Trong đêm kích tình sau 3 năm mới được trùng phùng, Uất Trì Ảnh Quân tựa lưng vào thành giường, còn Cố Hiểu Khê ngồi lên người anh, uyển chuyển nhấp nhô từng đợt. Thỉnh thoảng, người trong căn phòng lại phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ gợi tình và hơi thở dồn dập, khuôn mặt cô đỏ ửng vì sung sướng, đến mức không điều khiển được bản thân. Ai kia ở bên trong cô, vì thấy cô sung sướng cũng không kiềm được mà bị kích thích mãnh liệt.
Đang lúc cao trào, cửa phòng lại vọng vào tiếng gõ cửa. Ngay lập tức, Cố Hiểu Khê nép sát vào cơ thể Uất Trì Ảnh Quân, anh cũng vội lấy chăn che đi cơ thể của vợ mình. Cảm thấy không vui vì bị làm phiền, Ảnh Quân lớn tiếng quát, hỏi người bên ngoài:
" Ai? "
" Ba ơi, mẹ ơi! "
" Tư Siêu. " Cố Hiểu Khê nói với Uất Trì Ảnh Quân.
Vì lúc nãy nghĩ rằng là thuộc hạ đến báo cáo chuyện gì đó nên cả hai vẫn giữ nguyên tư thế lúc đang ℓàм тìин. Song khi biết người đến tìm là Huyền Tư Siêu, Cố Hiểu Khê định ra ngoài xem con tìm mình có việc gì, chưa kịp rời khỏi người ai kia thì đã bị anh giữ chặt lại. Bất đắc dĩ, cô đành giữ nguyên tư thế này rồi hỏi con:
" Tư Siêu, có chuyện gì vậy con? "
" Mẹ ơi, đêm nay con muốn ngủ với ba mẹ. "
Giọng nói ngây thơ của đứa bé truyền vào trong phòng lại bị giọng đầy nghiêm nghị của Uất Trì Ảnh Quân lấn át:
" Không được! "
Có lẽ quá hiểu chồng mình, nên Cố Hiểu Khê vừa thấy anh nhăn trán đã nhanh tay bịt miệng lại. Rất may là lời này chưa đến tai Tư Siêu bé nhỏ của cô.
" Đương nhiên là được rồi. Con đợi mẹ một chút nhé. " Cô dịu dàng nói với con trai đang đợi cửa.
Dứt lời, Cố Hiểu Khê đẩy nhẹ người Uất Trì Ảnh Quân ra rồi nhanh chóng mặc vào chiếc váy ngủ. Cô tiện tay nhặt lại quần áo của anh rồi vứt lên giường, cau mày, thấp giọng:
" Mau mặc vào đi. "
Cô dùng bình xịt phòng, xịt một lượt để hương thơm át đi mùi lúc nãy. Sau khi không ngửi ra mùi nào khác, cô mới bình tĩnh và ra mở cửa cho Huyền Tư Siêu. Cửa phòng vừa mở ra, cậu bé đã chạy thẳng vào bên trong, trèo lên giường của ba mẹ và giành vị trí trung tâm. Đợi đến khi Cố Hiểu Khê ngồi xuống, cậu liền bò lên người và ôm lấy mẹ, giọng non nớt chỉ vào chỗ trên giường, hỏi:
" Mẹ ơi, hình như chỗ này hơi ướt. "
Cố Hiểu Khê bất giác đỏ mặt, còn vị nào đó thì cười gian.
" À... mẹ bất cẩn làm đổ nước. "
Nhìn thấy cổ của cô có mấy vết đỏ, Tư Siêu ngây ngô hỏi:
" Mẹ ơi, cổ mẹ bị sao thế ạ? "
Cố Hiểu Khê bối rối, ngại ngùng lấy tay che chúng lại.
" Mẹ... À, mẹ bị muỗi cắn. "
" Trong phòng này có muỗi sao? Hay là đêm nay mẹ qua phòng ngủ cùng Tư Siêu nhé, dù sao ba ba cũng quen ngủ một mình rồi. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe được lời chắc nịch của cậu bé thì đột ngột có phản ứng.
" Ai nói ba quen ngủ một mình? Ba cũng vừa đuổi hết đám muỗi đi rồi, đêm nay mẹ con vẫn phải ngủ ở đây. "
" Vậy để con thổi cho mẹ hết đau nhé. "
Trước sự ngỡ ngàng của Ảnh Quân, Huyền Tư Siêu nhẹ nhàng hôn lên dấu vết mà anh đã để lại. Ngay lập tức, ai kia đã sa sầm mặt.
" Mẹ còn đau nữa không? "
" Không đau nữa. Tư Siêu giỏi thật. "
Nhìn thấy mặt Uất Trì Ảnh Quân đã đen như lọ nồi, Cố Hiểu Khê hơi lo sợ trong lòng nên đành nói:
" Chúng ta đi ngủ thôi. "
Đèn của căn phòng chuyển thành đèn ngủ. Cả ba đặt lưng xuống giường, Huyền Tư Siêu bám lấy Cố Hiểu Khê không thôi. Cô cũng một tay ôm con, tay còn lại bị Uất Trì Ảnh Quân nắm chặt.
" Mẹ ơi... " Giọng Huyền Tư Siêu rất nhỏ, đến nỗi vừa rồi Hiểu Khê còn không nghe rõ cậu bé gọi mình.
" Sao thế Tư Siêu. "
" Mẹ ơi, Tư Siêu là một đứa bé ngoan, nên mẹ đừng rời xa ba và Tư Siêu nữa nhé. " Vừa nói, cậu bé vừa dí sát đầu vào người mẹ.
Cả hai nghe được lời này của cậu bé, bất giác không khí cũng hơi chùn xuống. Đôi mắt tròn xoe của cậu nhìn mẹ, dù ánh đèn của đèn ngủ không quá sáng như cô vẫn nhận ra khóe mắt của cậu đã phủ một lớp sương mỏng. Cố Hiểu Khê cười để trấn an con, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu rồi ôn hòa đáp:
" Mẹ sẽ không rời xa gia đình chúng ta nữa, và mẹ cũng biết con luôn là đứa trẻ ngoan. "
Nửa đêm, khi tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có Uất Trì Ảnh Quân là không ngủ được. Vì chuyện kích thích vừa rồi bị thằng nhóc Huyền Tư Siêu làm phiền nên anh không cam tâm đi ngủ. Quay sang thấy cậu ôm lấy người Cố Hiểu Khê ngủ ngon giấc, anh suy tính một lúc rồi nhẹ nhàng lay người vợ mình.
" Hiểu Khê, Tư Siêu ngủ rồi. "
Nghe tiếng gọi của anh, cô lười biếng mở mắt xem chuyện gì. Còn chưa hiểu đầu đuôi thì thấy Ảnh Quân bế Tư Siêu sang một góc giường, ngay sau đó thì nằm ở phía trên cô.
" Chúng ta tiếp tục thôi. "
" Con đang nằm bên cạnh chúng ta. "
" Vậy đến phòng làm việc của anh. "
" Nhỡ con giật mình thì sao? Không thấy em và anh, con sẽ sợ lắm. "
" Người thừa kế Aryeh sao có thể sợ những chuyện này chứ? "
Đưa Cố Hiểu Khê đến phòng làm việc của mình. Vừa vào đến ghế, anh đã đẩy cô xuống rồi bắt đầu cuộc hoan ái không ngừng nghỉ.
Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Khê lúc này mồ hôi đầm đìa, ngồi lên chân Uất Trì Ảnh Quân và tựa đầu vào người anh. Cô vừa hiu hiu ngủ thì nghe thấy giọng nói giận dỗi của ai kia.
" Thằng nhóc Tư Siêu này dám đè lên dấu hôn của anh, vậy mà em cũng không nói tiếng nào. "
" Ảnh Quân, đây là con của chúng ta. "
" Cũng may là con của chúng ta, nếu không anh đã vứt ra khỏi phòng từ lâu rồi. Mới có ba tuổi đã dám tranh giành với anh. "
" Sao anh có thể ghen với con của mình chứ? "
Ảnh Quân kéo người Cố Hiểu Khê sát vào người mình, sau một lúc im lặng, anh cũng quyết định hỏi một chuyện.
" Hiểu Khê, ba năm qua em đã ở đâu? "
Trong phòng làm việc khi ấy, ngoài tiếng thở đều đặn của cả hai và tiếng kêu cạch cạch của kim đồng hồ thì không còn âm thanh nào khác. Không thấy cô đáp lời, Ảnh Quân đưa mắt nhìn thì thấy cô đã ngủ từ lúc nào.
Sáng hôm sau, trong phòng đồ chơi của Huyền Tư Siêu xuất hiện chiếc cầu trượt mà cậu yêu thích. Cậu bé thích thú, không ngừng cười toe toét, còn Uất Trì Ảnh Quân đứng ngay cạnh cậu, nói với giọng không vui:
" Con vui rồi chứ? Vui rồi thì tối nay đừng làm phiền ba mẹ nữa. "