Từ sau hôm vạch mặt Thái Tuyết Anh, Cố Hiểu Khê thường xuyên trở về nhà họ Cố để dùng bửa cùng Cố Sâm. Thế nhưng, mỗi lần cô trở về đều không gặp Cố Khuynh Nhược, nói đúng hơn, có lẽ là cô ấy tránh mặt chị gái mình. Vào một buổi chiều nọ, cô lại trở về nhà họ Cố như mọi hôm. Trên bàn ăn, khi người làm vẫn chưa dọn thức ăn ra, Cố Hiểu Khê đã lấy ra từ túi xách một túi hồ sơ màu vàng, hai tay đưa cho Cố Sâm và không nói gì thêm. Nhìn đồ trên tay con gái, vẻ hoài nghi trong ánh mắt ông hiện lên ngày càng rõ rệt.
" Đây là gì thế? "
Cố Hiểu Khê chỉ mỉm cười, không hề đưa ra lời giải thích. Cô muốn đích thân ba mình mở ra xem để hiểu rõ hơn. Nhận tập hồ sơ từ tay con gái, Cố Sâm xem xong thì nhìn Cố Hiểu Khê đầy ngơ ngác. Tuy là cha con với nhau, nhưng ông chưa từng hiểu được tâm tư của cô, ngay cả bây giờ cũng thế.
" Đây là cổ phần mà con đang nắm trong tay mà. "
Cố Hiểu Khê lúc này vô cùng bình thản mà trả lời:
" Dạ phải, con muốn giao lại tất cả cho ba. "
Nhìn dáng vẻ Cố Sâm vẫn chưa hoàn hồn, Cố Hiểu Khê đành tiếp lời:
" Thật ra lý do thôi thúc con trở về là vì chuyện của mẹ. Bây giờ mọi chuyện cũng đã được sáng tỏ, cũng đã đến lúc con quay lại Anh Quốc rồi. "
Vứt dứt lời chưa được bao lâu, từ trên tầng, một tiếng " rầm " của cánh cửa vang lên làm Cố Sâm và Cố Hiểu Khê vội quay lên nhìn. Cả hai sau đó nhìn nhau vài giây, một người làm cũng từ trên chạy xuống.
" Tiếng động vừa rồi là gì thế? "
" Là nhị tiểu thư đóng cửa. Cô ấy định xuống dùng bửa cùng lão gia và đại tiểu thư, nhưng không biết vì chuyện gì khiến cô ấy khóc rồi quay lại phòng. "
Cố Sâm bất giác thở dài một hơi. Mí mắt trên bị lông mày ép xuống, đầu lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ vẻ buồn bã. Ông quay sang Hiểu Khê, ôn nhu ra lệnh:
" Hiểu Khê, con mau lên xem Khuynh Nhược thế nào. Con bé đã tự nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai cả. "
Nếu không vì Cố Sâm nói đến chuyện này, Cố Hiểu Khê cũng muốn lên xem tình hình của em gái. Khi đứng trước cửa phòng, cô gõ nhẹ lên mặt cửa vài cái, sau đó cất tiếng hỏi:
" Khuynh Nhược, em không sao chứ? "
Không có bất kì ai lên tiếng đáp lời, cô nói tiếp:
" Chị vào được chứ? "
Vào bên trong, Cố Hiểu Khê thấy Cố Khuynh Nhược nằm co người thất thần trên giường. Cô từ từ đi đến và ngồi cạnh em gái, đưa tay vuốt ve mái tóc xinh đẹp của cô ấy, ánh mắt không khỏi lo lắng, cử chỉ từng chút một đều vô cùng ân cần, quan tâm hỏi:
" Khuynh Nhược à, em sao vậy? Có chuyện gì làm em không vui sao? Nói chị nghe đi! "
Cố Khuynh Nhược không phản ứng gì, lại nghe Cố Hiểu Khê nói tiếp:
" Nếu em cảm thấy buồn chán, vậy đi du lịch châu Âu đi. Đi một hay hai tháng gì cũng được, thích món gì chị đều mua cho em, có được không Khuynh Nhược? "
Vừa nói, tay Cố Hiểu Khê cũng vén tóc Cố Khuynh Nhược sang một bên, cùng lúc ấy lại để lộ ra đôi mắt đỏ hoe đã sưng từ lúc nào. Trước những lời của Hiểu Khê, Khuynh Nhược nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu, phản ứng đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, hét lớn:
" Tại sao? Tại sao chị lại đối xử tốt với em thế chứ? "
Nhìn Khuynh Nhược khóc nức nở đến căng tức Ⱡồ₦g ngược trên giường lớn, Hiểu Khê cũng chẳng hề thấy thoải mái, lòng иgự¢ thì ngày một nghẹn lại.
" Khuynh Nhược à... "
Cô chưa nói hết thì em gái ςướק lời:
" Mẹ em đã gây ra bao nhiêu chuyện để hại chị và mẹ chị, thế nhưng tại sao chị vẫn đối xử tốt với em chứ? Chị đối xử tốt với em như vậy, em càng không có mặt mũi nào đối diện với chị. "
" Vậy nên đó là lý do em tránh mặt chị và mọi người suốt mấy ngày qua sao? "
Cố Khuynh Nhược nức nở đáp:
" Em thật sự không còn mặt mũi để nhìn mọi người, Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi... "
Cố Hiểu Khê nghe được những lời này, bất giác trái tim như được sưởi ấm và chiếu thêm chút ánh sáng. Cô lấy tay lau đi nước mắt nóng hổi đang chảy trên gương mặt xinh đẹp của em gái, đồng thời ôn nhu dỗ dành.
" Khuynh Nhược à, trong chuyện này em không có lỗi gì cả. Chị và mẹ không trách em. Chị đối xử tốt với em vì em là em gái của chị, chỉ vậy thôi. "
Dù không còn khóc nhưng tiếng thút thít vẫn vang lên. Cô ấy đưa đôi mắt như con cừu non nhìn chị gái, hỏi lại lần nữa.
" Thật sao? Chị thật sự không trách em sao? "
Phải đến khi tận mắt nhìn thấy Cố Hiểu Khê từ tốn gật đầu, cô mới tin và yên tâm.