân nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, biết là Cố Hiểu Khê đã về liền đặt tờ báo xuống, đứng bật dậy và đi đến, vui vẻ dang hai tay ôm cô vào lòng.
" Em về rồi. Có mệt không? " Giọng anh chất chứa biết bao nỗi nhớ nhung.
" Không mệt. "
Uất Trì Ảnh Quân cầm lấy túi xách trên tay của Cố Hiểu Khê và đưa cho người làm mang lên phòng. Anh ôm lấy eo cô, cả hai vừa hướng đến phòng ăn vừa nói với nhau.
" Em đã ăn gì chưa? Anh có dặn bọn họ làm mấy món mà em thích ăn. "
" Thật sao? Vừa hay em cũng đang đói đây. "
Trong phòng ăn sang trọng, Uất Trì Ảnh Quân tinh tế kéo ghế cho Hiểu Khê ngồi xuống, sau đó ngồi vào chỗ đối diện. Người làm mang các món ăn lên làm bụng cô đã đói từ lâu bắt đầu kêu lên thành tiếng. Nhìn cảnh hai người họ âи áι gắp thức ăn cho nhau, Hắc Lang ra hiệu để mọi người rời đi.
Khi đã ăn xong buổi tối, Ảnh Quân đưa tay ôm lấy eo Hiểu Khê từ phía sau rồi cùng nhau lên phòng. Mọi người ở Bán Hải nhìn thấy hai người họ vô cùng âи áι, bất giác cũng cảm nhận được hạnh phúc kia.
Sau khi từ phòng tắm bước ra, Hiểu Khê nhìn thấy Ảnh Quân đang ngồi tựa lưng trên giường, ánh mắt mong chờ điều gì đó mà cô cũng không rõ.
" Hiểu Khê... " Ảnh Quân vừa cất tiếng gọi thân mật, ngay sau đó tiếng tin nhắn từ điện thoại của cô vang lên làm anh không được chú ý như kỳ vọng.
" Ảnh Quân, em có thể mượn phòng làm việc của anh một chút không? " Cố Hiểu Khê sau khi nhận được tin nhắn, nét mặt cũng có chút thay đổi.
" Đương nhiên có thể. "
Đèn phòng làm việc được bật lên, ấn tượng đầu tiên đối với Cố Hiểu Khê là căn phòng rất rộng rãi, thoải mái. Nội thất căn phòng theo kiểu cổ điển Pháp sang trọng, có view nhìn ra phía ngoài. Trước bàn làm việc là hai chiếc ghế sofa có cùng kiểu với căn phòng, còn phía sau bàn là tủ sách và một chiếc thang dùng để bước lên lấy sách.
Trên bàn làm việc, Cố Hiểu Khê ngồi gọn trong lòng Uất Trì Ảnh Quân. Cô làm việc, còn anh chăm chú đọc sách. Trong phòng im lặng đến nổi chỉ có mỗi tiếng kim đồng hồ di chuyển. Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi cô đã xem xong công việc, kim đồng hồ cũng đã chỉ vào số chín. Sau một lúc ngồi thế này, cô giãn khớp cổ xong thì phát hiện hơn một tiếng cô làm việc, Ảnh Quân không hề trêu chọc hay than phiền điều gì. Thấy cô vươn vai, anh biết cô đã làm xong liền đặt quyển sách xuống bàn, nhanh chóng choàng tay ôm lấy cô.
" Anh đọc gì mà chăm chú thế? " Nói rồi, Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn quyển sách dày cộm với cái tên vô cùng quen thuộc với mình: Sang chấn tâm lý.
Từ khi Cố Hiểu Khê chia sẻ rằng cô từng bị sang chấn tâm lý sau vụ bắt cóc, Uất Trì Ảnh Quân đã gặp không ít bác sĩ tâm lý để hỏi về căn bệnh và cách để bệnh nhân có thể vượt qua hoàn toàn. Vì muốn biết nhiều hơn, anh cũng không ngại dành thời gian để đọc sách viết về căn bệnh này.
Nhìn sắc mặt cô không chút thay đổi khi thấy anh đọc cuốn sách viết về căn bệnh của mình, Cố Hiểu Khê còn hỏi anh:
" Sao anh lại đọc sách tâm lý? "
" Vì anh muốn hiểu em hơn. "
Cố Hiểu Khê nghe xong cũng có chút ngỡ ngàng. Cô cứ nghĩ bản thân đã cởi mở với Ảnh Quân hơn, nhưng nào ngờ lại để anh phải tự mình tìm hiểu về cô. Anh xoay người cô lại để cả hai đối mặt nhau, tay anh bất ngờ kéo eo cô sát đến gần mình rồi đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm. Nụ hôn nóng bỏng từ từ di chuyển đến cổ rồi dừng trước đôi gò bông đào thơm phức.
" Ảnh Quân... " Giọng cô hơi run run như muốn ngăn anh lại.
" Hiểu Khê, em không thể phục hồi hoàn toàn nếu em không cảm thấy an toàn khi bị anh chạm vào da thịt. "
Sau khi thấy cô im lặng nghĩ ngợi một lúc, Ảnh Quân dè dặt hỏi: " Em có sẵn sàng không? Không thì lần sau... "
Còn chưa nói hết lời, Hiểu Khê đã không cho anh nói tiếp bằng cách bá đạo khóa môi anh lại. Được dịp cô chủ động, anh bế cô ngồi lên bàn làm việc, nụ hôn nóng bỏng cũng không vì vậy mà dừng lại. Vừa hôn, tay anh đã lần vào trong váy ngủ, lướt trên làn da mềm mại rồi trượt dài vào sâu bên trong. Dây váy ngủ rơi xuống vai, bên ngoài phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa làm hai người họ giật mình. Ảnh Quân cũng vì vậy mà có chút tức giận, nhăn trán, gắt giọng hỏi:
" Có chuyện gì? "
" Lão đại, Di lão đại đến tìm Ngài. " Hắc Lang nghiêm chỉnh báo.
Anh nhìn Cố Hiểu Khê với vẻ mặt luyến tiếc, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi ra hiệu cho anh mau đi xem. Trước khi rời khỏi phòng, anh còn hôn lên môi cô, sau đó nói: " Anh xuống dưới gặp cậu ta, em về phòng nghỉ ngơi trước, anh sẽ về nhanh thôi. "
Vừa bước ra khỏi phòng, Ảnh Quân không ngừng cằn nhằn rằng Di Hòa biết chọn thời điểm để đến thật.
Trong phòng làm việc lúc này chỉ còn lại mình Hiểu Khê. Cô nhìn cuốn sách tâm lí trên bàn, mặt không lộ chút cảm xúc nào. Khi ngước lên và chuẩn bị về phòng, vô tình cô nhìn thấy một khung hình nhỏ được đặt ở một góc khuất của bàn làm việc. Vì tò mò nên Hiểu Khê đưa tay lấy khung hình xem thử. Trong ảnh là một cô gái trẻ, mái tóc dài đen nhánh đặt gọn phía sau, nước da trắng và thân hình mảnh mai. Cô mặc trên người chiếc váy màu vàng có in họa tiết hoa, và nổi bật nhất trong bức ảnh chính là nụ cười nhẹ nhàng như ngọn gió mùa xuân. Nhìn chăm chú bức ảnh một lâu lâu, Cố Hiểu Khê đặt nó lại vị trí cũ rồi tắt đèn, rời khỏi phòng.