Một vài ngày sau...
Đêm nọ, Uất Trì Ảnh Quân mơ thấy Cố Hiểu Khê. Trong giấc mơ, cô xuất hiện với dáng vẻ lúc rơi xuống vách đá, sau khi cả hai ôm lấy nhau, cô buồn bã nói với anh:
" Kiếp này, duyên phận của chúng ta chỉ đến đây thôi... Ảnh Quân, tạm biệt! "
Hình bóng cô ngày một xa dần, anh lại không thể cử động và chạy đến giữ lấy cô, chỉ có thể bất lực hét lớn:
" Không... "
Uất Trì Ảnh Quân bừng tỉnh giấc, nằm yên trên giường thở dồn dập, đôi mắt vẫn còn nét sợ hãi. Khi xác định chuyện vừa rồi chỉ là giấc mơ, trong lòng anh mới có thể nhẹ nhõm. Song, khi nhìn qua phần giường bên cạnh, gối và chăn được sắp xếp ngăn nắp như chưa từng có người nằm qua, căn phòng ngủ rộng lớn bị bao trùm bởi sự yên tĩnh đến đáng sợ, ngay lập tức sự sợ hãi trong lòng Ảnh Quân dâng trào. Anh tự nhủ với mình, không thể nào những hạnh phúc mấy ngày qua chỉ là một giấc mơ. Dù nói thế, Ảnh Quân vẫn không kiềm chế được bản thân, rời khỏi giường để đi tìm Cố Hiểu Khê. Anh mở cửa ban công, ngoài từng cơn gió lạnh lẽo thổi vào mặt thì chẳng có ai bên ngoài. Đến cửa nhà vệ sinh, anh vừa đặt tay lên chỗ nắm cửa thì người bên trong cũng kéo cửa ra. Cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng vài giây, nhất là Cố Hiểu Khê khi thấy Ảnh Quân cứ tròn mắt nhìn mình.
Vừa nhìn thấy cô, sự sợ hãi bên trong Uất Trì Ảnh Quân mới dần lắng xuống. Anh thở nhẹ một hơi, nhưng mồ hôi trên trán vẫn rơi xuống gương mặt anh tuấn ấy. Tuy vậy, anh vẫn kích động vươn tay kéo Cố Hiểu Khê vào lòng. Được anh ôm chặt trong lòng, nghe rõ hơi thở dồn dập, thân thể run rẩy của ai kia càng làm cô bất ngờ hơn. Không biết làm sao, Hiểu Khê chỉ có thể đưa tay ra sau, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của anh và dỗ dành.
" Anh sao thế? "
" Không thấy em nằm bên cạnh nên anh đi tìm. "
" Em và Khuynh Nhược nói chuyện với nhau, sợ phiền anh nghỉ ngơi nên em mới vào nhà vệ sinh. "
Trở lại giường, Uất Trì Ảnh Quân ôm Cố Hiểu Khê không buông. Nhớ đến sắc mặt vừa rồi của anh, cô có chút lo lắng.
" Anh thật sự không sao chứ? "
" Anh vừa mơ một giấc mơ. Anh mơ thấy em xuất hiện trong dáng vẻ của ba năm trước, nói với anh rằng kiếp này duyên phận của chúng ta chỉ đến đây thôi. Hiểu Khê, trước đây anh chưa từng sợ hãi thứ gì cả, nhưng bây giờ điều anh sợ nhất chính là em rời xa anh. "
Ảnh Quân thỉnh thoảng lại sợ mình ôm Hiểu Khê không đủ chặt nên cứ kéo sát cô vào lòng.
" Em muốn cái gì cứ nói. Tình yêu cho em, người cũng cho em, tất cả đều cho em, nhưng hãy hứa rằng đừng rời xa anh nhé. "
" Em sẽ không rời xa gia đình chúng ta nữa. Không còn thứ gì có thể khiến chúng ta xa cách nhau. "
Đôi lúc, Uất Trì Ảnh Quân luôn thắc mắc rằng ba năm qua Cố Hiểu Khê đã ở đâu. Tuy chuyện đó vào giờ phút này đã không còn quan trọng, nhưng nếu không biết được đáp án, anh sẽ không tin rằng cô đã sống sót và vượt qua mọi chuyện như thế nào.
" Hiểu Khê, ba năm qua em đã ở đâu? Anh cho người tìm em khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức. "
" Em ở Anh Quốc. "
" Chỗ của cậu? "
" Đúng vậy! "
Nghe đến đây, phản ứng của Uất Trì Ảnh Quân đột ngột mãnh liệt.
" Không đúng. Anh và Tư Siêu đến đó mỗi khi sang Anh Quốc nhưng chưa lần nào gặp được em. Tại sao em lại trốn anh và con chứ? Em có biết anh khổ sở thế nào khi không có em bên cạnh không? "
" Ảnh Quân, anh nghe em giải thích đã. Anh có nhớ hòn đảo mà cậu đã mua không? Sau khi rơi xuống vách đá cùng Thái Tuyết Anh, em bị sóng cuốn đến đó. May mắn thay hòn đảo đó tuy ít người nhưng hầu hết đều là thuộc hạ của Aryeh. Họ nhận ra em và báo lại với cậu, sau đó cậu đã bí mật đưa em về căn cứ điều trị. "
" Điều trị? Ý em là sao? " Gương mặt Uất Trì Ảnh Quân lộ ra vẻ sững sờ khi nghe Cố Hiểu Khê nhắc đến hai từ này.
" Khi rơi xuống vách đá, cơ thể em bị chấn thương rất nặng. Bác sĩ nói em có thể bị liệt nửa thân dưới vĩnh viễn. Cậu vì sợ thông tin người thừa kế Aryeh bị liệt sẽ lộ ra ngoài và những kẻ khác lợi dụng cơ hội ấy để làm hại em nên đã bí mật đưa em ra vùng ngoại ô và cho bác sĩ điều trị. Suốt ba năm qua, không có lúc nào em không nghĩ đến gia đình chúng ta. Nhưng em muốn bản thân đứng trước mặt anh và Tư Siêu bằng đôi chân của em chứ không phải là ngồi trên chiếc xe lăn. Và cuối cùng em đã làm được rồi. " Những gì Cố Hiểu Khê nói nghe nhẹ tựa lông hồng, nhưng nỗi đau tinh thần và thể xác khi không thể đi lại được như bình thường cũng chỉ có mỗi cô hiểu chúng.
Nghe đến đây, Uất Trì Ảnh Quân cảm thấy có lỗi vì đã trách cô, nhưng sau khi nghĩ ra điều gì đó, anh tiếp tục hỏi:
" Tại sao mẹ lại không mấy ngạc nhiên khi thấy em trở về? Bà ấy rất nhớ em. "
" Cậu nói sau khi đưa em sang Anh, mẹ cứ nghĩ em đã ૮ɦếƭ dưới biển nên rất đau lòng. Bà ấy nhiều lần có suy nghĩ không muốn sống tiếp, cậu cũng hết cách nên em vừa được đưa đến ngoại ô không lâu thì đã đưa bà đến gặp em. Còn về ba, một tháng trước khi trở về em đã liên lạc với ông ấy. Vì muốn tạo bất ngờ cho anh nên em nhờ ông ấy đừng tiết lộ việc em sẽ trở về vào kỉ niệm ngày cưới. "
" Vậy ra, anh là người cuối cùng biết em vẫn còn sống? "
" Nhưng không phải rất bất ngờ sao? " Cô nhìn anh cười lém lỉnh như một đứa trẻ, sau đó hỏi tiếp: " Nhưng em hỏi thật nhé, suốt ba năm qua, có bao giờ anh nghĩ em đã ૮ɦếƭ chưa? "
Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng gật đầu, nói thêm: " Anh biết hy vọng đó rất thấp, nhưng anh chưa từng từ bỏ. "
Ánh sáng của căn phòng dần tắt đi, nhưng sức nóng ở nơi đây không bao giờ giảm xuống. Điều đó cũng giống như câu nói của vũ công George Chakiris, " Dù bóng tối có bao trùm bao lâu đi nữa, tình yêu và hy vọng vẫn luôn được thắp lên. "