Kể từ khi Cố Hiểu Khê cùng Thái Tuyết Anh rơi xuống vách đá, đến nay cũng đã hơn một tháng. Suốt một tháng qua Uất Trì Ảnh Quân chưa từng từ bỏ hy vọng tìm được cô. Dù khả năng cô sống sót là vô cùng ít, nhưng ngọn lửa ấy vẫn le lói trong tim anh. Từ sau biến cố ấy, để bản thân không rơi vào trạng thái tuyệt vọng với mọi thứ, Ảnh Quân đã đề nghị với Cố Sâm để anh thay Cố Hiểu Khê tiếp quản Cố thị. Một mặt đặt bản thân trong tình trạng bận rộn, mặt khác phát triển Cố thị chính là tâm nguyện của cô.
Vào một ngày nọ, sau bao nhiêu nỗ lực, đội thợ lặn từ dưới đáy biển vớt lên một thi thể đang trong tình trạng phân hủy. Sau khi giám định, họ phát hiện thi thể có độ tuổi tầm Cố Hiểu Khê. Nghe tin này, Cố Sâm và Huyền Diệp không khỏi đau thắt tim gan, nhất là Huyền Diệp. Bà khóc đến gục trên vai Cố Sâm, mẹ con hai người họ đoàn tụ chưa được bao lâu mà nay lại xa cách, còn là sống ૮ɦếƭ chưa rõ. Ngoài Huyền Diệp, Uất Trì Ảnh Quân cũng đau đến không chịu được. Lúc đến xác nhận thi thể, Ảnh Quân không khỏi do dự, anh hy vọng cô còn sống, nhưng nếu người đó là cô, anh không biết phải đối diện như thế nào với sự thật này. Lúc bước chân vào trong, hiện lên trong mắt anh là thi thể nằm trên băng ca, tình trạng phân hủy rất nghiêm trọng. Từ trước đến nay anh Gi*t không ít người, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người ૮ɦếƭ khiến anh phải rùng mình.
Nhìn một lượt thi thể từ trên xuống dưới, bỗng ánh mắt Uất Trì Ảnh Quân thoáng lên một tia sáng. Môi anh hơi nhếch lên, lộ ra vẻ mừng rỡ, nói với người trong phòng.
" Người này không phải vợ tôi. "
" Ngài chắn chắn? "
" Tôi chắc chắn. Ngón áp út trên bàn tay trái cô ấy có đeo nhẫn cưới của chúng tôi, trên cổ cô ấy còn đeo sợi dây chuyền kèm với một chiếc nhẫn khác, trước nay cô ấy chưa từng tháo nó xuống. Giả sử chiếc nhẫn cưới bị rơi dưới biển, không lý nào sợi dây chuyền cũng không còn. "
Nghe lời phân tích của Uất Trì Ảnh Quân, người kia cũng phải gật gù đồng tình.
" Chúng tôi sẽ tiếp tục cho thợ lặn tìm vợ của Ngài. "
Nói đến sợi dây chuyền kèm theo chiếc nhẫn mà Cố Hiểu Khê đeo, đó là chiếc nhẫn cưới giữa Nhạc Thiếu Siêu và cô. Vì trân trọng tình cảm anh ấy dành cho mình nên cô đã cho chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền và đeo mỗi ngày, ngay cả lúc ngủ cũng chưa từng tháo nó xuống.
Từ lúc thay Cố Hiểu Khê quản lý Cố thị, Uất Trì Ảnh Quân đã nhờ Cố Sâm và Huyền Diệp chăm sóc Huyền Tư Siêu. Khi anh trở về nhà, cậu bé đã được người làm dỗ ngủ. Mỗi đêm, Uất Trì Ảnh Quân nếu như không ngủ rất trễ thì cũng là thức đến sáng hôm sau, đến lúc mặt trời vừa mọc thì trở lại dáng vẻ thường ngày, nghiêm nghị xử lý công việc. Nghĩ đến chuyện Ảnh Quân vì thương nhớ Cố Hiểu Khê mà không màn đến sức khỏe, Hắc Lang và Bạch Lang dù muốn khuyên răn anh hãy từ bỏ việc tìm kiếm và tiếp tục bước về phía trước, song những lời đó chỉ có thể giấu nhẹm trong lòng.
Dù thời gian có trôi qua như thế nào, ngày ngày Uất Trì Ảnh Quân đều thương nhớ đến Cố Hiểu Khê, cũng như tin rằng cô vẫn còn trên đời này. Thế nhưng, ác mộng mang tên cô " không còn " từ lâu đã sống cùng với giấc ngủ của anh. Có khi Ảnh Quân còn đau khổ nghĩ rằng:
" Đây nhất định là Trời phạt! Ông Trời đang phạt mình vì những lỗi lầm trước đây mình đã mang đến cho Hiểu Khê. "
Đêm đến, Ảnh Quân thấy Cố Hiểu Khê ngồi trên giường, nơi mà cả hai đã làm rất nhiều chuyện với nhau. Thấy anh sững sờ nhìn mình, cô cười lên một tiếng rồi nói:
" Anh sao thế? Chúng ta mau ngủ thôi! "
Nghe giọng cô dịu dàng nói với mình, Ảnh Quân tự hỏi liệu bản thân có đang bị ảo giác hay không? Gần đây tần suất anh thấy cô ngày càng nhiều, nhưng dù có như thế, thì...
" Hiểu Khê à. "
Cố Hiểu Khê ngước nhìn anh, ánh mắt xinh đẹp lại ngơ ngác.
Anh vươn cánh tay về phía cô, bất chợt nhào vào lòng cô và gục đâu như đứa trẻ làm nũng.
" Ảnh Quân, anh sao thế? " Cô đưa tay vuốt lên anh, lại thấy bàn tay của anh đang run run nắm lấy tay mình.
" Đến Tư Siêu còn chưa từng làm nũng với em thế này đấy. " Cố Hiểu Khê cười khẽ, như đang trêu chọc Uất Trì Ảnh Quân.
Trước những hành động dịu dàng của cô, anh ngước đầu nhìn bằng đôi mắt đã đỏ hoe.
" Anh nằm mơ có đúng không? "
Cố Hiểu Khê không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
" Thế này thì sao? "
Khoảnh khắc đôi môi cả hai chạm nhau, Ảnh Quân đã không còn nghĩ rằng mình mơ nữa. Anh nhào đến và hôn cô một cách mãnh liệt.
" Hiểu Khê, anh nhớ em nhiều lắm. Em đừng bỏ anh nữa nhé! "
" Ảnh Quân... " Nghe tiếng cô gọi, anh ngẩng đầu nhìn cô. Nhưng hiện lên trong mắt Uất Trì Ảnh Quân lúc này chính là bộ dạng của Cố Hiểu Khê lúc bị rơi xuống vách đá. Cô kêu lên một tiếng rồi nói tiếp: " Em đến để nói lời từ biệt với anh "
" Kiếp này, duyên phận của chúng ta chỉ đến đây thôi... Ảnh Quân, tạm biệt! "