Thế nên, trong căn phòng lúc này chỉ là một mảnh im lặng mà.
Ngoại trừ những tiếng sột soạt từ những tiếng chổi đang nằm trên tay của những người kia, tiếng leng keng va chạm vào nhau của những mảnh thuỷ tinh đang nằm dưới đất đang được quét gọn lại để đem đi đổ. Rồi tiếng chai rượu và ly va chạm vào nhau, tiếng đồng hồ tích tắc đang treo trên bức tường kia thì không còn một âm thanh nào khác, ngay cả một tiếng nói chuyện nhỏ cũng không hề có.
Tiếng thở dồn dập phát ra từ phía của những người kia. Cuối cùng bọn họ cũng sắp làm xong rồi. Có mấy chiếc xe chở rác đã được đẩy ra ngoài, đem những mảnh vỡ kia đem đi đổ.
Mấy người nhân viên cũng đã ra bên ngoài hết, nay chỉ còn một người phụ nữ trẻ đang cố gắng cẩn thận bước lại gần chỗ của Bạch Duệ Thần để lau dọn sạch sẽ chiếc bàn kia, nơi mà Bạch Duệ Thần đang ngồi ở đó.
Người phụ nữ kia cố gắng hít thở lấy bình tĩnh rồi mới tiến lại đó!
Trông gương mặt của người phụ nữ kia cũng rất trẻ trung, xinh đẹp, chắc mới khoảng hai mươi ba tuổi mà thôi. Người phụ nữ này có lẽ là mới vào đây làm, vì thế, những động tác trên tay của cô ta mới cuống cuồng lên như thế kia.
Ai cũng có thể nhìn ra, hai bàn tay của cô ta đang run lên cầm cập vì sợ hãi. Trên tay của người phụ nữ kia cầm một chiếc khăn lau màu trắng, có lẽ đó chính là chiếc khăn dùng để lau chiếc bàn ở phía trước mặt của cô ta thì phải.
Có lẽ chính là như vậy!
Sắc mặt của người phụ nữ kia tái nhợt đi. Trên gương mặt cũng được nói là xinh đẹp kia của cô ta không còn một chút huyết sắc nào cả. Đôi môi của người phụ nữ kia thâm tím lại, không còn một giọt máu nào ở trên đó cả.
Đôi chân của cô ta như bị đóng băng lại, không thể bước nổi về phía trước. Cả người của cô ta cứng đờ, sống lưng thì lạnh toát, trên trán của người phụ nữ này đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Người phụ nữ này cứ đứng im như vậy một lúc lâu, bản thân của cô ta không dám cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Duệ Thần đang liên tục nốc rượu ở trước mặt của cô ta.
Cũng may cho người phụ nữ này chính là Bạch Duệ Thần lúc này chỉ mải mê tập trung vào ly rượu trên tay của mình. Chính vì thế, Bạch Duệ Thần mới không chú ý đến cái người phụ nữ đang đứng trước mặt của hắn, thế nên Bạch Duệ Thần mới không tức giận lên.
Chứ nếu không, người phụ nữ này đã bỏ mạng từ lúc nào rồi chứ không còn đứng ở đây mà nhìn Bạch Duệ Thần hắn ngồi uống rượu nữa đâu!
Người phụ nữ kia thật sự rất muốn cử động, rất muốn tiến lại gần phía kia hoàn thành nốt công việc của mình rồi đi ra ngoài. Chứ cô ta đã căng thẳng đến mức sắp lên cơn đau tim rồi chứ chả tưởng gì. Nhưng khổ cái nỗi đó chính là, người phụ nữ này không thể cử động một bước nào cả. Chân của người phụ nữ này cứ như bị đóng băng vậy, muốn bước đi cũng không thể nào bước được.
Cô ta không thể cử động được cũng là dễ hiểu thôi. Bởi vì trong lòng của người phụ nữ này đang cực kì hoảng loạn, đang liên tục gào thét vì lo lắng nhưng cô ta vẫn phải cố cắn răng mà nhịn lại, không thể hiện ra bên ngoài. Cô ta không muốn để cho Bạch Duệ Thần nhìn thấy được những cảm xúc đang cực kỳ hỗn loạn ở trong lòng của cô ta.
Người phụ nữ này chính là đang sợ, nói chính xác hơn đó chính là trong lòng của cô ta đang cực kỳ là sợ hãi, sợ đến mức sắp đau tim mà đột quỵ ra đây rồi.
Đúng là vậy!
Người phụ nữ này đang sợ Bạch Duệ Thần.
Người phụ nữ này bị khí thế lạnh lẽo toát ra từ trên người của Bạch Duệ Thần làm cho hoảng sợ đến cực đại. Nhưng cô ta cảm thấy sợ hãi cũng là điều đương nhiên mà thôi, nhìn khuôn mặt đáng sợ kia của Bạch Duệ Thần, một người mới vào làm còn chưa hiểu chuyện gì như cô ta sợ cũng là điều đương nhiên thôi.
Mà không chỉ có một người mới như cô ta, mà còn những người đã làm việc ở đây lâu năm hay là những người ở bên cạnh Bạch Duệ Thần hắn suốt bao nhiêu năm nay cũng bị cái khí thế lạnh lẽo toát ra từ trên người của Bạch Duệ Thần hắn làm cho phải lạnh hết cả sống lưng kia kìa. Huống chi người phụ nữ này lại còn là một người mới vào nghề, cảm thấy sợ hãi cũng là điều đương nhiên.
Người phụ nữ này tuy mới vào đây làm việc được hơn một tháng, cũng tính là biết biết một chút ít. Cô ta cũng biết mình nên làm gì và không nên làm gì mỗi khi phục vụ cho khách hàng, đặc biệt là những vị khách giàu có như Bạch Duệ Thần đang ngồi ở trước mặt của cô ta đây.
Người phụ nữ kia chỉ biết đứng đó nhìn Bạch Duệ Thần, chẳng dám hé một nửa lời nào cả. Bởi vì, người phụ nữ như cô ta cũng được nghe qua về một chút danh tiếng của Bạch Duệ Thần, thế nên cô ta cũng biết mình nên làm gì.
Người phụ nữ này nhìn khuôn mặt thì ngây thơ nhưng thực chất con người của cô ta rất là thông minh. Cô ta có thể nhìn ra Bạch Duệ Thần là đang tức giận. Chính vì thế nên cô ta rất là biết điều. Cô ta chỉ dám đứng đó ngây ngô nhìn Bạch Duệ Thần mà không dám hé một nửa lời nào, tránh để cho Bạch Duệ Thần tức giận lên thì cái mạng này của cô ta cũng không còn nữa đâu.
Người phụ nữ này thật sự muốn bước đến kia, dứt khoát làm xong công việc của mình rồi đi ra ngoài, chứ cô ta cũng chẳng dám ở lại đây thêm nữa, nếu không cô ta sẽ lên cơn đau tim mà ngã quỵ ra đây lúc nào không hay biết đấy. Nhưng khổ cái nỗi là chân của cô ta cử động cũng khó khăn chứ chả nói gì là bước chân đến kia lau dọn nốt mấy thứ trên bàn kia. Công việc cũng không phải là nặng nhọc, nhưng cái khí thế toát ra từ trên người của Bạch Duệ Thần khiến cô ta không ngừng lo lắng.
Mặc dù người phụ nữ này đã liên tục trấn an bản thân mình là cố gắng lên, chỉ một chút nữa thôi là có thể đi ra ngoài rồi về nhà rồi. Nhưng khổ nỗi là, người phụ nữ này vẫn không thể làm được, mặc dù cô ta đã không ngừng động viên bản thân mình.
Nhưng số phận của người phụ nữ này cũng đen đủi thật đấy, tự dưng cô ta lại phải ở lại đây mà không phải là một nhân viên nào khác.
Chính vì cô ta là một nhân viên mới vào nghề, vì thế cho nên cô ta mới bị đám nhân viên trong quán kia bắt ở lại đây làm nốt công việc này, còn bọn họ thì bỏ chạy về trước rồi. Những người kia vốn là nhân viên lâu năm ở đây, vì thế cho nên bọn họ mới hiểu rõ vị khách quen này.
Bọn họ không dám một mình ở lại đây, sợ sẽ khiến cho Bạch Duệ Thần không vừa ý chỗ nào thế thì coi như là tiêu luôn. Chính vì thế, bọn họ mới đùn đẩy trách nhiệm lên đầu của người phụ nữ này. Cô ta chỉ mới vào đây làm một thời gian ngắn, tất nhiên là không hiểu rõ con người của Bạch Duệ Thần, thế nên bọn họ mới để cho cô ta ở lại đây mà làm nốt những công việc cần phải làm.
Người phụ nữ kia không thể làm gì, cô ta không thể chống lại lệnh của bọn họ, nếu không cô ta sẽ mất việc mất. Chính vì thế, cô ta mới phải cắn răng mà đứng ở đây, chứ nếu không, thì còn lâu đi. Cô ta đã về nhà của mình từ thuở nào rồi.
Cô ta cứ đứng đó một lúc lâu. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô ta quyết định phải hoàn thành nốt công việc mà mình cần làm. Cho dù là cô ta không thể cử động được chân nhưng vẫn có thể bò lại phía đó cơ mà. Thà là chịu nhục một chút chứ còn hơn là mất mạng vì những điều ngu xuẩn không đáng có. Làm nốt rồi về nhà, chứ cứ đứng đây chắc chắn sẽ khiến cho Bạch Duệ Thần nổi giận mất.
Tuy là bây giờ Bạch Duệ Thần không có để mắt đến người phụ nữ này, nhưng không phải là Bạch Duệ Thần sẽ mãi mãi không chú ý đến cô ta. Chắc chắn sẽ có lúc Bạch Duệ Thần ngẩng đầu lên. Lúc đó không thể đảm bảo là Bạch Duệ Thần sẽ không nhìn thấy cô ta đâu.
Đến lúc đó mà khiến cho Bạch Duệ Thần tức giận thì cô ta cũng đi đời. Người phụ nữ này cũng đã được mấy nhân viên trong quán nhắc nhở, Bạch Duệ Thần kia một khi đã nổi giận lên thì cực kỳ là đáng sợ, tốt bụng là cô ta nên cẩn thận một chút thì hơn. Chính vì thế, từ nãy đến giờ, người phụ nữ kia mới cực kì cẩn thận hành động, cử chỉ của mình, cố gắng không làm cho Bạch Duệ Thần chú ý đến mình.
Một hồi miên man, người phụ nữ kia quyết định bắt tay vào công việc mà bản thân của mình cần phải làm. Trên đôi bàn tay gầy gò đang không ngừng run rẩy kia của cô ta vẫn đang cầm một chiếc khăn ướt màu trắng.
Cô ta cắn răng khó khăn bước từng bước chân đến vị trí của chiếc bàn kia. Thật không hiểu tại sao, khoảng cách giữa cô ta với chiếc bàn kia cách nhau phải hơn một thế kỷ vậy. Khó khăn lắm người phụ nữ kia mới bước đến vị trí của chiếc bàn kia.
Cô ta từ từ ngồi xuống, bắt đầu thu dọn mọi thứ bẩn thỉu ở trên chiếc bàn kia rồi dùng chiếc khăn màu trắng trên tay của mình lau dọn sạch sẽ mặt kính ở trên bàn.
Bạch Duệ Thần vừa uống rượu, thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn người phụ nữ đang cúi đầu từ từ lau chiếc bàn kia. Bạch Duệ Thần cũng chẳng nói gì nhiều, để yên cho người phụ nữ kia hoàn thành công việc của mình.
Nhìn người phụ nữ đang khoác trên mình bộ đồ phục vụ kia, cô ta đang quỳ trước mặt của Bạch Duệ Thần hắn. Ban đầu, Bạch Duệ Thần cũng chẳng cảm thấy gì lạ cả. Nhưng khi người phụ nữ kia ngẩng mặt lên, khuôn mặt kia khiến cho Bạch Duệ Thần không khỏi phải cảm thấy bất ngờ.
Bạch Duệ Thần trợn to mắt nhìn người phụ nữ kia, khuôn mặt kia, thật là giống! Giống hệt như là người đó vậy!
Tư Mộc!