" Tôi từng bị cưỡng Hi*p. "
Cố Hiểu Khê nói đến điều này, sắc mặt ngày càng nặng nề, đau đớn đến nghẹt thở. Còn Uất Trì Ảnh Quân ngồi bên cạnh, tâm như bị ai đó nhéo mạnh.
Cô kể: " Khi tôi năm tuổi, tôi đã bị bắt cóc, bọn chúng đã cưỡng Hi*p tôi. "
Trước lời kể có chút dửng dưng như thể Cố Hiểu Khê đang kể chuyện của một người khác chứ không phải của mình, Ảnh Quân đã nín thở vì chẳng dám nghĩ rằng cô đã trải qua bi kịch như vậy.
" Bọn chúng? Nghĩa là... "
Uất Trì Ảnh Quân chợt dừng lại khi cô nói dứt, anh thận trọng như sợ sẽ chạm phải vết thương của Cố Hiểu Khê. Cô lúc này hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí để đáp lời: " Đúng như anh nghĩ, không chỉ một người mà là hai người. Nhưng tên thứ hai chưa kịp giở trò đồi bại thì tôi đã trốn khỏi cái địa ngục ấy. " Nhớ đến chuyện đó, Cố Hiểu Khê cũng phải rùng mình. Cảm giác năm xưa bất ngờ quay lại chiếm lấy cô, khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, đau cả thể xác lẫn tinh thần. Vì còn nhỏ nên ký ức về vụ việc đó rất mơ hồ, ngoài đau đớn khổ sở ra, cô chẳng nhớ được gì. Vậy thôi cũng đủ để thấy đoạn hồi ức ấy đã để lại trong tâm trí Cố Hiểu Khê nỗi sợ khủng khi*p đến nhường nào.
Rose Kennedy từng nói, " Người ta nói là thời gian chữa lành mọi vết thương. Tôi không đồng ý. Vết thương vẫn còn đó. Trong thời gian, tâm trí, bảo vệ sự sáng suốt của nó, che chúng bằng vết sẹo, làm giảm cơn đau, nhưng nó không bao giờ mất. "
Trong suốt quá trình kể về quá khứ, Cố Hiểu Khê chưa từng ngẩng đầu. Mà khi kể xong, từ lúc nào nước mắt rơi xuống như những hạt châu bị đứt, chẳng cách nào dừng được. Đây có lẽ là lần đầu tiên Cố Hiểu Khê khóc sau bi kịch 22 năm trước, và cũng là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác. Cô mỉm cười, lại có hơi chua chát, nước mắt rơi theo nụ cười cay đắng bên môi. Hiểu Khê cứ cho rằng bản thân có thể quên đi ký ức kinh khủng ấy, nhưng có lẽ là tự lừa mình. Cô chính là vì bị chuyện của năm đó dày vò đến tận bây giờ, lúc nào cũng phải cảnh giác với người khác, trong lòng không ngừng tràn ngập nỗi sợ hãi và xấu hổ.
" Anh xin lỗi, anh không biết em đã trải qua những chuyện như vậy. " Uất Trì Ảnh Quân nâng gương mặt xinh đẹp Cố Hiểu Khê, cuống quýt lau nước mắt cho cô. Nhìn thấy sự uất hận còn đọng đầy trên đôi mắt đẫm lệ, Ảnh Quân không kìm được nữa, kéo mạnh cô vào lòng, xót xa ôm lấy Hiểu Khê dịu dàng dỗ.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng khóc nghẹn ngào của cô. Cố Hiểu Khê ôm lấy Uất Trì Ảnh Quân, khóc như thể trước đây chưa từng được khóc. Tiếng khóc tan nát tim gan, mang đến nỗi đau mà không ai có thể làm dịu được.
Không cách nào xoa dịu cơn đau từ tận đáy lòng, lại nghe tiếng nức nở của cô càng khiến tim anh đau nhức. Đến khi sức lực bị cạn kiệt, Cố Hiểu Khê gục trên vai Uất Trì Ảnh Quân khóc nức nở đến khàn cả giọng.
" Rõ ràng là anh làm em khóc nhưng tại sao anh lại đau lòng thế này? "
Hiểu Khê ngước nhìn anh, kiên cường nén nước mắt vào trong. Chuyện này cô chưa từng kể cho người ngoài nghe, nhưng tại sao lại có thể thoải mái kể cho Uất Trì Ảnh Quân nghe chứ? Thấy Cố Hiểu Khê bất động nhìn mình, Ảnh Quân dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm. Mà lần này, trước hành động quá đỗi dịu dàng của anh, cô không hề chống cự. Ảnh Quân đặt cô nằm dưới thân mình, thiết tha nói: " Anh không cố ý làm em buồn. Chỉ là, anh quá yêu em, anh... "
" Hiểu Khê, em chấp nhận anh có được không? "
Cố Hiểu Khê không đáp lời, xấu hổ biến thành bối rối nhìn sang hướng khác. Cô cắn môi dưới nghĩ ngợi, không lên tiếng nữa.
" Em không trả lời nghĩa là đồng ý? " Uất Trì Ảnh Quân vừa nói dứt, bàn tay nhanh nhẹn kia nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ áo của Cố Hiểu Khê. Rất nhanh cảnh xuân đã hiện trước mắt Ảnh Quân. Cánh môi bị anh ngậm lấy, ʍúŧ lấy hương vị ngọt ngào của cô sau đó trượt xuống cổ và cắn nhẹ ở vành tai rồi dừng lại ngay иgự¢. Đầu ngón tay lướt nhẹ trên cơ thể của Cố Hiểu Khê, ngón tay thon dài men theo xuống dưới bụng, vừa định đưa vào nơi tư mật thì nghe giọng nói lúng túng của cô: " Ảnh Quân, em... em rất bẩn... "
" Cơ thể của em không có chỗ nào bẩn cả. " Ánh mắt Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê giao nhau. " Đối với anh, em là người sạch sẽ nhất. " Anh nghiêm mặt, phản ứng cực kì quyết liệt khi thấy Hiểu Khê khinh rẻ bản thân: " Không cho em nói ba từ đó nữa, càng không cho phép em coi thường bản thân mình. Nếu sau này có kẻ dùng ba từ đó xúc phạm em, không cần biết là ai, anh lập tức sẽ Gi*t ૮ɦếƭ hắn. "
Nghe được lời tuyên bố bá đạo này của Uất Trì Ảnh Quân, lòng Cố Hiểu Khê như có một ngọn lửa bùng lên sau nhiều năm lạnh lẽo.
Ngón tay anh chỉ còn cách nơi nhạy cảm 1cm lại nghe Cố Hiểu Khê nói: " Đừng mà Ảnh Quân, dừng lại đi. " Nhìn toàn thân cô cứng ngắc, mắt trợn tròn, lông mày nhíu chặt, ánh mắt hoảng hốt, Uất Trì Ảnh Quân vô cùng đau lòng.
" Hiểu Khê, em đừng sợ. Bây giờ anh sẽ giúp em quên đi chuyện lúc trước. Em chỉ cần nhớ rõ hai điều: một, là anh; hai, anh là người đàn ông đầu tiên của em, có được không? "
Cố Hiểu Khê ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.
Ngón tay nóng bỏng đi vào bên trong, lập tức cô đã ôm chặt lấy anh. Anh càng di chuyển tay, hơi thở Hiểu Khê càng gấp gáp. Khi dưới giường đã ướt sũng, cả người Cố Hiểu Khê khẩn cấp khó chịu. Nhìn cô nằm trên giường biểu lộ ra dáng vẻ phong tình, ngọn lửa tình hừng hực trong lòng lại bùng phát. Uất Trì Ảnh Quân ૮ởเ φµầɳ áo của mình để lộ cơ bắp toàn thân bắt đầu căng lên, vật nam tính vô cùng mạnh mẽ cũng được thả ra. Vì lần trước Cố Hiểu Khê không dám nhìn, lần này tận mắt nhìn mới biết vật kia của Ảnh Quân to hơn cô tưởng tượng liền có chút lo sợ.
Vật nam tính vừa chạm vào nơi tư mật, Uất Trì Ảnh Quân thấy Cố Hiểu Khê lấy tay che đi khuôn mặt xinh đẹp của mình. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và đan tay hai người lại với nhau: " Hiểu Khê, em đừng che mặt cũng đừng nhắm mắt. Đừng sợ, mở mắt ra nhìn anh đi. "
Vào được một nửa, anh thấy cô muốn rên nhưng ngại ngùng, chỉ biết ngậm chặt môi lại. " Hiểu Khê, đừng cố kìm nén. Nhìn em kìm nén, tim anh đau lắm. Cho anh nghe tiếng của em đi. Đừng ngại, nơi này chỉ có chúng ta. "
" Ảnh Quân, dừng... dừng lại đi, em thấy đau. " Cô nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ yếu đuối chưa từng có nhưng đối với anh vô cùng dễ thương. Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy chỉ cong môi, dịu dàng hôn an ủi cô: " Rất nhanh thôi em sẽ không thấy đau nữa. Lát sau em sẽ thấy sướng, tin anh. "
Khi vật kia hoàn toàn vào bên trong, cả người Cố Hiểu Khê như có dòng điện chạy qua. Ảnh Quân cúi xuống nói nhỏ vào tai cô bằng giọng đầy ma mị: " I\'m in. "
Hiểu Khê nghe xong, mặt đỏ lên vì xấu hổ. " Ảnh Quân, anh đừng nói những lời đó mà. "
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân cười khẽ, hơi thở ám muội nhẹ nhàng trượt khẽ bên tai cô. Những cơn đau dữ dội mỗi khi anh luật động nhanh chóng biến thành khoái cảm. Nơi tư mật kia quá đỗi hút người, mà vật nam tính càng ngày càng lớn bên trong cô. Uất Trì Ảnh Quân không ngừng đánh dấu chiếm hữu cơ thể Cố Hiểu Khê, còn cô kiều mị thở gấp dưới thân anh. Đêm đó hai người hoạt động kịch liệt nên cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Cả căn phòng cũng chìm trong hương vị của tình yêu.