Trong bệnh viện, không biết từ bao giờ mà tứ phía Cố Hiểu Khê bị bao phủ bởi một màn đêm. Văng vẳng bên tai cô là lời của bác sĩ.
" Chúng tôi xin lỗi, nhưng Nhạc tiên sinh muốn nói lời cuối với Người. "
Từ bao giờ, cô thấy Nhạc Thiếu Siêu nằm trên bàn phẫu thuật gần đó và đeo máy dưỡng khí, máy điện tâm đồ cũng kêu lên một cách yếu ớt. Cố Hiểu Khê từng bước lê lết đến, lúc này nước mắt đã giàn giụa khắp mặt. Đứng trước Nhạc Thiếu Siêu, cô nắm lấy tay anh và áp sát lên má mình, đau thương nói:
" Thiếu Siêu, anh sẽ khỏe lại mà, đúng không? Không phải anh nói anh muốn được đặt tên cho đứa bé này sao? Em đồng ý với anh! Anh còn chưa gặp con nữa mà... "
Nhạc Thiếu Siêu gần như sức tàn lực kiệt, với tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má của Cố Hiểu Khê. Bàn tay anh di chuyển xuống đứa bé, xoa lấy bụng cô như thể muốn hỏi rằng đứa bé vẫn ổn chứ. Cô như hiểu ý, giữ tay anh ngay bụng mình và đáp:
" Đứa bé vẫn khỏe. Nhờ có anh bảo vệ nên con không bị ảnh hưởng gì cả. "
Anh nghe thế thì cũng yên tâm hẳn, có lẽ lúc này cũng chẳng thể trụ được nữa. Bàn tay đặt trên bụng Cố Hiểu Khê không còn sức lực nào, nhẹ nhàng rơi xuống. Cô bắt lấy bàn tay đã buông xuôi kia, ngay sau đó máy điện tâm đồ không ngừng reo lên âm thanh đáng sợ. Một vài bác sĩ không biết từ đâu xuất hiện, kéo Cố Hiểu Khê sang một bên rồi kiểm tra cho Nhạc Thiếu Siêu. Rất nhanh, cô nhận được thông báo:
" Ngài ấy đi rồi! Chúng tôi rất tiếc. "
Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn Nhạc Thiếu Siêu nằm cách đó không xa, mà lúc này y tá từ từ đắp chiếc khăn trắng lại. Trong khoảnh khắc, tim của cô thắt chặt lại như bị người khác Ϧóþ nghẹn, dần dần khiến cô khó thở và mọi thứ tan vào trong màn đêm.
Tại phòng bệnh, Cố Hiểu Khê đang nằm trên giường và từ từ hé mắt. Lúc thấy cô đã tỉnh lại, dáng vẻ hốt hoảng của Uất Trì Ảnh Quân cũng giảm đi một nửa.
" Hiểu Khê, em tỉnh rồi. "
Phát hiện nơi mình đang nằm là một căn phòng, Cố Hiểu Khê vẫn chưa nhớ ra chuyện gì và tại sao mình lại ở đây. Nhìn gương mặt bần thần của cô, Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng dìu cô ngồi tựa ra chiếc gối mình đặt sau lưng, ân cần hỏi.
" Em thấy thế nào? Có cần anh gọi bác sĩ vào kiểm tra cho em không? "
Những lời lúc này của anh vốn dĩ không thể lọt vào tai cô, bởi cô đang chú tâm vào việc nhớ ra mọi chuyện. Cô nhớ đến lúc mình cùng Nhạc Thiếu Siêu trên xe đến bệnh viện, còn nhớ đến việc anh ấy đỡ đạn cho mình rồi đưa anh vào bệnh viện. Sau khi đã hoàn toàn nhớ ra, Cố Hiểu Khê vội vã hất chiếc chăn sang một bên, một chân vừa đặt xuống giường liền bị Uất Trì Ảnh Quân ngăn lại.
" Hiểu Khê, em muốn đi đâu thế? "
Hai bên cánh tay của cô bị anh giữ lại, sau đó cả người cô gần như buông xuôi và run rẩy dữ dội. Cố Hiểu Khê chầm chậm ngẫng mặt nhìn Ảnh Quân, để lộ ra đôi mắt đẫm lệ.
" Ảnh Quân, đều tại em... tất cả đều là lỗi của em... Nếu không phải tại em, Thiếu Siêu đã không... "
" Hiểu Khê, em bình tĩnh nghe anh nói này! " Uất Trì Ảnh Quân dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, rồi thận trọng nói tiếp:
" Cuộc phẫu thuật đã thành công, cậu đã cho trực thăng đến và đưa Thiếu Siêu đến Anh Quốc điều trị. Rất nhanh thôi cậu ấy sẽ hồi phục và quay về. "
Nghe được điều này, Cố Hiểu Khê ngẩng người một hồi lâu. Cô gần như không tin được những gì mình nghe nên đã hỏi lại.
" Anh nói thật chứ? Anh không lừa em chứ? "
" Anh đương nhiên sẽ không lừa em. "
" Thế thì tốt quá! " Cố Hiểu Khê không nén được vui mừng mà đưa tay che lấy nửa khuôn mặt.
Hóa ra những chuyện vừa rồi chỉ là giấc mơ mà thôi. Nếu đó là sự thật, cô nhất định sẽ sống trong day dứt cả đời này.
" Hiểu Khê, em đừng khóc nữa. Nếu còn khóc, cơ thể em sẽ không chịu được nữa đâu. "
" Em xin lỗi, chỉ là lúc nãy em mơ thấy những chuyện không tốt, em sợ đó là sự thật nên... "
Vì trước đó Cố Hiểu Khê có đau buồn nên ngất đi, nên bây giờ để chắc chắn, Ảnh Quân đã cho các bác sĩ kiểm tra thêm một lần nữa. Khi có kết quả là mọi thứ đều ổn, anh mới yên tâm và cùng cô trở về Bán Hải.
Trên đường trở về, cô nhớ đến chuyện tin nhắn nên đã hỏi.
" Ảnh Quân, về chuyện tin nhắn anh đã điều tra đến đâu rồi? "
Uất Trì Ảnh Quân vì chuyện này mà suốt mấy tiếng vừa rồi gần như điên lên.
" Có người đột nhập vào hệ thống thông tin di động và gửi tin giả cho em. Còn về chiếc moto kia, trước đó vài ngày có người báo bị ςướק. "
" Người hận đến nỗi chỉ muốn em ૮ɦếƭ, e là chỉ có hai người. "
" Cho dù kẻ đó có là ai đi nữa, anh cũng không cho phép hắn động vào một sợi tóc của em. " Nói dứt, bàn tay Ảnh Quân nắm chặt lấy tay Cố Hiểu Khê hơn.
Cùng lúc này, ánh mắt anh cũng trở nên âm lệ và độc ác. Cho dù là có người thuê sát thủ cũng không ai dám động đến chủ mẫu của Hoàng Long. Hơn nữa với trình độ sử dụng moto như thế, ngoài Tống Phù Ngọc ra thì Uất Trì Ảnh Quân chẳng thể nghĩ ra kẻ thứ hai.