" Cố Hiểu Khê, cô cho rằng bây giờ mình đang sống rất hạnh phúc vì được Ảnh Quân yêu chiều có đúng không? Thế cô có biết mục đích thực sự của anh ấy không? "
Lúc đầu cô không mấy bận tâm trước những lời này vì nghĩ rằng Tống Phù Ngọc trước khi ૮ɦếƭ còn nói nhảm. Song chân cô vừa bước được một bước, lại nghe giọng cô ta tiếp tục vang sau lưng.
" Thật sự không muốn biết sao? "
Uất Trì Ảnh Quân lúc này không chịu được nữa, quay đầu hướng về phía Hắc Lang và Bạch Lang, hét lên một tiếng.
" Các cậu còn đợi gì thế? Mau gϊếŧ cô ta đi! "
" Dạ. "
Dưới sự tác động của Uất Trì Ảnh Quân, miệng súng lạnh lẽo đã ở sát bên thái dương của Tống Phù Ngọc. Ngón tay Hắc Lang di chuyển đến chỗ Ϧóþ cò, dưới đáy mắt cậu ấy không chỉ xuất hiện hình ảnh Tống Phù Ngọc lúc này, mà còn có cả trước đây. Nhưng cô ta đã thay đổi! Ngày càng mưu mô và không từ thủ đoạn để có được điều mình muốn, ngay cả chủ mẫu cũng muốn gϊếŧ. Nghĩ đến đây, Hắc Lang cũng không muốn giúp cô giữ mạng. Song gương mặt cậu hiện lên nét do dự, khó xử khi nghe Cố Hiểu Khê hạ lệnh:
" Đợi đã. "
" Hiểu Khê à... "
Cố Hiểu Khê giơ tay, ý kêu Uất Trì Ảnh Quân đừng nói gì cả. Cô nhìn Tống Phù Ngọc bằng ánh mắt dò xét, mang theo cái lạnh từ âm phủ thốt ra khỏi miệng, hỏi cô ta:
" Cô nói đi! Tôi cũng muốn biết mục đích thật sự của Ảnh Quân. "
Ảnh Quân nghe thấy Cố Hiểu Khê hỏi Tống Phù Ngọc thì khẩn trương cô cùng. Không đợi cô ta lên tiếng, anh liền kéo người Hiểu Khê, nhỏ nhẹ nhắc nhở.
" Hiểu Khê, em đừng ở đây nghe cô ta nói nhảm. "
" Anh nghĩ em không phân biệt được đâu là thật đâu là giả sao? "
Cố Hiểu Khê quay sang nhìn Uất Trì Ảnh Quân, giọng có chút mất kiên nhẫn. Trước ánh mắt băng lãnh của cô, anh tự nhắc bản thân phải thận trọng. Cô hướng mắt về phía Tống Phù Ngọc, như đang đợi cô ta nói những lời cuối cùng.
" Cố Hiểu Khê, ban đầu vì biết cô là vị hôn thê của Nhạc Thiếu Siêu nên Ảnh Quân mới tiếp cận cô. "
Tống Phù Ngọc vừa nói dứt, Cố Hiểu Khê lại không lộ ra chút phản ứng nào. Nhưng ngược lại là Uất Trì Ảnh Quân, từ lúc Hiểu Khê muốn cô ta nói ra, dáng vẻ của anh đã bức rức, đứng ngồi không yên. Còn lúc này, Ảnh Quân sau khi nghe xong liền nghiêm mặt, phản ứng cực kì quyết liệt.
" Im miệng! "
Không một chút nhân nhượng, Ảnh Quân ςướק lấy khẩu súng từ tay Hắc Lang. Trong mắt anh bùng lên ngọn lửa, nhắm chuẩn vào đầu và chuẩn bị bắn Tống Phù Ngọc. Song chính lúc đó, Cố Hiểu Khê lại vươn tay để hạ khẩu súng xuống, đôi mắt nhìn về phía Tống Phù Ngọc mà như nói với Ảnh Quân.
" Để cô ta nói. "
Tống Phù Ngọc biết mọi chuyện đã đúng ý mình, được nước xông lên.
" Thế cô có biết anh ấy định để cô sinh đứa bé ra rồi cho người đưa đứa trẻ đến một nơi khác không? "
Nói đến chuyện này, Cố Hiểu Khê bỗng nhiên nhớ đến hôm cô nghe loáng thoáng trước phòng làm việc. Hóa ra đứa trẻ hôm đó cô nghe được lại chính là con của cô. Thảo nào ngay lúc mở cửa, Ảnh Quân lại thốt hoảng khi thấy cô đứng ở bên ngoài. Nhớ lại, Cố Hiểu Khê chỉ có thể tự cười nhạo mình.
" Từ việc tiếp cận cô, làm nhục cô vì biết cô là vị hôn thê của kẻ thù cho đến việc muốn chia cắt mẹ con cô. Chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn còn nghĩ anh ấy thật lòng yêu cô sao? Cố Hiểu Khê, tôi thấy cô còn đáng thương hơn cả tôi. Tôi không có được tình yêu của anh ấy, còn cô yêu anh ấy nhưng ngay từ đầu đã bị lợi dụng. "
Từng câu từng chữ Tống Phù Ngọc nói ra, Cố Hiểu Khê nửa tin nửa ngờ. Dù cho hôm đó cô đứng bên ngoài nghe được nhưng cũng chỉ là loáng thoáng, có khi cô ta chỉ muốn chia rẽ hai người. Để biết mọi chuyện có phải thật hay không, chẳng phải có một cách đơn giản ngay trước mắt sao!
Cố Hiểu Khê nhìn Uất Trì Ảnh Quân, dù lúc này anh rất căm hận Tống Phù Ngọc song vì không có sự cho phép của cô, anh không hề ra tay gϊếŧ cô ta.
" Ảnh Quân, cô ta nói thật chứ? "
Gương mặt cô nhìn anh đầy nghi hoặc. Cô hi vọng câu trả lời của anh là " Không phải! ", nhưng cô cũng không hi vọng anh sẽ lừa gạt mình. Trước câu hỏi của Cố Hiểu Khê, Ảnh Quân trở nên lúng túng. Anh không thẳng thắng đáp ngay, ngược lại còn ấp úng như đứa trẻ khi bị phát hiện nói dối.
" Hiểu Khê, em nghe anh giải thích? "
Giải thích? Nếu những gì Tống Phù Ngọc nói là bịa đặt thì anh cần gì giải thích chứ? Khoảnh khắc đó, dù Uất Trì Ảnh Quân không nói thêm lời nào nhưng từ tận đáy lòng, Cố Hiểu Khê đã nhìn thấu câu trả lời.
Cô nhìn người là chồng của mình, trong mắt lúc này ngoại trừ hình ảnh phản chiếu của anh thì chỉ còn sự thất vọng. Cô tức giận, ôm bụng bỏ vào trong, ngay lập tức Uất Trì Ảnh Quân đuổi theo phía sau. Trên đường trở về phòng, bên ngoài vườn hoa vang lên một tiếng súng. Cố Hiểu Khê lúc đó bỗng dừng lại, cô đối với Tống Phù Ngọc không phải thương tiếc, chỉ là đột nhiên nhận ra ngọn đèn sinh mệnh của một người đã dập tắt.
Trở vào phòng, Cố Hiểu Khê đến tủ quần áo và lấy ra vali đã chuẩn bị sẵn trước đó. Vốn dĩ chiếc vali này được chuẩn bị để lúc cô chuyển dạ thì không cần rối lên vì phải mang theo thứ gì. Thế mà bây giờ cô lại phải dùng nó ngay lúc này. Nhìn thấy Cố Hiểu Khê kéo chiếc vali sắp rời khỏi phòng, Uất Trì Ảnh Quân vội vàng ngăn lại.
" Hiểu Khê, em làm gì vậy? Em sắp sinh rồi còn định đi đâu? "
Cô dằn xuống cảm giác thất vọng, không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với anh.
" Tôi sẽ về nhà họ Cố. "
Lời Cố Hiểu Khê ngắn gọn đến độ Ảnh Quân nghe xong không giấu được vẻ hoảng hốt. Anh giành lấy chiếc vali từ trong tay cô, bất mãn nói.
" Không được, anh không cho phép em đi. Em phải ở đây, đứa bé cũng phải ở đây. Lẽ nào em muốn con chúng ta không có ba sao? "
" Là anh muốn chia cắt chúng tôi. Con tôi không có người ba như anh. "
" Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em. "
" Muốn tốt cho tôi? Anh đã từng hỏi qua ý của tôi chưa? "
Câu hỏi này của Cố Hiểu Khê khiến Uất Trì Ảnh Quân rơi vào trầm tư. Đúng là những chuyện anh làm đều là vì cô, nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô. Trước sự im lặng của anh, Hiểu Khê thở hắt ra một hơi, gương mặt đầy ưu tư.
" Nhạc Thiếu Siêu đã không còn là đối thủ của anh, anh cũng không cần lợi dụng tôi để làm hại anh ấy nữa. "
Đến nước này, Uất Trì Ảnh Quân không thể để mọi chuyện tiến quá xa vì những việc mình đã làm.
" Anh thừa nhận lúc trước anh từng có ý định lợi dụng em để đối phó với cậu ấy. Nhưng bây giờ anh yêu em, thật sự rất yêu em. "
Từ " yêu " phát ra từ miệng Ảnh Quân bất giác làm Cố Hiểu Khê cười lên một tiếng.
" Tình yêu của anh làm tôi rất sợ đó, Uất Trì Ảnh Quân. "
Cố Hiểu Khê dừng lại một lúc, sau đó nhìn anh, chất vấn một chuyện.
" Nếu ngay từ đầu anh đối với tôi chỉ là lợi dụng, vậy đứa bé này có ý nghĩa gì với anh thế? "