Vài tiếng sau đó, Hoàng Mễ và James mới nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân xuất hiện. Anh vừa đặt người ngồi xuống ghế, James đã hắn giọng, đôi mắt chớp liên tục trong một lúc, sau đó thận trọng nói với vị kia.
" Lão đại, Cố gia đang trong quá trình trị bệnh. Ngài không nên vì ham muốn mà ૮ưỡɳɠ éρ cô ấy. "
Nhìn sắc mặt hai người họ vô cùng nghiêm túc, mày anh cũng chau chặt lại. Thì ra trong mắt bọn họ, Uất Trì Ảnh Quân luôn ૮ưỡɳɠ éρ người khác. Anh xụ mặt, nghiêm giọng đính chính:
" Thứ nhất, tôi không ૮ưỡɳɠ éρ Hiểu Khê. Thứ hai, đêm qua chính cô ấy đã câu dẫn tôi. " Anh nói thêm: " Hơn nữa tối qua Hiểu Khê cũng đã chịu mở miệng nói chuyện rồi. "
Nghe đến chuyện Cố Hiểu Khê đã chịu nói chuyện, Hoàng Mễ và Janes đầu tiên nhìn nhau ngơ ngác vài giây, sau đó cả hai cũng không giấu được mà mừng ra mặt. Song, khi Ảnh Quân báo lại chuyện này, Hiểu Khê vừa hay cũng bước vào.
Thế nhưng không biết vì lý do gì, trong suốt quá trình trị liệu, cô không hề nói một lời nào với Hoàng Mễ và James. Khi biết được chuyện này, Ảnh Quân chỉ có thể nén một tiếng thở dài.
Đêm qua được nếm ngon ngọt, nên đêm nay ai kia lại xuất hiện trong phòng ngủ. Nằm trên giường, cả hai chỉ đơn giản là ôm nhau nhưng cũng đủ ngập tràn hạnh phúc. Song, Ảnh Quân vẫn thắc mắc vì chuyện sáng nay nên đã hỏi:
" Hiểu Khê, tại sao có mặt Hoàng Mễ và James, em lại không chịu nói chuyện? "
Cô ngước mặt nhìn anh, lại phát hiện anh cũng nhìn mình từ lúc nào không hay. Trước ánh nhìn của đối phương, cô chầm chậm xoay mặt nhìn nơi khác, thế nhưng giọng ai kia vẫn nói bên tai.
" Hay là em chỉ muốn nói chuyện với một mình anh? "
Không nghe Cố Hiểu Khê đáp lời, Uất Trì Ảnh Quân mới kéo cô vào lòng và siết chặt, giọng anh buồn bã cất lên.
" Hiểu Khê, nếu em không chịu nói, anh không biết nên giúp em thế nào? Em nói đi, anh có thể làm gì cho em. "
Một lúc sau, bỗng có giọng nói đáp lại lời của Ảnh Quân.
" Anh có thể giúp em một chuyện không? "
Cô từ từ xoay người lại, đối diện với anh.
" Không chỉ là một chuyện, chuyện gì anh cũng có thể làm giúp em. "
Đến sáng hôm sau, tại phòng làm việc, Hoàng Mễ ngồi đối diện với Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê. Cả hai nắm chặt lấy tay nhau, như thể anh đang truyền động lực để cô có thể làm điều mà mình muốn.
" Tôi nghe Uất Trì lão đại nói cô có chuyện muốn nói với tôi. "
Cố Hiểu Khê gật nhẹ đầu, Hoàng Mễ lại hỏi tiếp.
" Là chuyện gì thế? "
" Bà có thể thôi miên tôi không? "
Cố Hiểu Khê lúc này vô cùng bình thản hỏi Hoàng Mễ, mà vấn đề cô nhắc đến khiến Uất Trì Ảnh Quân và bà ấy ngơ ngác nhìn nhau.
" Vì sao cô muốn thôi miên? "
" Dạo gần đây tôi hay mơ thấy chuyện lúc trước. Trong giấc mơ tôi luôn nghe thấy một giọng nói nhưng không biết đó là giọng của ai. Tôi đã lên mạng tìm hiểu và biết được thôi miên có thể giúp tôi nhớ lại chuyện đó, và tôi muốn biết đó là giọng của ai. "
Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, Uất Trì Ảnh Quân đã lên tiếng phản đối.
" Đợi đã Hiểu Khê, có thể vì lúc đó em quá sợ hãi nên đã tưởng tượng ra giọng nói đó và nó hoàn toàn không có thật. Hơn nữa nếu như thôi miên thất bại, em sẽ không thoát ra được ám ảnh ấy. "
" Thế anh có tin tưởng em không? "
Uất Trì Ảnh Quân thật sự bị câu hỏi này làm cho đứng hình.
Qủa thật Cố Hiểu Khê không nhớ rõ chuỗi sự kiện nhưng đôi lúc lại loáng thoáng nhớ đến giọng nói của người đang nói chuyện với kẻ bắt cóc.
Nhìn thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Hoàng Mễ cũng lên tiếng.
" Vậy cô nghĩ rằng đó là giọng của đồng bọn hắn? "
" Đúng vậy. "
" Kẻ bắt cóc cô gồm hai người, có thể là giọng của tên còn lại. "
" Tôi không nghĩ thế. "
" Ý cô là còn có người thứ ba? "
Cố Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào Hoàng Mễ. Vì ký ức không rõ ràng nên không gì có thể chắc chắn suy luận của cô là đúng. Và Hoàng Mễ cũng biết điều đó, nên trước khi quyết định có thôi miên hay không, bà cũng phải nói cho cô biết một chuyện.
" Melanie, Uất Trì lão đại nói cũng không hẳn sai. Có thể lúc đó vì sợ hãi nên cô đã tưởng tượng ra giọng nói đó, nếu thôi miên không tìm ra được kẻ đó thì... "
" Tôi đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất. "
Thấy Cố Hiểu Khê quả quyết như thế, Uất Trì Ảnh Quân dù không muốn nhưng cũng phải đồng ý với cô. Từ lúc cô trở lại bên cạnh mình, anh đã tự thề rằng dù cô có trở thành thế nào thì cũng sẽ không bỏ mặc cô.
Vì được Uất Trì Ảnh Quân đồng ý, Hoàng Mễ đã mời một người bạn của mình là nhà thôi miên từ Anh Quốc – Liz đến để thôi miên cho Cố Hiểu Khê.
Trong căn phòng với bầu không khí yên tĩnh đến lạ, Cố Hiểu Khê trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên ghế, Liz và Uất Trì Ảnh Quân đứng gần cô nhất, Hoàng Mễ ra hiệu cho Liz bắt đầu thôi miên.
" Cố gia, hãy thả lỏng. "
Cơ thể Cố Hiểu Khê dần dần thả lỏng.
" Cô từ từ nhắm mắt, hãy tưởng tượng bản thân đang đi trên một dãy hành lang. "
Liz nói chậm rãi, dần hạ thấp giọng.
" Cuối dãy hành lang là một căn phòng, mở cánh cửa căn phòng... cô sẽ trở về hôm đó. "
" Năm... Hãy thả lỏng... Bốn... Hít thật sâu và giữ hơi thở ba giây... "
" Ba... "
Hơi thở Cố Hiểu Khê trở nên hỗn loạn, nhưng nghe Liz, cô phải thả lỏng.
" Hai... "
" Một... "
Cố Hiểu Khê thở một hơi thật nhẹ.
" Cô thấy gì? "
" Một căn phòng bị bỏ hoang... Gần đó có một lối đi... "
" Còn cô đang như thế nào? Ý tôi là đang ngồi hay đứng? "
" Tôi... đang ngồi dưới đất... "
" Tay chân cô thế nào? "
" Tay bị trói... "
" Cô có nghe âm thanh bên ngoài không? "
" Không... "
" Tôi nghe thấy... tiếng nói chuyện. "
Liz cố hỏi tiếp:
" Là giọng của kẻ bắt cóc cô? "
" Phải... "
" Hắn nói chuyện điện thoại? "
" Không... tôi nghe được giọng của kẻ nói chuyện với hắn."
" Cô nghe được hắn nói gì? "
" Hắn nói với kẻ kia... \' Phải làm sao với đứa trẻ này? \' "
" Còn gì nữa không? "
" Người kia nói \' Gϊếŧ nó thì cảnh sát điều tra, vậy thì HỦY – HOẠI – NÓ – ĐI. \' "