Tại phòng riêng, Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê vui vẻ trò chuyện suốt buổi gặp mặt. Cả hai cũng xem như nói chuyện ăn ý, không có quá nhiều khoảng cách. Khi ý thức được đã không còn sớm, cả hai rời khỏi phòng, chuẩn bị quay về. Vừa bước ra ngoài, Ảnh Quân cùng Cố Hiểu Khê vô tình chạm mặt bốn người kia. Cả Di Hòa, Cố Khuynh Nhược, James và Trần Điềm Điềm cũng không ngờ sẽ gặp hai người họ ở King"s Cafe. Trước tình huống không lường trước này, ai cũng có chút ngượng ngùng.
Cố Khuynh Nhược vừa thấy người đàn ông lạ bên cạnh Cố Hiểu Khê, cô di chuyển đến cạnh chị gái, tò mò: " Chị, đây là? " Khuynh Nhược nhìn sơ qua Uất Trì Ảnh Quân, rồi chuyển mắt sang Cố Hiểu Khê. Trong lòng cô không tránh khỏi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hiểu Khê thân thiết với nam nhân.
" Bạn chị, Uất Trì Ảnh Quân. " Cố Hiểu Khê vừa giới thiệu với Cố Khuynh Nhược xong, cô quay sang nói với anh:* " Đây là em gái tôi, Cố Khuynh Nhược."*
Vốn dĩ anh cũng không cần cô giới thiệu vì trước đó anh đã cho người điều tra về con gái nhà họ Cố.
Uất Trì Ảnh Quân đưa mắt nhìn Cố Khuynh Nhược, gật đầu chào hỏi như phép lịch sự, nhưng cũng rất nhanh quay sang nhìn Cố Hiểu Khê. Có lẽ không mấy ai có sức hút đối với Uất Trì Ảnh Quân như Hiểu Khê.
Cố Khuynh Nhược sau khi biết Ảnh Quân là bạn của Hiểu Khê, cô dùng ánh mắt cảnh giác, dò xét để đánh giá. Dáng người cao lớn rắn rỏi, dung mạo khôi ngô tuấn tú như được tạc tượng, vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng, ai cũng không được đến gần. Nhưng khi Ảnh Quân đứng cạnh Cố Hiểu Khê thì không khác gì một cặp tình nhân mặn nồng.
Khi rời khỏi King"s Cafe, vì Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm đều không lái xe nên Uất Trì Ảnh Quân lệnh cho James đưa Trần Điềm Điềm về nhà. Còn về Cố Hiểu Khê và Cố Khuynh Nhược sẽ đi cùng xe với anh và Di Hòa.
Trên xe của Uất Trì Ảnh Quân, Di Hòa ngồi ghế lái còn anh ngồi ghế phụ bên cạnh, Cố Hiểu Khê và Cố Khuynh Nhược ngồi phía sau. Khi đến nhà họ Cố, Khuynh Nhược chào tạm biệt ba người họ rồi quay người đi vào nhà. Đợi đến khi cô an toàn vào nhà, Di Hòa mới phát hiện Cố Hiểu Khê vẫn còn ngồi trong xe, anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, vẻ mặt có chút trầm ngâm khó đoán, hỏi:
" Sao cô không vào nhà cùng cô ấy? "
" Đây không phải là nhà của tôi. " Cố Hiểu Khê điềm nhiên như không, đáp lời. Di Hòa *" Hả?" *một tiếng thật lớn, dường như chưa hiểu vấn đề.
" Vậy nhà cô ở đâu? " Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên, hóa ra chị em hai người không sống cùng nhau.
Sau khi được Cố Hiểu Khê chỉ đường, Di Hòa cũng lần theo địa chỉ đó rồi đưa cô về. Đến căn hộ nơi Cố Hiểu Khê ở, cô chuẩn bị bước xuống xe, Ảnh Quân quay đầu ra ghế sau, hiếu kì: " Cô sống một mình sao? "
" Một mình. " Cố Hiểu Khê ngước nhìn anh, nhẹ nhàng đáp rồi cong môi nở nụ cười.
Cô cảm ơn hai người, sau đó nhanh chóng di chuyển vào trong. Khi bóng dáng Cố Hiểu Khê đã không còn trong tầm mắt, Uất Trì Ảnh Quân vẫn không ngừng nhìn về hướng cô đã đi. Một lúc lâu sau, Di Hòa ngồi bên cạnh cũng chẳng còn kiên nhẫn nên lên tiếng hỏi: " Cô ta đi lâu rồi, cậu nhìn đã đủ chưa? "
Uất Trì Ảnh Quân nhìn Di Hòa, ánh mắt như đang mắng anh phiền phức, mất hứng đáp gọn, đi thôi.
Trên đường đưa Ảnh Quân về Bán Hải, cả hai cũng cùng nhau tán gẫu. Nhưng nói đúng hơn là một mình Di Hòa nói, còn Uất Trì Ảnh Quân im lặng nghe.
" Ảnh Quân, xem cậu và cô ta thân thiết như đã quen biết từ lâu vậy. "
" Ừ. "
" Vậy hôm nay cậu đã nói những gì với cô ta? "
" Rất nhiều. "
" Vậy cậu không nói chuyện số hàng sắp tới cho cô ta biết đó chứ? " Di Hòa vừa nói đùa một câu, quay sang vừa cười vừa nhìn Uất Trì Ảnh Quân xem thái độ thế nào. Tuy nhiên, thái độ của Ảnh Quân lúc ấy khiến Di Hòa sốc đến mức lạc tay lái. Anh nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Di Hòa: " Đương nhiên có nói cho cô ấy nghe. "
Di Hòa dừng xe gấp, giật mình sửng sốt. Nhưng sau khi trở lại trạng thái bình thường, nét mặt Di Hòa trầm xuống hẳn, anh nén giọng tức giận: " Tại sao cậu lại tiết lộ cho cô ta biết chứ? Cậu không nghĩ cô ta sẽ bán tin tức này cho kẻ thù sao? "
" Tôi tin tưởng Hiểu Khê sẽ không làm những chuyện như vậy. " Giọng Uất Trì Ảnh Quân chắc nịch
" Ha, tin tưởng? Dựa vào đâu cậu tin tưởng cô ta như vậy? Hai người quen biết nhau được bao lâu mà cậu mạnh dạng nói tin tưởng cô ta? Cậu vì cô ta mà phạt nặng thuộc hạ thân tín của mình, còn vì cô ta mà nói ra bí mật. Vậy sau này thì sao? Cậu còn vì cô ta mà làm ra chuyện gì nữa đây? " Di Hòa thật sự không hiểu Uất Trì Ảnh Quân lúc này. Anh dường như cảm nhận được, từ khi có sự xuất hiện của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân đã không còn như trước nữa.
Ảnh Quân đưa mắt nhìn Di Hòa, thấy anh đã tức giận đến đỏ mặt. Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, đồng thời cũng thở dài một hơi, đáp lời Di Hòa: " Tôi tin vào mắt nhìn người của mình. " Di Hòa nghe vậy, tức giận không nói nên lời nào nữa. Nhưng anh sẽ chờ đến ngày Uất Trì Ảnh Quân nhìn rõ bộ mặt của Cố Hiểu Khê.
Cùng thời điểm đó, James cũng đã đưa Trần Điềm Điềm về đến nơi ở của cô. Điềm Điềm vừa tháo xong seatbelt, còn chưa kịp nói lời cảm ơn James vì đã đưa cô về thì thấy cửa xe của mình đã được mở ra giúp. Cô vừa bước ra, vội vã cảm ơn anh thì liền rời đi. James lại có chút nuối tiếc, nói: *" Hay là tôi đưa cô lên nhà. Để cô đi một mình thì không an toàn. " *
Trần Điềm Điềm còn lạ gì với mấy lời này của nam nhân, cô từ chối thẳng thừng: " Không cần đâu. Tôi sống ở đây cũng bảy năm rồi, an ninh nơi này tôi cũng rất rõ. Cảm ơn anh đã đưa tôi về. "
" Đợi đã. " Điềm Điềm chỉ vừa xoay người, tay cô đã bị James níu lại. Cô rút tay lại theo thói quen, gương mặt cũng bắt đầu phòng thủ với anh. " Xin lỗi vì làm cô sợ, tôi không có ý xấu. Chỉ là... " James nói xong liền đưa cho Trần Điềm Điềm danh thi*p của mình, nói thêm: " Đây là danh thi*p của tôi, có cả số điện thoại. Nếu sau này cô có chuyện cần giúp đỡ thì hãy tìm tôi. "
Trần Điềm Điềm lần nữa nói lời cảm ơn đầy khách sáo rồi bước vào thang máy. Đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới chú ý đến tấm danh thi*p trong tay mình. Trong tấm danh thi*p có để tên bác sĩ là Lục Bác Văn - James, kèm theo số điện thoại của anh.